Ta đã sớm biết, Thẩm Ý muốn phản nghịch.
Hắn không phải chỉ ghét hoàng huynh của ta.
Hắn ghét cả Đại Kinh này.
Hắn căm ghét luân lý lễ giáo, kẻ mang danh thứ tử như hắn, từ nhỏ đến lớn, chưa từng có một ngày sống dễ dàng.
Kiếp trước, cũng là hắn chủ động tìm đến Tạ Dữ Từ. Tạ Dữ Từ đồng ý hợp tác vì muốn chứng tỏ bản thân trước mặt Phù Dung.
Cả hai hợp sức, dẫn binh ép cung.
Kiếp này, ta đã cắt đứt liên hệ giữa họ từ trước.
Chỉ là, không có Tạ Dữ Từ, Thẩm Ý sẽ tìm đến ai nữa đây?
Tạ Dữ Từ quỳ trước điện của hoàng huynh, chỉ mong huynh ấy thu hồi thánh chỉ.
Hoàng huynh đã hạ chỉ, Thẩm Ý sẽ trở thành phò mã.
Ngày cưới của chúng ta là mùng bảy tháng sau.
Mùng bảy tháng sau.
Ngày hoàng đạo.
Cũng chính là ngày kiếp trước ta mất hoàn toàn khả năng đi lại.
Ta đã tìm đến Tạ Dữ Từ.
Ta không tin chỉ dựa vào một mình ta có thể khiến hắn hoàn toàn mất liên lạc với Thẩm Ý.
Ta cần một quân cờ cao hơn.
Ví dụ như, khiến hắn biến mất.
“Liên nhi, cuối cùng nàng cũng chịu gặp ta rồi.”
Ta gật đầu, nói: “Tạ Dữ Từ, ta sẽ nói thẳng.”
“Gì vậy?”
“Ngươi muốn cưới ta, phải không?”
Trong mắt Tạ Dữ Từ thoáng hiện sự ngạc nhiên, kèm theo là sự biết ơn và không thể tin nổi.
“Liên nhi, nàng cuối cùng cũng chịu cho ta một cơ hội sao?”
“Không phải ta cho ngươi cơ hội, mà là ngươi tự cho mình cơ hội.”
Tạ Dữ Từ không hiểu.
Ta chỉ vào mặt hắn, bắt chước giọng điệu của hắn kiếp trước, hỏi: “Ngươi nghĩ rằng, kẻ xấu xí như vậy có xứng với vị trí phò mã không?”
Hắn im lặng một lúc lâu, rồi gật đầu, nói: “Liên nhi, ta hiểu rồi. Nàng đợi ta trở về.”
Ta nhìn theo bóng lưng hắn rời đi.
Chỉ cảm thấy thật sảng khoái.
Kiếp trước, ta chỉ bị gãy lưng.
Nhưng kiếp này, ta đã sắp xếp trước ám vệ, Tạ Dữ Từ chắc chắn sẽ không thể sống sót trở về.
Giải quyết xong một người.
Còn lại người thứ hai.
Ta nhìn bộ hỉ phục màu đỏ, suy nghĩ về khả năng tự tay g.i.ế.t c.h.ế.t hắn.
Khả năng đó, gần như bằng không.
Trước ngày đại hôn, Phù Dung dành cho ta một bất ngờ.
Nàng ta đã leo lên giường của Thẩm Ý.
Chỉ một bước nữa thôi, nàng ta đã bị hắn g.i.ế.t c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Chính Tạ Dữ Từ đã cứu nàng.
Trong hoạn nạn mới thấy chân tình.
Phù Dung nhào vào lòng Tạ Dữ Từ, khóc nức nở, Tạ Dữ Từ nhẹ nhàng dỗ dành: “Đừng khóc, đừng sợ, Phù nhi, có ta ở đây.”
Phù Dung ngước nhìn hắn, đôi mắt đẫm lệ.
“Tạ Dữ Từ, ta đã đối xử với ngươi tệ như vậy, tại sao ngươi vẫn muốn giúp ta?”
“Vì ta thích nàng.”
“Từ lúc nàng đến nhà ta cầu thân, trái tim ta đã chỉ dành cho nàng.”
Không lâu sau đó.
Phù Dung rời đi cùng Tạ Dữ Từ.
Nàng nói đã tìm được thảo dược.
Muốn chữa trị gương mặt cho Tạ Dữ Từ.
Còn nói rằng, khi nàng trở về, họ sẽ kết hôn.
Tạ Dữ Từ, quả không hổ danh là hắn.
Dùng nguồn lực ít nhất để đạt được lợi ích lớn nhất.
Trước khi rời đi, hắn đến tìm ta: “Liên nhi, đợi ta trở về, nàng sẽ là Hoàng hậu của ta.”