*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: cơm trắng chan cà phê
Tạ Hoài sử dụng kĩ năng phục chế cường đại để mô phỏng một thành phố, ngay khi vừa hóa thần, gã đã kéo tất cả mọi người vào trong thế giới mô phỏng đó.
Đất trời, núi non, sông hồ, từng viên gạch, từng mái ngói, từng người Cẩm tộc, từng người máy, con thuyền Noah xuất hiện trong thành phố này đều là sản phẩm mô phỏng.
Đạo cụ đặc biệt của phó bản không thể phục chế được.
Chính vì vậy những vũ khí tối tân cũng không thể mô phỏng lại, chúng chỉ là những hình ảnh minh họa mà thôi.
Mưa đã ngừng, vật chất môi giới giả không có tác dụng liền bị vạch trần.
Nhìn thấy điều này, Mục Sinh biết Chu Khiêm đã nhận ra bí mật, trong lòng trầm xuống.
Nhưng Tạ Hoài không hổ là Tạ Hoài, vị thần của Chu Khiêm bây giờ đã rơi vào trong đống phế tích hoang tàn, bị ngọn lửa nuốt chửng, hóa thành tro!
“Ha ha…!Tôi sẽ lấy đầu của Chu Khiêm!”
Hai mắt Mục Sinh phát ra ánh sáng đỏ, thần sắc càng thêm ngoan độc.
Quay đầu nhìn Chu Khiêm, Mục Sinh không chần chờ gì mà lao thẳng về hướng đông.
Chu Khiêm ngồi trên lưng rồng con, nhìn chằm chằm thành phố ở bên dưới, tiếp tục cùng đồng đội bay về phía con thuyền Noah.
Anh vẫn có thể liên lạc với Bạch Trụ qua không gian ý thức: “Anh Trụ, anh sao rồi?”
Chu Khiêm gần như không thể nghe thấy được hơi thở của Bạch Trụ.
May mắn thay, Bạch Trụ đã đáp lại: “Anh không sao.
Đừng quay đầu lại.”
Ở nơi Chu Khiêm không nhìn thấy, rồng xanh bị dây xích rồng vây khốn, từng mảnh vảy bị lửa đốt cháy đen, máu đỏ tươi vừa chảy ra liền bắt lửa, khiến lớp vảy bên ngoài phủ thêm một tầng thâm đen.
Bị ba sợi dây xích trói chặt, Bạch Trụ gần như không thể sử dụng một tia linh lực nào.
Trong giây lát, một cái đuôi rắn khổng lồ vung tới, một màn sương mù có độc tố cực cao phủ xuống người Bạch Trụ.
Bạch Trụ dứt khoát thoát khỏi trạng thái rồng, quay về hình người.
Dây xích rồng liền mất hiệu lực.
Tay phải siết chặt kiếm, tay trái cầm【 Gương dịch chuyển tức thời 】, Bạch Trụ biến mất khỏi đám cháy và màn sương độc.
Khi xuất hiện, y đã đứng ở trên đỉnh đầu của Mục Sinh.
Mục Sinh không biết gì chuẩn bị giơ cao đuôi bò cạp, phun độc về phía nhóm Chu Khiêm.
Bạch Trụ dùng hai tay cầm kiếm, bổ thẳng từ trên cao xuống đầu Mục Sinh ——
Lưỡi kiếm như thế chẻ tre, thậm chí Mục Sinh còn không nhận ra đau đớn, thân hình quái vật khổng lồ đã bị chém làm đôi!
Quái vật nửa người nửa bò cạp bị chẻ làm đôi, giữa cơ thể bị cắt đắt phun ra một lượng máu đen sền sệt, tanh hôi.
Nửa người ngã xuống mặt đất, gạch vụn bay đầy trời, nửa người còn lại rơi thẳng vào đám cháy, hóa thành tro.
Dù thân thể vẫn trọng thương, một chiêu của Bạch Trụ vẫn đầy sức sát thương.
Sau khi ra chiêu, Bạch Trụ nhất thời thoát lực, không còn sức lấy đạo cụ ra, thân ảnh cao gầy rơi xuống mặt đất.
Cả người Bạch Trụ không còn một phần da nào lành lặn, khắp nơi chằng chịt vết thương, một phần lớn còn bị bỏng, máu đỏ dính vảy bết cả màu quần áo.
Nhưng khi cách mặt đất vài mét, một người đã tiếp được Bạch Trụ —— Chu Khiêm kịp thời điều khiển rồng con bay đến, thành công đón được Bạch Trụ giữa biển lửa.
Dù thế giới hóa thành tro bụi, ít nhất họ có thể ôm lẫn nhau.
“Em sẽ không quay đầu lại.”
Chu Khiêm nắm chặt tay Bạch Trụ, trán tựa vào trán đối phương, nhìn thẳng vào đôi mắt y: “Em đến khu X, em vào trò chơi này, mục đích là để dẫn anh đi.
Chúng ta sẽ cùng nhau đi.”
Chu Khiêm không thể nói chuyện với Bạch Trụ quá lâu, Tạ Hoài và Tạ Hoa Doanh đã nhanh chóng xuất hiện trước mặt.
Bây giờ, Chu Khiêm và Bạch Trụ đều là người thường.
Trước mặt họ, hai người họ Tạ đều trong hình thái thần, cả hai đều to lớn khổng lồ, Chu Khiêm cố sức ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy được đầu của Tạ Hoài.
Tạ Hoài khinh miệt nói: “Bạch Trụ, cậu trong hình thái người quá yếu, tôi có thể dễ dàng giết chết cậu.
Nhưng nếu tiếp tục hóa thần, tinh thần lực của cậu sẽ cạn đáy.”
“Chu Khiêm, trạng thái của cậu cũng đã đến cực hạn.
Cậu có thể khống chế được cậu ta không? Cậu nghĩ đi, người đầu tiên mà cậu ta sẽ giết sau khi phát điên chính là cậu.”
Chu Khiêm chợt nghe thấy giọng nói của Bạch Trụ vang lên bên tai: “Chu Khiêm, em chuẩn bị xong chưa?”
“Em chuẩn bị xong rồi.
Chúng ta cùng nhau chịu đựng.” Chu Khiêm đáp.
Nắm lấy tay Chu Khiêm, Bạch Trụ nói với anh thông qua không gian ý thức: “Em tiếp tục đi cùng những người khác, đến chỗ con thuyền Noah.”
“Anh sẽ hóa thần.
Sau khi hóa thần, anh sẽ sử dụng kĩ năng 【 Cực kính 】*.
Nó có thể làm biến dạng kỹ năng của người khác theo hướng ngược lại.
Đến lúc đó, anh sẽ dẫn dụ Tạ Hoài đến vùng phụ cận, em phối hợp với anh, điều khiển dòng thời gian chậm lại.”
*Raw 极镜: 极 (cực: đỉnh, cuối cùng) + 镜 (kính: gương)
Chu Khiêm hiểu ý đối phương ngay: “Em biết rồi.
Chiêu này dùng tốt.
Đến lúc đó, anh nhớ thoát khỏi vòng vây, cùng em lên thuyền cứu nạn!”
Bạch Trụ gật đầu với Chu Khiêm, ngay sau đó liền hóa thần.
Bạch Trụ hình thái người liền biến mất trước mắt Chu Khiêm.
Trên trời cao tiếp tục xuất hiện một con rồng khổng lồ.
Rồng thần vẫy đuôi, tạo ra một cột nước bảo vệ cho Chu Khiêm quay về với đồng đội.
Nháy mắt tiếp theo, Tạ Hoa Doanh và Tạ Hoài hợp công tiến tới.
Thân rồng quét ngang, bắt đầu vòng đấu tranh sinh tử tiếp theo với hai vị thần còn lại!
Nhưng quá trình này không thuận lợi, ngay khi vừa hóa thần, trước mắt Bạch Trụ liền xuất hiện một thế giới khác —— đó là thế giới ý thức lung lay sắp sụp đổ của y.
Người có thể nhìn thấy thế giới này còn có Chu Khiêm.
Trước mắt Chu Khiêm là rồng con đang bay về phía đồng đội và hình phục chế của con thuyền Noah, còn lại là thế giới ý thức hỗn loạn của Bạch Trụ.
Trước mắt là thành phố sắp lụi tàn của Miền đất hứa.
Còn thế giới ý thức của Bạch Trụ đã tiến tới tận thế.
Trong thế giới ý thức của Bạch Trụ, y lại nhìn thấy một cơn đại hồng thủy, đây là hình ảnh mà y và Chu Khiêm đã nhìn thấy khi y độ kiếp.
Hình ảnh tiếp theo như lặp lại —— Bạch Trụ và Chu Khiêm ngồi trên thuyền hồ lô.
Nhân loại chết chìm trong đại hồng thủy, chỉ còn hai người họ là những người sống sót cuối cùng.
Từng mạch đá ngầm liên tục đâm vào thuyền, con thuyền xuôi theo dòng nước chảy xiết.
Bạch Trụ trong thế giới ý thức đứng dậy trên thuyền hồ lô.
Y quan sát xung quanh, có vẻ đang tìm kiếm địa điểm cập bến.
Nhưng khi y quay đầu nhìn, y không nhìn thấy Chu Khiêm đâu.
Một bóng đen không có gương mặt đột ngột xuất hiện, thay thế vị trí của Chu Khiêm trên thuyền hồ lô.
Bạch Trụ liền nhíu mày: “Ngươi là ai?”
“Tôi là hệ thống của trò chơi này, cậu cũng có thể gọi tôi là Thần.
Tôi có mặt ở khắp mọi nơi, đương nhiên tôi cũng có thể xuất hiện trong thế giới ý thức của cậu.
Tất cả các người chơi đều đang tìm kiếm tôi, để tôi thực hiện ước nguyện cho họ.
Bây giờ tôi ở đây để gặp cậu.
Tôi chấp nhận cậu, bây giờ cậu có thể ước nguyện với tôi.”
Thần nói với Bạch Trụ.
Nhưng thanh âm lại vang lên trong tâm trí y.
“Bạch Trụ, cậu là một người không tệ.
Cậu có duyên với trò chơi này.” Thần tiếp tục nói: “Đã một thời gian dài trôi qua cậu là người gần nhất có thể tiếp cận đến chủ nhân của tôi.
Tôi rất vui mừng.”
“Chủ nhân của ngài là ai?” Bạch Trụ hỏi.
Thần nói: “Đương nhiên là người chế tạo ra tôi, để lại hành tinh này…!Là những vị Thần vĩ đại nhất.
Tuy họ đã rời đi nhưng tôi luôn ghi chép lại các số liệu trên hành tinh này.”
“Có lẽ một ngày nào đó, họ sẽ triệu hồi tôi, thưởng thức những thứ xảy ra trong thế giới này.
Trò chơi này rất thú vị, đúng không?”
Bạch Trụ hỏi: “Vì sao ngài lại gặp tôi bây giờ?”
“Tôi nói rằng cậu có thể ước nguyện với tôi.” Thần nói: “Có lẽ cậu cũng biết tình huống hiện tại có bao nhiêu nguy cấp.
Nhờ sự trợ giúp của cậu, nhóm Chu Khiêm có thể rời khỏi phó bản này, tiếp tục sống sót, nhưng cậu lấy một chọi hai, chắc chắn sẽ chết.
Cậu đồng quy vu tận cùng Tạ Hoài là kết cục lí tưởng nhất.”
“Bây giờ cậu có thể ước với tôi, tôi sẽ giúp cậu, Chu Khiêm cùng bạn bè của các cậu rời khỏi Miền đất hứa.”
“Đương nhiên, cậu cũng biết mọi ước nguyện đều có giá.
Để thực hiện nguyện vọng này, cậu phải trả giá.”
“Điều kiện để ngài thực hiện ước nguyện của tôi là gì?” Bạch Trụ hỏi.
“Điều kiện rất đơn giản, sau khi rời khỏi phó bản này, cậu và Chu Khiêm phải ngừng kế hoạch đóng cửa trò chơi, tiếp tục để nó phát triển.”
Thần nói: “Vì vậy lựa chọn hiện tại của cậu rất đơn giản —— chết, hoặc là từ bỏ đóng cửa trò chơi.”
Nghe xong, Bạch Trụ im lặng không nói gì.
Thần nói tiếp: “Đây là một trò chơi tàn nhẫn, nhiều người đã trở nên tồi tệ hơn, thậm chí còn mất đi nhân tính.
Chỉ vì một ước nguyện nhỏ bé, họ đã trở nên tham lam hơn, không muốn từ bỏ trò chơi này.”
“Cho nên tôi có thể nói với cậu rằng video mà Tạ Hoài cho mọi người xem việc Chu Khiêm bị người người truy sát là sự thật.
Dòng thời gian trong phó bản này rất dài.
Suốt mấy ngày qua, ở bên ngoài đã thay đổi nhiều.”
“Bạch Trụ, nếu là như vậy, cậu vẫn muốn trả giá vì những kẻ đáng giận như thế ư?”
“Tôi là hệ thống, bản thân tôi sở hữu những phép tính cao cấp nhất do Thần để lại, tôi có thể căn cứ vào tình trạng hiện tại để tính toán những tương lai có khả năng xảy ra.”
“Nếu Chu Khiêm rơi vào tay họ, có lẽ cậu ấy sẽ bị tra tấn đến chết, bây giờ tôi có thể mô phỏng cho cậu xem thử.
Bạch Trụ, cậu xem ——”
Một ngọn gió nổi lên, cuốn nước lên, tạo thành nhiều tấm màn nước.
Trên màn hình xuất hiện những hình ảnh liên quan đến kết cục của Chu Khiêm theo lời hệ thống.
Thuyền hồ lô bị một lực hút kéo về phía trước, ngồi trên thuyền, Bạch Trụ có thể quan sát từng màn hình, chứng kiến từng cái chết của Chu Khiêm ——
Trên màn hình thứ nhất, Chu Khiêm bị vạn tiễn xuyên tâm, một mũi tên đâm thẳng vào trái tim, máu nhuộm đỏ cả người, chảy xuống mặt bùn dơ bẩn.
Trên màn hình thứ hai, máu thịt biến thành giòi, xương trắng chảy thành nước vàng, đầu bị chặt đứt, gương mặt xinh đẹp bị người khác giẫm nát dưới chân.
…
Tất cả màn hình đều nhuộm đỏ một màu.
Cả thế giới chỉ còn một màu đỏ.
Máu sôi trào, cơn tức giận thoát khỏi lồng giam của lí trí, Bạch Trụ không nghe thấy thêm bất kì âm thanh gì, cũng không nhìn thấy hình ảnh nào nữa.
Khi Bạch Trụ ý thức được mình đang làm gì, y đã thấy mình dùng hai tay cầm kiếm chém liên tục vào màn hình nước.
Vô số bọt nước vỡ tan, sau đó chúng lại ngưng tụ như cũ, tiếp tục chiếu tiếp hình ảnh Chu Khiêm bị tra tấn.
Cơn tức giận lên đến tận cùng, “ầm” một tiếng, Bạch Trụ bay lên cao, cúi người xuống, chém một đường thật mạnh.
Màn hình nước bị vết chém nhấn mình xuống đáy nước, nhưng ngay lập tức, sức gió lại kéo chúng lên, hình ảnh trên màn hình sống động như thật.
Chém không đứt.
Dù có làm gì đi nữa cũng không thể chém đứt những hình ảnh đó!
Dù có cố gắng như thế nào đi nữa cũng không thể giúp Chu Khiêm thoát chết!
Bạch Trụ quỳ một gối trên thuyền hồ lô, ôm lấy ngực, há miệng phun một ngụm máu, lần đầu tiên tay cầm kiếm run lên, bởi vì quá sợ hãi, bởi vì quá phẫn nộ.
Y sợ Chu Khiêm thật sự sẽ chết.
Chu Khiêm muốn cứu người khác, vậy mà bọn họ lại muốn giết em ấy, điều này khiến cho y cảm thấy vô cùng tức giận.
Vươn tay lau máu bên khóe miệng, khi ngẩng đầu, Bạch Trụ bỗng nhiên phát hiện thuyền hồ lô không còn tiến về phía trước nữa, núi non, sông nước, thậm chí là cả bầu trời đều ngưng tụ thành một biển người ——
Bạch Trụ bị giam cầm ở giữa, xung quanh là vô số người bao vây.
Những người chơi trong trò chơi đều xuất hiện trước mặt y.
Bây giờ, tất cả họ đều gào lên: “Chu Khiêm cần phải chết! Giết Chu Khiêm! Giết Chu Khiêm!!!”
Hệ thống có hình dạng con người với gương mặt tối đen lại xuất hiện.
Ngón tay hệ thống chỉ vào thanh kiếm trong tay Bạch Trụ, toàn bộ thân kiếm đều nhuộm đỏ.
Siết chặt lấy thanh kiếm tràn ngập sát ý, Bạch Trụ như hóa thành Tu La đáng sợ nhất đến từ địa ngục.
Mục đích y đến nhân gian là để giết sạch thiên hạ.
“Bọn họ đều là những người muốn giết Chu Khiêm.
Bây giờ cậu có thể sử dụng thần lực do tôi ban tặng, giết hết tất cả chỉ trong một kiếm.”
Thần vừa dứt lời, hai tay Bạch Trụ nắm chặt chuôi kiếm, giơ tiếm lên cao.
Vung kiếm đi.
Chém xuống, từ bỏ việc đóng cửa trò chơi.
Có lẽ là như vậy.
Không, không phải có lẽ.
Mà chắc chắn phải là như vậy!
Mình đã hóa thần, vì sao phải từ bỏ những điều khó khăn lắm mới giành lấy được?
“Anh Trụ, vì sao trên đời này lại có người hoàn mỹ như anh?”
—— Anh không hề hoàn mỹ.
Anh chỉ là một người giả trang hoàn mỹ trước mặt em.
Thật ra anh đã che giấu hết những khiếm khuyết của mình đi.
Anh biết ghen ghét, biết tức giận.
Cha mẹ anh vì bận rộn nên không quan tâm đến anh, đây là chuyện khá bình thường, và họ cũng đã cho anh ăn no mặc ấm, cho anh đi học những trường tốt nhất…
Nhưng họ chưa từng xin lỗi anh một lần, em có biết không, đôi khi anh sẽ hận họ rất nhiều.
Bởi họ khiến anh cảm thấy mình như một kẻ xa lạ.
“Anh Trụ, anh đối xử với ai cũng dịu dàng như vậy sao?”
—— Đương nhiên không phải.
Dường như anh không hề có mâu thuẫn gì với người khác.
Nhưng đó là vì anh không quan tâm đến họ.
Anh không muốn chủ động hiểu biết họ, cũng không muốn để họ đi vào thế giới của mình.
Chu Khiêm, ngoại trừ em, anh thậm chí còn không có một người bạn đúng nghĩa.
Người lập dị, có tính tình cổ quái vốn không phải em, mà là anh.
“Anh có từng oán hận, từng bất mãn chưa?”
“Liệu có khi nào đó, anh cũng cảm thấy ông trời đối xử bất công với anh không?”
—— Có.
Trên đời này có nhiều người như vậy, vì sao anh lại là người mắc bệnh xơ cứng teo cơ?
Anh chỉ muốn làm một người bình thường, có thể đạt được những điều bình thường như bao người khác, nhưng vì sao mọi thứ lại vượt ngoài tầm với của anh?
Vì sao anh phải chém giết trong trò chơi này suốt bảy năm ròng, trải qua bao hiểm cảnh, bao lần thập tử nhất sinh…!Chỉ để đổi lấy một cuộc sống bình thường nhất?
…
Anh chưa bao giờ là một người tốt.
Anh đã cầm dao trên tay, giết người khác từ lâu.
Anh đã hóa thần, vì sao anh phải quan tâm đến khổ đau, sướng vui, thiện ác của người bình thường?
Anh không cần phải quan tâm đến nhân loại nữa.
Những người bình thường có quan hệ với anh đều đã là quá khứ, đều đã bị chôn vùi xuống mặt đất tám nghìn thước.
Anh không cần quay đầu lại, chỉ cần tiếp tục bước về phía trước.
Anh có thể hóa thành thần và rời khỏi đây.
Anh không cần luyến tiếc bất kỳ thứ gì ở mảnh đất này.
Thanh kiếm trong tay Bạch Trụ giơ cao thêm.
Khi chuẩn bị chém xuống, chợt y lắng nghe thấy tiếng nước chảy.
Rào rạt, rào rạt…
Dòng nước đong đưa, đong đưa, bất chợt vang lên một tiếng va chạm.
Nghe thấy âm thanh đó, Bạch Trụ như nghe thấy tiếng sóng biển.
Sóng biển đang dâng cao ngàn thước, y cảm thấy mình vừa nhảy xuống một đại dương, bị xoáy nước kéo xuống đáy sâu.
Dưới đáy biển có vô số ngôi sao linh lung.
Khi y di chuyển, đất trời bỗng đảo ngược, y phát hiện mình đang ngồi trên sân thượng ngắm sao.
Đại dương đã rút đi.
Trên đỉnh đầu là một bầu trời đầy sao.
“Chỉnh xong rồi đây.”
Bạch Trụ thấy mình đưa một thứ cho ai đó.
“Bây giờ em đang nhìn thấy sao Tiên Nữ?”
—— Đây là giọng nói của Chu Khiêm!
Bạch Trụ nghe thấy giọng nói thời niên thiếu của mình vang lên.
“Anh chỉ nghĩ đến nhân quả của anh.”
“Chớ làm điều ác, vâng làm điều lành, giữ tâm trong sạch, đây là lời Phật dạy.”
“Chớ làm điều ác…!Nhưng nếu anh đã làm chuyện trái với lương tâm thì sao?”
Ngay sau đó, những lời của cậu bé trong kí ức vang lên bên tai y đầy trong trẻo và lãng mạn như muôn vàn ánh sao.
Trong giây lát, Bạch Trụ không còn nghe thấy những lời nguyền rủa “Giết Chu Khiêm” từ chúng sinh xung quanh hay là ngọn lửa giận bùng cháy trong lòng, thậm chí là cả lời của Thần đang nói.
Thứ duy nhất mà Bạch Trụ nghe được là món quà trân quý nhất trong thế giới này ——
“Anh Trụ, anh không biết anh đã giúp em nhiều như thế nào đâu.”
“Đã có nhiều lúc khiến em suy nghĩ.
Em nghĩ rằng nếu không có anh, bây giờ em phải làm sao đây?”
“Em còn thường tức giận với anh.
Anh có thấy em giống người điên không?”
“Anh sẽ kiếm được rất nhiều tiền, sau đó mua cả căn biệt thự của em.
Sau đó…!Không, ý em không phải vậy.
Em chỉ lấy ví dụ tương tự thôi.”
“Rốt cuộc bạn nữ kia đã nói gì trong thư gửi anh vậy?”
“Nói cho anh biết một bí mật nhé.
Thật ra…!Làm bạn với anh khá là áp lực.”
“Bạch Trụ, với em, anh là người tốt nhất trên đời.”
“Bạch Trụ, không có ai hoàn mỹ như anh cả!”
“Bạch Trụ, em thấy nhiều lúc thế giới này rất xấu xa.
Nhưng khi nhìn thấy anh, em lại cảm thấy…!thật ra thế giới này vẫn có hi vọng cho mình.”
“Vậy nên Bạch Trụ, anh thật sự một món quà trân quý.”
“Có lẽ vẫn còn người tốt trên đời này.
Nhưng không biết họ đang trốn ở đâu rồi.
Em có thể tìm được anh, xem như là em vô cùng may mắn.
Anh thấy không, thật ra em đánh cược cũng không tệ lắm.”
Cuối cùng, dưới bầu trời đầy sao, trăm ngàn lời nói kết thành một câu.
Khi nói những lời này, đôi mắt của Chu Khiêm tỏa ra ánh sáng còn chói lọi hơn sao trên trời.
Đó là ——
“Vừa rồi anh nói anh đã làm chuyện trái với lương tâm, anh sợ nhân quả mình phải gánh vác, đúng không? Sau này có cơ hội, em sẽ giúp anh làm việc tốt, được không? Em sẽ mang “thiện ý” của mình san sẻ cho anh.”
“Đúng vậy, chớ làm điều ác, vâng làm điều lành.
Có lẽ em vẫn chưa hiểu hết được điều này nhưng em sẽ lí giải nó theo góc nhìn của bản thân…!Có lẽ làm việc tốt sẽ bù đắp được điều gì đó.
Em muốn em có thể chia sẻ với anh.”
“Anh Trụ, chúng ta sẽ không cùng nhau xuống địa ngục.”
“Anh Trụ, chúng ta sẽ cùng nhau đứng dưới ánh sáng.”
“Chúng ta không cùng nhau xuống địa ngục.
Chúng ta luôn đứng về phía ánh sáng.”
“Anh Trụ, tỉnh lại! Kiên trì một chút, anh tỉnh lại đi!”
“Có nghe thấy em nói không? Em là Chu Khiêm.”
“Anh tỉnh lại đi, mở mắt ra, nhìn em!”
Thanh âm này ngày một rõ ràng hơn, dường như đang vang lên bên tai y.
“Keng” ——
Thanh kiếm rơi xuống đất.
Sao trời, biển cả, người chơi, núi non, sông nước…!tất cả đều đã biến mất.
Thế giới của Bạch Trụ trống rỗng.
Y lại nhìn thấy bóng đen kia.
Đó là Thần của trò chơi.
Lần này, Thần nói: “Được, tôi đã biết lựa chọn của cậu.
Tiếc quá, cậu không biết quý trọng cơ hội ước nguyện này.
Chia buồn với cậu, cậu sẽ chết ngay bây giờ.”
“Nhưng tôi sẽ nói cho cậu một bí mật —— Sáng được nghe đạo, tối chết cũng cam lòng”.
Tác giả có lời muốn nói:
“Sáng nghe đạo, tối chết cũng cam lòng” trích từ “Luận ngữ”, Khổng Tử.