Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Quyển 3 - Chương 259: Miền Đất Hứa 53



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: cơm trắng chan cà phê
Cơn mưa xối xả dường như không bao giờ kết thúc, nó nhấn chìm cả thành phố, bao phủ cả thế giới này.
Miền đất hứa từng được xem thánh địa trần gian bây giờ chỉ còn lại những đống tàn tích đổ nát, nơi nơi chìm trong khói lửa và bão lũ.
Vô số người trẻ của Cẩm tộc đã tự sát trong cuộc tranh chấp giữa hai vị thần, những người lớn tuổi cũng bị vùi lấp trong đống kiến trúc sụp đổ hoặc bị ngọn lửa đáng sợ nuốt chửng.
Máu tươi chảy thành sông, xác người bị lửa hóa ra tro.
Trải qua cơn thảm họa này, người bình thường khó lòng đủ sức chống cự, ai cũng buông bỏ bản thân, chờ chết theo thành phố.
Thây người vạn dặm, máu đỏ cuồn cuộn chảy.
Ánh mặt trời đã tắt ngấm, chỉ có mưa to, gió lớn đang khóc thương cho thành phố.
Giữa không gian thảm khốc, một rừng hoa đào lơ lửng giữa không trung, ở giữa khu rừng là một người thiếu nữ có dung mạo tựa thần tiên, nhưng khí chất lại âm u, tối tăm.
Tạ Hoa Doanh càng lúc càng xa rời sự thoát tục của tiên tử, thay vào đó, hơi thở của cô tràn ngập sự hờ hững, lạnh nhạt, tàn khốc.
Khi đối diện với đôi mắt đỏ của đối phương, Chu Khiêm thẳng thắn nói: “Kĩ năng và thuộc tính có chút tiên khí nên cô liền nghĩ mình là tiên nữ, là chúa cứu thế à?”
“Giết người? Tôi đương nhiên biết cô giết người.

Dù cô không trực tiếp ra tay nhưng cô là đồng phạm của Mục Sư và Tạ Hoài, trên tay cô sớm đã dính đầy máu.

Theo tôi thấy…”
“Màu đỏ của rừng đào này vốn được nhuộm từ máu thịt của hàng ngàn hàng vạn người!”
Tạ Hoa Doanh không tức giận, chỉ nhàn nhạt cười: “Tôi sẽ sử dụng kĩ năng ít một chút, tính công kích cũng khá thong thả, nhưng cũng đủ để đối phó với cậu rồi.”
Ánh mắt Chu Khiêm lộ vẻ thương hại: “Cô thật đáng thương.

Cô không có tam quan bình thường.”
Phương thức tạo thần của Tạ Hoài là chế tạo những bệnh nhân tâm thần có nhân cách bị khuyết tật.
Không nói thêm gì nữa, Tạ Hoa Doanh nâng tay trái, quất một đường giữa hư không, trong tay liền xuất hiện một cành cây khô.
Nhắm mắt, mở mắt, mắt trái của Tạ Hoa Doanh chỉ còn tròng trắng, khi nhìn kĩ, đồng tử của cô chồng chất hoa văn hình xương trắng.
Mắt phải của Tạ Hoa Doanh nhìn qua bên phải, tay phải cầm một gốc hoa đào, luôn bổ trợ máu cho đồng đội.
Mắt trái của Tạ Hoa Doanh lại nhìn về phía Chu Khiêm.

Cành khô trong tay trái của cô chợt nảy mầm, nhưng nó không mọc ra lá mà lại là một nhánh xương khô.

Xương khô nhanh chóng ngưng kết thành một bạch cốt trảo, trong chớp mắt lao về phía Chu Khiêm!
Chu Khiêm không có kĩ năng phòng ngự, chỉ có thể dựa vào thân thủ của rồng con và đạo cụ mà Thiệu Xuyên cho mình để tránh né.
【 Tát đậu thành binh 】* giúp Chu Khiêm triệu hồi ra vô số binh lính nhỏ, ngăn cản đợt công kính thứ nhất của bạch cốt trảo.
*Raw 撒豆成兵: 撒 (tát: rải, tung ra) + 豆 (đậu: hạt đậu) + 成 (thành: hình thành) + 兵 (binh: binh lính)
Một đợt tấn công khác liền xuất hiện ngay sau đó.
【 Gương dịch chuyển tức thời 】xác định tạo độ, Chu Khiêm dùng đạo cụ dịch chuyển ra ngay phía sau Tạ Hoa Doanh, bạch cốt trảo đánh hụt, rơi rụng xuống biển lửa.

Giao chiến một thời gian, Chu Khiêm vẫn có thể xử lý một cách nhẹ nhàng, tay chân bị thương nhưng không trí mạng, giá trị sinh mạng của anh vẫn còn nhiều.
Vừa chiến đấu, Tạ Hoa Doanh vừa nói: “Chủ nhân của chủ nhân đã để lại cho cậu khá nhiều đồ tốt.

Nhưng chúng sẽ cạn kiệt trong một ngày.

Huống hồ chỉ cần chờ thêm 10 phút nữa, vũ khí của Cẩm tộc sẽ đánh chiếm không gian này, các cậu sẽ có một phiền toái lớn.”
Chu Khiêm không chút lưu tình đáp trả: “Kĩ năng của cô chỉ đủ gãi ngứa cho tôi.

Sao vậy, không dám đánh mạnh sợ máu của tôi xuống 10% thì tôi sẽ dùng đại chiêu à?”
“Cũng đúng, ở Miền đất hứa có quá nhiều người chết, bấy nhiêu oán khí cũng đủ để tôi giết chết cô rồi.”
Tuy nói như vậy nhưng Chu Khiêm nhận thức rõ tình thế hiện tại đã ngày càng nghiêm trọng hơn.
Khi anh và Tạ Hoa Doanh đang giao đấu với nhau, anh cũng chú ý đến tình hình trên sân thượng, hai bên địch ta chưa có ai chết, trạng thái vẫn đang trong thế giằng co.
Nhưng có một vấn đề —— Hà Tiểu Vĩ, Tề Lưu Hành, Ân Tửu Tửu đều đã gần cạn thanh kĩ năng.
Tuy năm người của quân đoàn Đào Hồng cũng không còn bao nhiêu điểm kĩ năng, họ cũng không phải yếu tô gây sợ hãi.

Bất lợi cho phe ta là Mục Sinh và Tạ Hoa Doanh là hai người chơi đã hóa thần thành công.

Họ đánh nhau không dựa vào thanh kĩ năng, cũng không lo sợ tinh thần lự bị cạn kiệt!
Nói đơn giản, chờ đến khi người chơi thường ở hai phe địch ta cạn kiệt thanh kĩ năng, cuộc đối đầu thật sự nằm ở năng lực của người chơi cấp Thần ——
Đó sẽ là cục diện của hai người chơi cấp Thần Mục Sinh và Tạ Hoa Doanh đối đầu với một mình Ẩn Đao.
Họa đơn vô chí là tinh thần lực của Ẩn Đao nếu chạm ngưỡng giá trị, hắn sẽ rơi vào trạng thái điên cuồng, cần phải nhờ Hà Tiểu Vĩ khống chế.
Nhóm Chu Khiêm cần phải bảo vệ Hà Tiểu Vĩ thì mới ổn định được Ẩn Đao.
Nhưng nhóm người chơi bình thường của họ đã cạn thanh kĩ năng, không thể đối phó với hai người chơi cấp Thần, hơn nữa còn phải đối mặt với 5 người chơi bình thường còn lại không biết sẽ sử dụng đạo cụ gì.

Tóm lại, phần thắng cực kì ít ỏi.
Chu Khiêm không tốn quá nhiều thời gian để đoán trước được viễn cảnh xấu nhất sẽ xảy ra, người chơi thường ở hai phe không còn điểm kĩ năng, cục diện rơi vào tình trạng cận chiến không tiêu tốn điểm kĩ năng.

Vì vậy cuộc giao tranh giữa Ẩn Đao và Mục Sinh sẽ trở nên khó khăn, căng thẳng hơn.
Giữa không trung, Tạ Hoa Doanh đong đưa tay trái, lại dùng cành khô hóa thành bạch cốt, bất ngờ chuyển đổi mục tiêu, bắt đầu tấn công phía sau lưng Ẩn Đao và Hà Tiểu Vĩ!
Cũng may Chu Khiêm đã dự đoán từ trước, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, anh sử dụng đạo cụ gương dịch chuyển tức thời xuất hiện ngay phía sau Hà Tiểu Vĩ, tiếp tục sử dụng 【 Bút vẽ giang sơn 】vẽ ra một bức tường thành, vững vàng chắn trước mặt.
“Rầm” một tiếng vang lớn, mấy chục móng vuốt xương trắng va đập với bức tường kiên cố, phần lớn rơi rụng xuống sân thượng, nhưng vẫn có một móng vuốt thoát khỏi kẽ hở, đâm thẳng vào ngực Chu Khiêm, khiến anh ngã xuống đất!
“Khiêm ——!”
“Anh Khiêm có sao không?!”
Hà Tiểu Vĩ quay đầu, Tề Lưu Hành từ chiến trường phía trước nhào về sau.
Ân Tửu Tửu cũng vội vã quay lại, không còn điểm kĩ năng, nhưng điểm máu và phòng thủ của cô ấy đã tăng lên nhờ những kĩ năng trước đó, cho nên cô đứng trước đồng đội, giang rộng vòng tay, lạnh lùng nhìn Tạ Hoa Doanh từ xa, tinh thần hiên ngang, bất khuất, sẵn sàng hy sinh vì đồng đội bất cứ lúc nào.
Chu Khiêm đứng dậy nhờ đồng đội dìu dắt, sau đó anh lắc đầu: “Tôi không sao.

Vết thương do Lịch Học Hải gây ra đã lành nhiều.

Bây giờ đau đớn cũng có thể giúp tôi bảo trì lí trí.”
Nghe đến đây, tay cầm kiếm của Tề Lưu Hành lại siết chặt hơn, Hà Tiểu Vĩ lại đỏ bừng hốc mắt.
Lần này, Hà Tiểu Vĩ sợ hãi nhưng lại không hỏi Chu Khiêm như trước đây —— “Khiêm, chúng ta có thắng được không?, “Chúng ta nên đánh như thế nào đây?”, “Làm sao để lật ngược thế cờ?”
Hắn im lặng không nói gì, chỉ tiến lên đứng trước mặt Chu Khiêm để bảo vệ anh.
Hắn lựa chọn tin tưởng Chu Khiêm vô điều kiện, giống như vô số lần trải qua sinh tử trước đây.
Bất chợt, một chuyện quỷ dị xảy ra, lồng ngực đỏ máu của Chu Khiêm lại nở rộ hoa đào.
Phát hiện dị thường, Tề Lưu Hành và Hà Tiểu Vĩ cùng nhau nắm lấy tay Chu Khiêm.
Chu Khiêm lo lắng hoa đào sẽ gây ảnh hưởng khác, liền rút tay ra khỏi hai người ngay.
Tạ Hoa Đào bay trên cao, dịu dàng nói: “Chu Khiêm, tới đây, tới bên cạnh tôi.

Đưa cho tôi thứ tôi muốn.”
Máu đỏ nở thành hoa đào, cả người Chu Khiêm bao bọc trong một rừng hoa đào.
Chu Khiêm không thể nhúc nhích, rừng đào kéo anh lên cao, đến trước mặt Tạ Hoa Doanh.
“Chu Khiêm giao cho tôi.

Mục Sinh, giết hết những người còn lại.”
Tạ Hoa Doanh nói những lời tàn nhẫn nhất bằng giọng điệu trìu mến, dịu dàng nhất.
Tứ chi đều bị hoa đào quấn chặt, Chu Khiêm chỉ có thể đứng im bất động, điều duy nhất anh có thể làm là nắm chặt xương Thần trong tay.
Anh cảm giác xương Thần vang lên thanh âm của Thiệu Xuyên: “Chu Khiêm, để tôi ra ngoài đi.

Tôi sẽ giúp cậu thoát khỏi trói buộc.

Cao Sơn cũng có thể giúp đỡ.”
“Ngài biết ngài ra ngoài có nghĩa là gì không?” Chu Khiêm hỏi.
“Không sao.

Tôi tin rằng cậu sẽ thắng trận chiến này.” Thiệu Xuyên nói: “Tôi không quan tâm tôi sẽ gặp chuyện gì.

Kể cả việc hồn phi phách tán trong tay cậu ấy.”

Cùng lúc đó.

Ở bên kia.
Bạch Trụ hóa rồng giao chiến cùng Tạ Hoài nửa người nửa rắn.

Bạch Trụ luôn có thể giải quyết mọi vấn đề chỉ bằng một đao đã gặp được đối thủ lớn nhất của mình.
Bây giờ hai người đều đã trọng thương, lớp vảy xanh biển trên thân rồng bong tróc, nhuộm đỏ cả máu.

Phần thân người của Tạ Hoài cũng đã bị đánh đến tàn tạ, vết kiếm đâm sâu lộ cả xương trắng, phần nội tạng trong bụng rơi rớt một nửa ra ngoài.
Chợt một cơn sóng dữ dội ập vào bờ, cuốn theo hàng ngàn con sóng khác.
Rồng thần và rắn đỏ cùng nhau rơi xuống hồ Cẩm Sắc!
Hồ Cẩm Sắc rộng lớn, là nguồn nước sinh hoạt cho toàn bộ Cẩm tộc ở Miền đất hứa.

Diện tích hồ gần như lớn gấp 10 lần diện tích thành phố.
Nhờ sự tồn tại của nó, khu vực này được che giấu rất tốt, ngoại trừ người lái thuyền, không một ai ở bên ngoài có thể tìm đến đây.
Hai vị thần chém giết nhau càng lúc càng kịch liệt hơn, tầng tầng lớp lớp sóng nước không ngừng bay lên, bao bọc quanh ngọn núi, hóa thành một cơn mưa to, từng trận từng trận dâng trào như muốn hủy diệt cả tòa thành.
Mặt hồ nhiễm đỏ một vùng.
Dưới đáy hồ, sau vài chiêu chém giết, đuôi rồng lại phất mạnh gọi vô số cơn lốc đến, ngưng tụ thành xoáy nước, quấn lấy con rắn đỏ khổng lồ, dìm kẻ thù xuống dưới lòng sâu.
Thân rồng lách mình, thâm nhập vào xoáy nước, một thanh kiếm dài vung ra, mang theo sức sát thương khổng lồ đâm thẳng vào ngực Tạ Hoài!
Máu đỏ tươi nhuộm đỏ vòng xoáy, đuôi rắn màu đỏ bị cắt đứt lắc lư trong một tư thế kỳ lạ.
Giọng nói của Tạ Hoài lạnh băng vang vọng dưới đáy hồ đầy ý vị châm chọc: “Đánh hay lắm.

Tiếc là chưa giết được tôi.

Tôi có một chiêu thức gọi là 【 Đoạn vĩ trùng sinh 】*, không biết Thiệu Xuyên đã nói cho cậu biết chưa? À tôi quên mất, đây là chiêu mà tôi vừa mới khám phá ra.”
*Raw 断尾重生: 断 (đoạn: cắt) + 尾 (vĩ: đuôi) + 重生 (trùng sinh: sống lại)
Bỗng nhiên, Tạ Hoài trong hình dạng nửa người nửa rắn biến mất dưới đáy hồ.
Cùng lúc đó, trong thành phố sụp đổ cách đó hàng chục dặm, dưới sự cuốn trôi của sóng to gió lớn, một chiếc đuôi rắn màu đỏ bị cuốn ra giữa những viên gạch đổ nát đang cháy.
Một bàn tay cầm chiếc rìu lớn, theo sau là thân hình nửa người nửa rắn xuất hiện từ trong tro tàn.
—— Đó là Tạ Hoài được tái sinh nhờ chiếc đuôi đã bị kiếm chém rơi xuống xoáy nước!
Trên người Tạ Hoài đầy rẫy những vết thương từ dưới đáy hồ, toàn thân toàn là máu.

Gã lại dịch chuyển tức thời đến bên cạnh Tạ Hoa Doanh ở phía đông thành phố.
Tạ Hoa Doanh nhìn qua, ánh mắt tràn ngập đau lòng, bởi cô đang lo lắng cho chủ nhân của mình.

Ngay sau đó, Tạ Hoa Doanh giơ cao cành hoa đào trên tay phải, vô số cánh hoa đào bay về phía Tạ Hoài, chữa trị toàn bộ vết thương trên người gã.
Tác giả có lời muốn nói:
Lập một cái FLAG: Ngày mai sẽ kết thúc phó bản này


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.