Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Quyển 3 - Chương 276: Ngoại truyện 10



Dù bị âm 5000 điểm, cũng chưa được làm bạn trai chính thức… Bạch Trụ vẫn tiếp tục lên kế hoạch cho công cuộc cầu hôn của mình.

Ẩn Đao và Hà Tiểu Vĩ hiển nhiên không có kinh nghiệm đối với chuyện này, càng không thể nảy ra một ý tưởng đột sáng nào, ngoại trừ nghĩ ra được cách sử dụng “kết tinh tình yêu” theo quảng cáo mạng, họ hoàn toàn không biết nên làm gì, chỉ có thể xin giúp đỡ từ công ty.

Hai người may mắn tìm được một studio đáng tin cậy.

Nhưng những phương án họ đưa ra cũng khá bình thường, ví dụ như sử dụng máy bay không người lái mang nhẫn đến. Nghe Hà Tiểu Vĩ nói người được cầu hôn không thiếu tiền, họ chỉ có thể đưa ra những phương án mới lạ hơn, ví dụ như ——

Trên một hòn đảo lãng mạn, Bạch Trụ có thể cùng Chu Khiêm đi lặn.

Ánh mặt trời trong trẻo soi rọi, dưới mặt biển đầy những sinh vật sống động, từng đàn cá sặc sỡ bơi lội xung quanh, họ có thể trao nhau lời ước hẹn tình yêu vĩnh hằng.

Ngay thời khắc lãng mạn nhất, một robot ở dưới nước sẽ mang đến cho Chu Khiêm một chiếc nhẫn lấp lánh, như vậy thì mọi thứ sẽ nước chảy thánh sông.

Hoặc họ cũng có thể đến sa mạc.

Tìm một khu vực sạch sẽ, sáng sủa vào buổi tối, họ sẽ dựng lều trại qua sa mạc. Dưới bầu trời đầy sao, từng chùm pháo hoa sáng rực liên tục được bắn lên, soi sáng khu vực cát rộng lớn. Nhân lúc này, một chiếc máy bay không người lái xuất hiện, mang đến chiếc nhẫn cầu hôn.

Hà Tiểu Vĩ suy tư với những phương án này, không xác định hỏi Ẩn Đao: “Thật ra những cách này đều khá lãng mạn. Nhưng tôi nghĩ lại rồi, những hình ảnh đó có khi còn không lãng mạn như những gì hai người họ đã từng trải qua trong trò chơi. Ví dụ như lần đầu tiên Bạch Trụ hóa rồng từ trên trời giáng xuống. Vậy thì Khiêm có thích những thứ này không?”

Ẩn Đao suy nghĩ, đáp: “Tôi cảm thấy vẫn có thể thành công. Thật ra tôi thấy Chu Khiêm cũng thuộc dạng người thích những thứ lãng mạn thông thường như thế này. Người bình thường đều làm như vậy mà. Bạch Trụ lại muốn cảm thụ nhân gian… Vậy thì với Bạch Trụ, những cách này cũng không quá sai. Có lẽ tình yêu họ muốn theo đuổi cũng sẽ như vậy.”

Hà Tiểu Vĩ thâm trầm nói: “Nhìn núi như núi, nhìn nước như là nước. Thầy, chẳng lẽ đây là cảnh giới cao nhất của các bậc trưởng giả sao?”

Ẩn Đao cũng thâm trầm vỗ vỗ vai hắn: “Có lẽ vậy.”

Hai người mang những phương án này đưa cho Bạch Trụ lựa chọn.

Cắm trại ở sa mạc cũng không quá dễ dàng, hơn nữa, Chu Khiêm cũng rất kĩ tính, không thích một ngày thay đổi nhiều kiểu khí hậu, cộng thêm suy xét đến việc gần đây hai người cũng bắt đầu gầy dựng sự nghiệp của mình, Bạch Trụ lựa chọn một hòn đảo có khí hậu ôn hòa, bốn mùa ấm áp như xuân.

Mọi chi tiết đều đã được lên kế hoạch tỉ mỉ, chỉ còn lại rồng con.

Bạch Trụ cũng không dự định mang rồng con đến thế giới này.

Bạch Trụ không quan tâm mình sẽ ở đâu trong 3000 thế giới.

Nhưng Chu Khiêm thích nhân gian, vậy thì y sẽ ở nhân gian cùng với Chu Khiêm.

Trò chơi đóng cửa, những quan hệ nhân quả cũng phải bị cắt đứt theo trò chơi. Chiếc hộp trò chơi không thể làm nhiễu loạn nhân quả của nhân gian. Y đã cắt đứt mối liên hệ giữa trò chơi và hiện thực, thậm chí cắt đứt cả tín hiệu liên kết với vũ trụ bên ngoài, an ổn làm người ở bên cạnh Chu Khiêm.

Cho nên rồng con vốn không nên ở đây, vì nó là một sản vật không thuộc về nhân gian.

Bạch Trụ dự định rằng khi lấy nhẫn ra cầu hôn sẽ dẫn Chu Khiêm quay về thế giới nhỏ đầy sao trời của riêng hai người. Đến lúc đó, rồng con sẽ ở đó chờ đợi.

Hơn nữa, trước đây khi còn ở trong thế giới trò chơi Bạch Trụ và Chu Khiêm cũng đã không gặp rồng con trong một thời gian dài.

Rồng con là sự liên kết tinh thần lực của cả hai, ra đời sau buổi tối cả hai trao trọn tín nhiệm của nhau, tượng trưng có mối liên kết bền chặt, sâu sắc của họ.

Nhưng khi đó Bạch Trụ cũng không chắc chắn Chu Khiêm có muốn duy trì mối quan hệ này với mình hay không.

Chu Khiêm đã mở “chiếc hộp” hai lần vì những chiêu trò của Lịch Học Hải và Tạ Hoài, khiến thần trí luôn không tỉnh táo, anh cũng chưa từng nhắc đến rồng con trước mặt Bạch Trụ. Dường như Chu Khiêm đã thỏa hiệp với mọi thứ.

Ngoài ra, trò chơi cũng xem như là kẻ đã gián tiếp gi ết chết cha mẹ Chu Khiêm.

Dù khi đó Bạch Trụ đã thoát ly khỏi hệ thống, không hề hay biết gì, dù năm đó hệ thống chỉ là một mã lệnh vô cảm được người ngoài hành tinh để lại địa cầu từ xa xưa, nhưng bây giờ nó đã trở thành một bộ phận của Bạch Trụ trong hiện thực.

Chu Khiêm hận cha mẹ, nhưng họ vẫn là người thân ít ỏi mà anh có.

Cho nên Chu Khiêm cần thời gian để suy nghĩ rõ ràng.

Bạch Trụ cũng cho Chu Khiêm mọi thời gian mà mình có.

Cho đến khi nhìn thấy Chu Khiêm quyết định muốn thân mật với những con người do mình sáng tạo ra, Bạch Trụ không thể tiếp tục nhịn được nữa, đành phải hiện thân. Y có thể dung túng Chu Khiêm vô điều kiện nhưng không bao giờ có thể chịu đựng được việc nhìn thấy Chu Khiêm ôm người khác.

Âm thầm bảo vệ, chăm sóc từ trong bóng tối, Bạch Trụ cuối cùng đã công khai xuất hiện sống trong thế giới do Chu Khiêm tạo ra, trở thành vị Thần thứ hai mà con người thờ phụng.

Một ngày, Bạch Trụ dẫn Chu Khiêm đến thế giới đầy sao do y tạo ra.

Bạch Trụ nhớ rõ Chu Khiêm rất thích sao, vì năm xưa anh đã mua một chiếc kính viễn vọng đắt tiền, cũng thường xuyên rủ y lên sân thượng ngắm sao.

Khi ngắm sao, Bạch Trụ đã nói với Chu Khiêm rằng y muốn cùng Chu Khiêm quay về nhân gian.

Sau đó, họ quay về thế giới nhỏ của cả hai, Bạch Trụ gọi rồng con ra gặp Chu Khiêm.

Chu Khiêm đang ngồi uống rượu nho trên một chiếc ghế pha lê tinh xảo.

Vì bệnh của Chu Khiêm nên Bạch Trụ luôn giám sát nồng độ cồn trong rượu luôn duy trì ở mức thấp nhất.

Nhưng Chu Khiêm vẫn vui vẻ uống ngon lành.

Ánh mắt Chu Khiêm dần mê ly, Bạch Trụ bước đến.

Chu Khiêm mơ mơ hồ hồ, cảm thấy có thứ gì vừa nhảy ra từ vai Bạch Trụ, cái đuôi dài quấn lấy cổ anh, đầu nhỏ không ngừng dụi vào cằm anh.

Anh nghe thấy giọng nói của rồng con: “Ba không cần con nữa sao?”

“Ba không có.”

Chu Khiêm xoa đầu rồng con, ánh mắt oán trách nhìn Bạch Trụ: “Anh không nên dẫn nó đến khi bệnh của em chưa ổn định, em cũng đang hơi say. Không phải gương tốt để cho nó nhìn.”

Quậy phá, đùa nghịch, chơi trò chơi đều chỉ xảy ra giữa anh và Bạch Trụ.

Không nên kéo rồng con vào theo.

“Vậy em hãy cố gắng khỏe hơn.” Bạch Trụ đi đến trước mặt Chu Khiêm, cụp mắt xuống, y vươn tay xoa mái đầu lành lạnh của con trai: “Rồng con rất đáng thương.”

Nâng đôi mắt ngà ngà say lên, Chu Khiêm nhìn Bạch Trụ.

Một vị Thần hùng mạnh, kì lạ đến từ một chiều không gian cấp cao bây giờ đang đứng lặng giữa một cung điện nguy nga, rộng lớn, bóng dáng vô cùng cô tịch, quạnh quẽ.

Rồng con rất đáng thương.

Bạch Trụ cũng rất đáng thương.

Một lúc lâu sau, Chu Khiêm nở một nụ cười.

“Em biết rồi. Thì ra thần cũng cần sự ấm áp của nhân gian.”

Hiện tại.

Bạch Trụ đeo nhẫn sau khi thống nhất kế hoạch cầu hôn với văn phòng làm việc của Ẩn Đao và Hà Tiểu Vĩ, quay lại thế giới trong chiếc hộp, tìm rồng con, thông báo kế hoạch của mình cho nó biết.

Nhưng y lại không tìm thấy rồng con.

Ngay lúc đó, y phát hiện ra Chu Khiêm cũng đang tìm mình, cũng đã đến căn hộ của y, còn tình cờ hỏi: “À, bỗng nhiên em thấy nhớ rồng con quá, nó đâu rồi? Em muốn gặp nó một chút.”

Không cần vào thế giới trong chiếc hộp, Bạch Trụ sử dụng thần lực kiểm tra mọi ngóc ngách một lần, vẫn không tìm thấy tung tích của rồng con. Y có một suy đoán nhưng khi gặp lại Chu Khiêm, y chỉ đáp: “Anh không tìm thấy nó.”

“Bỏ quên cả con mình?” Chu Khiêm kinh ngạc: “Anh bị âm 1000 điểm.”

Bạch Trụ nắm lấy tay Chu Khiêm: “Lúc trước em không cho phép anh can thiệp vào thế giới của em, cho nên anh tạm thời che chắn tin tức của nó. Rồng con sẽ không vô cớ biến mất trong thế giới của chiếc hộp. Nó chỉ có thể đi đến chỗ của em, đúng không?”

Không chờ Chu Khiêm đáp, Bạch Trụ than nhẹ một hơi: “Xem ra em hiểu rõ kế hoạch của anh, em cũng không hài lòng với sự sắp xếp của anh? Hay là em không thích nhẫn kim cương, hay là không thích đi lặn?”

“Toàn bộ đều sai hết. Tiếc quá.” Chu Khiêm đánh giá Bạch Trụ từ trên xuống dưới, cũng thở dài một hơi: “Em dứt khoát cho anh bị âm vô cực ——”

Chu Khiêm đưa ra kết luận: “Chia buồn với anh, người chơi Bạch Trụ, anh không thành công vượt ải.”

“Không thành công vượt ải ——”

Bạch Trụ tiến lên nhẹ nhàng ôm chặt lấy Chu Khiêm, thì thầm bên tai anh: “Vậy sẽ bị trừng phạt như thế nào?”

“Không có trừng phạt.” Chu Khiêm đáp: “Ngược lại, anh nhận được khen thưởng ẩn, mở khóa một đạo cụ.”

Bạch Trụ nhìn Chu Khiêm, cười hỏi: “Đạo cụ gì?”

Chu Khiêm lấy một chiếc kính vạn hoa cho y, nói: “Mời anh ngắm sao.”

Bạch Trụ nhận lấy kính vạn hoa. Nhắm mắt trái, y đặt ống kính lên mắt phải, nhìn thấy một bầu trời đầy sao.

Tay chuyển động phần thân của kính vạn hoa, y thấy bầu trời sao biến hóa ảo diệu, giống như 3000 thế giới đang xoay vần trước mắt.

Khi chuyển động thân kính vạn hoa đến một vòng khác, vạn vật trong vũ trụ chợt nở bung, một tiếng “cạch” vang lên, có thứ gì đó rơi xuống phần đáy.

Nhận ra thứ gì, Bạch Trụ bỏ kính vạn hoa xuống, gõ gõ vào phần đáy.

Mở phần đáy kính, Bạch Trụ nhìn thấy một chiếc nhẫn vàng.

“Vàng, kí hiệu hóa học là Au, có cùng từ nguyên với nữ thần bình minh Aurora trong thần thoại La Mã.”

“Vũ trụ xảy ra vụ nổ lớn, vàng ra đời, khi đó trái đất còn chưa hình thành hoàn toàn. Sau này, khi trái đất dần trở thành một hành tinh sống, vàng nằm trong vị trí trung tâm của trái đất, nhờ núi lửa phun trào mới dần xuất hiện ở trên bề mặt.”

“Cho nên ai nói kim cương có tính vĩnh cửu? Vàng mới là quý nhất. Vàng là vì sao mà tạo hóa ban tặng cho con người từ xa xưa.”

Chu Khiêm lấy chiếc nhẫn vàng trong tay Bạch Trụ, nói: “Người chơi Bạch Trụ, anh bị âm vô cực điểm, vượt ải không thành công, nhưng anh đã kích hoạt được nhiệm vụ ẩn, nhận được đạo cụ kính vạn hoa.”

“Kính vạn hoa cho anh nhìn thấy một thước phim tự động —— các vì sao va chạm vào nhau, nổ tung, sau đó xuất hiện một chiếc nhẫn vàng. Chiếc nhẫn là minh chứng cho lời ước hẹn vĩnh hằng của em dành cho anh.”

“Đạo cụ kính vạn hoa mở khóa một nhiệm vụ mới, nếu người chơi Bạch Trụ không thành công vượt ải, người thiết kế trò chơi Chu Khiêm sẽ hoàn toàn nắm quyền điều khiển trò chơi. Bạch Trụ không thể trở thành bạn trai của Chu Khiêm, mất tư cách cầu hôn, cho nên người thiết kế trò chơi Chu Khiêm sẽ thừa kế vị trí đó.’

Nâng nhẫn lên, Chu Khiêm híp mắt cười, nhẫn vàng sáng lóa ánh vào mắt anh, gương mặt Chu Khiêm như bừng sáng, tràn ngập tình cảm chân thành.

“Người chơi Bạch Trụ, xin hỏi anh có muốn kết hôn cùng Chu Khiêm hay không?”

《 Ngoại truyện “Có thể xảy ra” của Kha Vũ Tiêu và Tề Lưu Hành 》

Địa ngục. Bờ sông Hoàng Tuyền.

Tiếng khóc thảm thiết vang vọng, lượn lờ theo từng đóa hoa bỉ ngạn đỏ rực như máu bên bờ sông đen đặc.

Tiết Thiên Thu, người chịu trách nhiệm dẫn dắt các vong hồn di chuyển qua các khu vực khác nhau vừa bước ra khỏi phòng thẩm hán, vẻ mặt u sầu đứng lặng bên bờ Hoàng Tuyền.

Đang nghĩ vẩn vơ chuyện gì đó, vừa quay đầu lại, Tiết Thiên Thu nhìn thấy Dương Dạ và Cố Lương vừa mới làm xong việc cho Tống Đế liền cản bọn họ lại: “Này này, hỏi hai người một chuyện.”

Dương Dạ và Cố Lương đến gần, nghe Tiết Thiên Thu kể một phen, biết được đối phương vừa gặp phải một chuyện vô cùng khó hiểu ——

Tiết Thiên Thu dẫn một nhóm linh hồn đến gặp thẩm phán, thẩm phán sẽ dựa vào công đức của mỗi người để đưa ra bước phán định đầu tiên. Phán định kết thúc, thẩm phán lại dẫn những linh hồn khác đến gặp Diêm Vương ở chính điện, họ sẽ nhận được những mức án phạt khác nhau ở đây hoặc họ có thể đến cầu Nại Hà để đầu thai chuyển thế.

Khi đó Tiết Thiên Thu gặp một linh hồn tên là Kha Vũ Tiêu, thẩm phán dùng hệ thống đo lường công đức của người này thì bất ngờ không thể đưa ra được phán định nào.

Khi nhìn thấy bốn chữ “không thể phán định”, Tiết Thiên Thu ngây ra, vì chuyện này vô cùng hiếm thấy.

Tiết Thiên Thu nói: “Linh hồn của người này bị phân liệt thành 10 người khác nhau. Người này từng tham gia một trò chơi đứng ngoài vòng nhân quả của nhân gian, bây giờ lại mang nhân quả của trò chơi ấy quay về…”

“Tóm lại, mỗi linh hồn của người này lại làm những chuyện khác nhau, cho nên không thể phân định được ưu khuyết của anh ta một cách rạch ròi. Tôi không biết dẫn người này đi đâu để nhận hình phạt hết.”

Dương Dạ hỏi: “Những linh hồn khác nhau làm những chuyện khác nhau? Không thể tách biệt từng người, để mỗi người tự chịu trách nhiệm cho nhân quả và hình phạt của mình à?”

“Nói như thế đúng là không sai. Nhưng có rất ít tiền lệ như vậy. Hơn nữa, vốn chỉ có một linh hồn, nếu chúng ta đồng ý phân liệt ra thành nhiều linh hồn khác… là làm trái với quy luật tự nhiên.”

Tiết Thiên Thu suy nghĩ, nhìn hai người trước mặt, nói: “Hay là như vầy đi, hai người phụ trách liên lạc giữa địa ngục và trần gian, cố gắng điều tra thử. Trò chơi kia là sản phẩm do người ngoài hành tinh thiết lập, công đức của chúng ta không thể xác định được nó, nhưng theo tôi biết thì vẫn còn người nhớ về sự hiện diện của trò chơi. Hai người giúp tôi điều tra thử rồi đánh giá chi tiết. Cuối cùng, cho các liên lạc viên bỏ phiếu để quyết định phải làm gì với linh hồn này.”

Dạ Dương đau lòng cho Cố Lương vừa thức trắng đêm để hoàn thành công việc nên muốn từ chối: “Tôi làm việc cho Tống Đế, sao anh còn bắt chúng tôi làm thêm? Anh tìm người khác đi.”

“Ôi, tôi sẽ tăng phí thù lao cho hai người.” Tiết Thiên Thu tủm tỉm cười nói.

Dương – thái tử của tập đoàn Hoài Dư – Dạ: “Anh nghĩ tôi thiếu tiền?”

Tiết Thiên Thu: “…”

Dương Dạ: “Hơn nữa, bây giờ tôi còn dùng được tiền không?”

Tiết Thiên Thu: “…”

Tiết Thiên Thu nhìn Cố Lương: “Cố Lương là người có tấm lòng nhân hậu nhất. Nhớ lại năm xưa cậu từng thụ án ở địa ngục, à không, khi cậu đang làm việc ở địa ngục, chúng ta có giao tình không tệ mà đúng không. Những chuyện như thế này cần phải điều tra tỉ mỉ rồi mới đưa ra được quyết định cuối cùng chứ, đúng không? Địa ngục của chúng ta làm việc công bằng, liêm chính, việc 10 linh hồn kia có thể cùng tồn tại hay không liên quan đến nhân quả tương lai của vô số người khác… Đây là trách nhiệm mà trời cao dành cho cậu, hơn nữa ——”

Cố Lương không nói gì, chỉ lấy màn hình cảm ứng ra đọc thông tin về Kha Vũ Tiêu.

Dương Dạ chọt vai Cố Lương: “Lương Lương, đừng nghe lời anh ta. Em phải từ chối ngay.”

Cố Lương liếc mắt nhìn đối phương: “Liên quan đến trò chơi này còn một người khác mà chúng ta vừa gặp. Chúng ta có thể tìm cậu ta hỏi chuyện một chút.”

Dương Dạ nhận ra: “Ý em là Chu Khiêm?”

“Đúng vậy. Đây là trò chơi mà Chu Khiêm và Bạch Trụ tham gia.” Cố Lương nói: “Chuyện tìm tọa độ cũng cần Bạch Trụ giúp đỡ. Có lẽ chúng ta có thể giao dịch với họ.”

Nhân gian. 8 giờ tối thứ bảy.

Chu Khiêm và Bạch Trụ hẹn Hà Tiểu Vĩ, Tề Lưu Hành và Ẩn Đao đi ăn lẩu.

Bữa ăn kết thúc, Hà Tiểu Vĩ và Ẩn Đao nhận được điện thoại từ khách hàng, xin phép rời đi trước. Chu Khiêm lái xe chở Tề Lưu Hành quay lại trường học.

Xuống xe, Tề Lưu Hành vẫy tay chào tạm biệt Chu Khiêm và Bạch Trụ: “Tôi đi trước đây. Hẹn gặp lại.”

“Khoan đã.” Chu Khiêm gọi cậu lại, anh xuống xe đi đến trước mặt đối phương: “Tiểu Tề, bỗng nhiên tôi nhận ra một vấn đề.”

Tề Lưu Hành dừng chân, khó hiểu nhìn.

Chu Khiêm hỏi: “Vì sao mỗi lần hẹn cậu thì cậu đều có thể dễ dàng đến được? Hình như lúc nào cậu cũng rảnh?”

Tề Lưu Hành chớp mắt: “Tôi là sinh viên, không bận bịu như anh Tiểu Vĩ hay Ẩn Đao.”

Chu Khiêm lắc đầu: “Sinh viên thì cũng không cần làm việc nhiều như Tiểu Vĩ hay Ẩn Đao, nhưng khi không đi học, cậu ít nhất nên tham gia hoạt động ngoại khóa hay là đi chơi với bạn bè của mình chứ? Chơi ma sói, kịch bản sát nhân gì đó?”

Im lặng một lát, Tề Lưu Hành nói: “Tôi không thích chơi những trò đó. Chơi trong trò chơi đã đủ rồi.”

Chu Khiêm gặng hỏi: “Là không thích chơi hay là không thích kết bạn?”

“Tôi có các anh là bạn rồi.” Tề Lưu Hành đáp.

Chu Khiêm: “Không giống nhau. Cậu nên giao lưu tâm sự với bạn bè đồng trang lứa của mình một chút. Bây giờ cậu cũng không quen biết với ai ở trong lớp à?”

“Anh về sớm chút đi. Hẹn gặp lại.”

Tề Lưu Hành bỏ chạy.

Chu Khiêm nhíu mày nhìn theo, sau đó quay về ô tô: “Chậc, em thành ông già dông dài rồi. Cũng nhọc lòng lắm đó. Sau khi rời khỏi trò chơi, sao mà Tiểu Tề lại phản nghịch thế nhỉ?”

Nói xong, Chu Khiêm phát hiện Bạch Trụ đã chuyển sang ngồi ghế lái: “Ơ?”

Bạch Trụ nhìn Chu Khiêm: “Em lái xe quá ẩu. Không an toàn.”

Chu Khiêm chính nghĩa nói: “Em chưa từng bị máy theo dõi ghi lại.”

Bạch Trụ không quan tâm, trực tiếp nổ máy, nhìn về phía trước: “Tiểu Tề không nghe lời em cũng có nguyên nhân cả.”

Chu Khiêm: “…”

Bạch Trụ: “Ngoan, lên xe.”

Nhìn gương mặt góc cạnh sắc nét của Bạch Trụ, Chu Khiêm đành phải ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ.

Ô tô băng qua thành phố sặc sỡ ánh đèn neon, Chu Khiêm nhìn chằm chằm Bạch Trụ, chọc ghẹo: “Này, chẳng phải anh là tay mơ à? Là Thần thì sao chứ? Anh cũng chỉ mới có bằng lái xe mà thôi.”

Bạch Trụ nghiêng đầu nhìn Chu Khiêm, nhàn nhạt cười: “Ừm. Cảm ơn em đã bằng lòng ngồi trên xe của tay mơ này.”

Chu Khiêm cười.

Một lát sau, anh nghiêm túc nói: “Nhưng em thật sự rất lo cho Tiểu Tề. Sau khi bị Kha Vũ Tiêu phản bội, cậu bé không muốn kết giao bạn bè với người khác, không muốn tin tưởng một ai…”

“Một người luôn phòng bị, không tin tưởng một ai không phải là vấn đề, cũng là một cách để tự bảo vệ bản thân thôi, nhưng bây giờ Tiểu Tề lại hoàn toàn tự đóng kín lòng mình. Cuộc sống còn dài, cậu bé mới chỉ 18 tuổi, như vậy sao mà được?”

Bạch Trụ: “Vậy thì em muốn kể chân tướng về Kha Vũ Tiêu cho cậu bé biết?”

Chu Khiêm chưa nói cho Tề Lưu Hành biết nhân cách Kha Vũ Tiêu tốt bụng, dịu dàng, lương thiện chưa từng phản bội cậu. Hận thù dù sao cũng dễ dàng chấp nhận hơn.

Anh không hi vọng Tề Lưu Hành có luyến tiếc gì.

Nếu không, một khi Tề Lưu Hành biết được chân tướng, có lẽ cậu sẽ cảm thấy chuyện mình đóng cửa trò chơi là đúng đắn, nhưng đồng thời điều đó cũng có nghĩa là phải hi sinh mạng sống của Kha Vũ Tiêu. Cậu sẽ sống với sự áy náy cả đời.

Sau khi biết được chân tướng, Chu Khiêm cũng đưa ra lựa chọn như Kha Vũ Tiêu.

Người đó đã qua đời, quá khứ cần phải bỏ lại, Tề Lưu Hành nên tiếp tục bước về tương lai phía trước.

Nhưng không biết có phải mấy ngày qua Chu Khiêm có bị gì đó tác động hay không mà người quyết đoán như anh lại có chút nghi ngờ lựa chọn của mình là không chính xác ——

Có lẽ Tề Lưu Hành có quyền biết được chân tướng. Có lẽ cậu sẽ đau lòng, nhưng cậu không nên sống mãi trong bóng ma tâm lý khi bị người mình tin tưởng nhất phản bội.

Đậu xe vào gara, Bạch Trụ giúp Chu Khiêm mở cửa xe bên ghế phụ, Chu Khiêm thở dài một hơi: “Anh Trụ em thấy em biến thành một bà mẹ nhiều chuyện.”

Bạch Trụ bị hình dung của Chu Khiêm chọc cười, nhưng ngay sau đó ánh mắt sắc bén lên, đóng cửa xe thật mạnh, khi vừa xoay người, trong tay đã cầm một thanh kiếm.

Nhận ra điều gì, Chu Khiêm cũng hơi cau mày.

Anh nhìn thấy người đến là Cố Lương và Dương Dạ.

“Hai người hẳn biết Kha Vũ Tiêu là ai.” Cố Lương nói: “Linh hồn của người này có vấn đề. Tìm chỗ nói chuyện một chút được không?”

Tác giả có lời muốn nói:

Chú thích: Aurora là nữ thần bình minh trong thần thoại La Mã.

Có hơi thấp thỏm khi viết thiết lập của Chu Khiêm như thế này, sợ không chú ý một chút là viết sai.

Hi vọng viết đến bây giờ mọi người đã có một cái nhìn tương đối toàn diện về anh ấy.

Tôi rất thích Chu Khiêm. Có lẽ là vì anh ấy hành động rất bản lĩnh, mạnh mẽ, điều mà tôi không làm được, cho nên tôi rất thích. Hi vọng Thiến Thiến cũng mang lại niềm vui cho mọi người ^_^

Vì trước đây không xác định sẽ viết ngoại truyện dài đến bao nhiêu, cho nên có lẽ sẽ còn chuyện về 2 viên đường, một ít chuyện xưa về Thiệu Xuyên.

Nếu mọi người quan tâm đ ến thời học sinh của Thiến Thiến và anh Trụ thì tôi cũng sẽ viết nha~

28.8.23

phần ngoại truyện về Kha Vũ Tiêu và Tề Lưu Hành mình nghĩ tác giả chỉ up trên weibo thôi nhưng không ngờ tác giả lại bổ sung ở phía sau các chương ngoại truyện như thế này, ngoại truyện này có tất cả 3 phần nha, đọc cảm động lắm, ít nhất tác giả không cho huhu ending thiệt =)))))))))))

Dương Dạ và Cố Lương là cp chính trong bộ “Chân nhân kịch bản sát” của Mộc Xích Tố nha (Dương Dạ công, Cố Lương thụ)


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.