Thứ Muội Tâm Cơ

Chương 2



Lúc ta và phụ thân đi tới, thị vệ ngoài phòng đã ngã đầy đất.

Phụ thân kêu người điều tra, hoá ra bọn họ đều uống rượu trộn lẫn thuốc mê.

Mà rượu ta đưa cho Khương Uyển Nhu lại nằm nguyên vẹn trên bàn.

Ta bỗng thấy bực mình.

Trách bản thân không tàn nhẫn một chút, dùng đao chặt đứt cổ Khương Uyển Nhu là xong.

Phụ thân sững người, cơn giận càng tăng lên.

Dù sao ông ta cũng thanh cao như thế. Vậy mà đứa con gái ông lại không nghe lời, cứ vậy mà bỏ trốn.

Ta và phụ thân đi tới biệt viện của Trịnh thị, hỏi bà ta xem Khương Uyển Nhu đi đâu.

Nhưng bà ta một mực giả ngốc, cuối cùng còn giả vờ bị ngất đi.

Phụ thân không còn cách nào khác chỉ có thể rời đi.

Sau đó lệnh cho hạ nhân đi điều tra, bắt buộc phải tìm ra tung tích Khương Uyển Nhu.

Ông bận việc trong triều, không thể bỏ nhiều công sức vào chuyện này. Vậy nên cuối cùng trách nhiệm lại thuộc về ta.

Ta tập trung điều tra người mã phu kia, soát phòng của hắn.

Kết quả dưới góc giường tìm thấy một chiếc túi thơm.

Trên túi thơm có thêu một cặp uyên ương, bên cạnh uyên ương còn có một con bướm màu xanh lam.

Ta vừa nhìn đã biết đây là Khương Uyển Nhu tự tay thêu vào.

Mỗi lần Khương Uyển Nhu thêu thùa đều thêu thêm một con bướm xanh.

Quả nhiên, bên trong còn có một chiếc khăn tay, phía trên thêu ba chữ “Khương Uyển Nhu”.

Ta cầm lấy khăn tay, không thể nào tin được.

Đến đồ vật cá nhân như túi thơm, khăn tay mà cũng đưa cho mã phu.

Mã phu lại tận tâm tận lực, cho dù nguy hiểm tới tính mạng cũng phải cứu ả ta ra cho bằng được.

Mối quan hệ giữa bọn họ chắc chắn không phải mối quan hệ chủ tớ bình thường.

Lẽ nào hai người này sớm đã qua lại với nhau rồi sao?

Lẽ nào Khương Uyển Nhu lại phải lòng một mã phu?

Ta ra lệnh cho thuộc hạ tìm giấy bán thân của mã phu, bên trên có ghi địa chỉ của hắn trước khi tới Khương phủ.

Thuộc hạ đi tìm mới biết chỗ địa chỉ kia nay đã được san bằng. Manh mối tới đây đứt đoạn.

Ta cho người đi nghe ngóng khắp nơi, thậm chí nghe ngóng cả vương phủ của Bát vương gia.

Nhưng Bát vương gia nói thẳng, nếu ông ta cần người thì chỉ cần tới Khương phủ đòi, việc gì phải lén lún trộm đi.

Còn yêu cầu Khương phủ phải nhanh chóng đưa người tới. Vương gia nói rằng Khương phủ nói lời không giữ lấy lời, thực sự là khó chấp nhận được.

Tìm hơn nửa tháng vẫn tìm không ra bóng dáng Khương Uyển Nhu.

Ta cũng không dám thả lỏng, kêu người theo dõi chặt chẽ phía Trịnh thị, nếu bà ta có liên hệ với ai thì phải bẩm báo lại ngay.

Nhìn bộ lễ phục màu đỏ Đông cung đưa tới, lòng ta đã hạ quyết tâm, kiếp này, mọi thứ vốn thuộc về ta đều phải cầm chắc trong lòng bàn tay.

Nhất định không thể chắp tay dâng cho mẹ con Khương Uyển Nhu được.

Ta thề rằng sẽ để bọn họ nhận lấy cái giá đáng phải trả.

Mật thám của Khương phủ mỗi ngày đều tra xét từ sáng tới tối nhưng vẫn không tìm ra manh mối gì.

Khương Uyển Nhu chạy trốn chắc chắn không thể thiếu sự giúp đỡ của Trịnh thị.

Nhưng rút cục là ai đứng đằng sau?

Ai mà có thể lợi hại như vậy?

Không những đột nhập được vào Khương phủ mà còn có thể đưa Khương Uyển Nhu trốn thoát ngay trước sự giám sát của thị vệ.

Cho đến tận bây giờ vẫn không có chút tung tích.

Trịnh thị là người ở huyện xa, với hoàn cảnh của bà ta chắc chắn không quen ai có thế lực lớn như vậy.

Ta nghĩ rất lâu cũng không tìm ra chút manh mối nào.

Cho đến một ngày ta ra khỏi phủ mua hương liệu để điều chế hương an thần cho phụ thân.

Trên xe ngựa trở về, ta tình cờ mở rèm xe ra thì thấy một bóng dáng quen thuộc.

Khương Uyển Nhu?

Lúc còn ở Khương phủ, ả cực kỳ thích bám lấy ta.

Mỗi lần phụ thân được thưởng, trước tiên đều đưa cho ta với mẫu thân.

Mà ta nhận được gì đều chia sẻ một phần với Khương Uyển Nhu.

Ta ở cùng ả lâu như vậy, dáng người ả đối với ta đã cực kỳ quen thuộc.

Ta biết đây chắc chắn là Khương Uyển Nhu, vội vàng cho xe ngựa đi theo.

Mà ngày sau đó, thân hình ả ta đã biến mất nơi Xuân Phong lâu.

Xuân Phong lâu là thanh lâu nổi tiếng trong kinh.

Là thái tử phi tương lai, ta không tiện đi vào đó, đành tìm mấy thuộc hạ đáng tin, giả dạng làm phú thương rồi vào Xuân Phong lâu.

Đúng vậy, Xuân Phong lâu chỉ tiếp phú gia quyền quý.

Có thể nói đây là hậu hoa viên của những gia đình quyền quý có tiền có tiếng ở trong kinh.

Những cô nương ở đây không chỉ dáng dấp đẹp vô cùng mà còn tinh thông cầm kỳ thi hoạ.

Khí chất có ba phần thanh cao, năm phần u buồn uỷ mị.

Có câu đánh rắn đánh bảy tấc.

Xuân Phong lâu nắm bắt được trí tưởng tượng về hồng nhan tri kỷ hoàn mỹ của những người quyền quý.

Ở đây chỉ cần có người muốn thì luôn tìm được cô nương phù hợp.

Chẵng lẽ vì để tránh Bát vương gia mà Khương Uyển Nhu cam tâm tình nguyện lưu lạc phong trần?

Mấy người thuộc hạ làm theo yêu cầu của ta, dựa theo hình dáng của Khương Uyển Nhu để miêu tả mẫu người phù hợp, cho rằng lần này có thể gặp được Khương Uyển Nhu.

Nhưng cuối cùng chỉ gặp được mấy cô gái có 5 phần giống ả ta.

Mà Khương Uyển Nhu mãi cũng chưa xuất hiện.

Ta tìm hơn chục người đứng chờ ở Xuân Phong lâu nhưng qua mấy ngày vẫn không có thu hoạch.

Tháng tới là ngày thành hôn giữa ta và Thái tử Lý Huyền.

Theo tục lệ, cô cô trong cung đã tới nhà để dạy ta các quy tắc cần thiết.

Ta đành để tâm tư vào việc thành hôn.

Nhưng qua mấy ngày có một người ăn xin quần áo rách rưới đến trước cổng Khương phủ.

Ông ta nói Khương phủ nhà cao cửa rộng thế này mà lại lén lút làm ra chuyện vô liêm sỉ tới như vậy.

Nói là bọn ta bắt đi đứa bé gái nhà ông ấy, yêu cầu bọn ta trả lại.

Lúc hạ nhân bẩm báo, ta đang học lễ nghi trong cung với cô cô.

Phụ thân đang ra ngoài gặp mặt đồng liêu, mẫu thân vẫn bệnh nằm trên giường như trước.

Nghe tin này ta liền cáo lỗi với cô cô, bảo bà ấy đợi ta một lát.

Sau đó ta cho người đưa ông lão ăn mày vào.

Quần áo ông ấy rách tả tơi, do nhịn đói lâu ngày nên gầy chỉ còn da bọc xương.

Trong lòng ta bỗng nhiên dậy lên chút thương xót.

Ta lệnh cho Thu Đồng mang lên một món điểm tâm với mấy món ăn, bảo ông ấy ăn hết rồi từ từ nói.

Nhưng khi nhìn món vịt quay trên bàn, ông chỉ nuốt nước miếng.

Sau đó lại quay về phía ta, bảo bọn ta trả con gái cho ông.

Ta cảm thấy vô cùng kỳ lạ nhưng vẫn nhịn được, bảo ông ta kể lại chi tiết xem người Khương phủ đã cướp con gái của ông như thế nào.

Nghe xong ông ấy tức tới nỗi toàn thân run rẩy.

Nhưng nhìn ta một lúc lâu, ông ấy lại cúi đầu quỳ xuống, giọng nói đầy đau khổ:

“Khương tiểu thư, thảo dân biết nhà các vị là gia đình phú quý, các vị không thiếu ăn không thiếu mặc, ngày ngày đủ thể loại cẩm y ngọc thực, thảo dân cầu xin các vị rủ lòng thương trả lại con gái cho thảo dân.”

“Thảo dân là người ở quê mới vào kinh chưa lâu, tiền bạc cũng làm mất đành phải ăn xin kiếm sống. Nhưng cho dù phải ăn xin thảo dân cũng không làm chuyện thất đức như bán con gái.”

“Cách đây không lâu Khương tiểu thư kéo theo một đám thuộc hạ đến bắt đứa con gái vừa đầy 9 tuổi của thảo dân rồi vứt lại một túi bạc.”

“Nói rằng tiểu nữ nhà thảo dân vốn là mệnh hạ nhân, được quý nhân nhìn trúng thì là phúc của nó. Các vị chọn ngõ không người rồi cướp đi con bé.”

“Nếu không phải thảo dân chạy theo các vị mấy đoạn đường, nghe người bên cạnh gọi Khương tiểu thư thì thảo dân không thể nào biết được ai đã cướp con gái của mình.”

“Khương tiểu thư, cầu xin ngài! Thảo dân nguyện làm trâu làm ngựa, chỉ mong ngài bỏ qua cho đứa con gái vừa đầy chín tuổi này.”

Ta nghe xong liền giật mình, lưng chợt lạnh.

Ta đã bao giờ làm trò đồi bại như cướp người giữa phố kia chứ.

Người này cứ mở miệng là nói đó là Khương tiểu thư, nhưng chúng ta là nhà họ Khương duy nhất trong kinh.

Lẽ nào là Khương Uyển Nhu?

Nhưng Khương Uyển Nhu vì sao lại phải cướp đi một đứa bé chưa đầy 10 tuổi?

Ta nheo mắt, nhìn vào ông lão ăn mày trước mặt, nhẹ nhàng nói:

“Ông lão, ông chắc chắn rằng người cướp đi con gái ông là ta sao?”

Nghe xong ông ta như muốn nói gì đó.

Sau đó ngừng lại rồi chậm rãi lên tiếng.

“Thành thật mà nói, thảo dân không tận mắt nhìn thấy khuôn mặt của người đó.”

“Người đó mang theo mạng che mặt rất quý phái, nhìn ra được là người nhà quyền quý. Hạ nhân gọi người đó là Khương tiểu thư.”

“Thảo dân đã dò la rất lâu, nhà họ Khương có tiếng chỉ có mình nhà các vị nên mới đến đây.”

“Hôm nay nghĩ lại mới thấy người đó với Khương tiểu thư có mày mắt giống nhau tới mấy phần.”

“Khương tiểu thư, van xin người tha cho con gái của thảo dân, đừng tiếp tục hành hạ thảo dân nữa.”

Nghe xong ta chắc chắn được người đó là Khương Uyển Nhu.

Vì ta với Khương Uyển Nhu cùng cha khác mẹ, mắt đều mang nét của phụ thân.

Ta nhìn túi bạc mà ông lão đưa ra, hoa văn trên đó rõ ràng là hoa văn dành cho người hoàng gia sử dụng.

Đầu tiên ta an ủi ông lão, kêu Thu Đồng chuẩn bị một gian phòng cho đầy tớ thật sạch sẽ.

Ta nói với ông ấy sẽ tận tâm tận lực tìm lại con gái để ông an tâm.

Sau đó gọi mấy người thuộc hạ tới nói nhỏ bên tai họ mấy câu.

Khương Uyển Nhu, cái đồ hồ li này.

Trốn lâu như thế cũng phải đến lúc lộ cái đuôi hồ li ra rồi.

Để ta gặp lại một lần ta tuyệt đối không tha.

Lúc ở quán rượu gặp lại Tứ hoàng tử Lý Cảnh, ta đang nếm thử món mới của quán, bánh vuông Bạch Ngọc Sương.

Tứ hoàng tử là anh của thái tử, mẫu phi là Vân tần ở trong cung.

Thái tử là lục hoàng tử, mẫu thân là hoàng hậu.

Nhìn vẻ ngoài hắn ra là công tử dịu dàng, phong lưu phóng khoáng.

Ta đột nhiên cảm thấy ghê tởm, nhớ tới 8 chữ:

Bên ngoài ngọc ngà bên trong thối nát.

Thấy hắn ta ngồi xuống, ta nói thẳng:

“Không ngờ đường đường là Tứ hoàng tử điện hạ tôn quý, vậy mà lại có sở thích đặc biệt với bé gái, chậc chậc.”

Tứ hoàng tử cầm một miếng bánh phù dung đậu xanh lên định cho vào miệng.

Nghe xong lời của ta đột nhiên hoá đá.

Ta cười cười, mắt lộ vẻ lạnh lùng khinh thường:

“Sao nào? Tứ điện hạ làm ra chuyện như vậy còn không cho phép ta nói ra?”

Hắn không ngờ tới ta lại thẳng thắn thế này.

Trong phút chốc mắc nghẹn miếng bánh, ho sặc sụa một lúc lâu.

Thuộc hạ phía sau vội vàng rót nước, vỗ lưng cho hắn.

Hồi lâu sau hắn mới khôi phục lại vẻ điềm tĩnh thường ngày.

Hắn ta giả vờ điềm tĩnh, kiên quyết không thừa nhận, lại còn vặn hỏi ta:

“Khương tiểu thư một mực khẳng định như vậy, có chứng cứ gì không?”

“Bổn cung biết ngươi sắp vào Đông cung, lẽ nào trở thành thái tử phi là Khương tiểu thư có thể ngậm máu phun người, vu khống bổn cung?”

“Lan truyền tin đồn ảnh hưởng tới thanh danh hoàng gia là tội lớn đấy.”

Ta cười cười nhìn hắn giảo biện, vỗ tay mấy tiếng.

Mấy bé gái từ căn phòng bên cạnh bước ra. Tất cả đều miệng còn hôi sữa.

Nhưng lại mặc áo lộ da, trên mặt trang điểm đậm, rất không phù hợp.

Bọn họ nhìn thấy Tứ hoàng tử, tất cả đều đột nhiên phát run, kinh hoảng không thôi.

Tứ hoàng tử Lý Cảnh còn đang giả bộ bình tĩnh, mắt lại lộ ra vẻ hoảng sợ.

Ta gọi hai cô bé đến, nhẹ nhàng lật tấm áo mỏng của bọn chúng xuống.

Trên lưng bọn họ lại có khắc hai chữ.

Ôn Chỉ.

Đây là nhũ danh của hoàng tử Lý Cảnh.

Hắn kinh ngạc trừng mắt nhìn ta.

Nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ bình tĩnh, kiên quyết không thừa nhận.

“Ôn Chỉ… Bổn cung không rõ Ôn Chỉ là ai.”

“Đường đường là Thái tử phi lại không từ thủ đoạn như vậy. Tìm bừa mấy bé gái đến rồi quang minh chính đại vu hại bổn cung”

“Bổn cung phải thưa lại với phụ hoàng chuyện này, xem xem vị trí thái tử phi của ngươi còn giữ lại nổi không.”

Nghe xong ta không ngờ tới Tứ hoàng tử có thể quanh co chối cãi như này, vỗ tay cười to.

Quả nhiên là hoàng tử đã từng kinh qua sóng to gió lớn.

Thấy nhũ danh của bản thân rồi mà còn chối cãi.

Ta khoát tay, thuộc hạ đưa mấy bé gái lui xuống.

Sau đó nheo mắt nhìn Tứ hoàng tử chằm chằm.

Thấy ánh mắt hắn có vẻ lo lắng, ta nhếch miệng cười:

“Tứ điện hạ, ngài đã nói đi tìm hoàng thượng, nhất định phải giữ lời đấy.”

“Thế này đi, hai chúng ta đồng thời tiến cung xem hoàng thượng xử lý thế nào, được không?”

Nói xong câu, sắc mặt Tứ hoàng tử nhợt nhạt, lắp ba lắp bắp.

“Ngươi.. ngươi… tâm tư ác độc.”

Ta đứng dậy, nhìn Tứ hoàng tử giả vờ điềm tĩnh, lạnh nhạt nói:

“Tứ điện hạ nặng lời rồi, thủ đoạn của ta sao bằng một phần mười của thứ muội nhà ta, Khương Uyển Nhu.”

“Về việc bọn họ vì sao lại ở trong tay ta, ta làm sao biết được Ôn Chỉ là nhũ danh của ngài…”

“Tứ điện hạ có phải quên chuyện ta là Thái tử phi tương lai rồi không?”

“Thái tử là vị hôn phu của ta đấy.”

Đúng thế, là ta đi nhờ vả thái tử Lý Huyền.

Phu quân tương lai của ta.

Ngày hôm đó ta nhìn thấy trên túi bạc của ông lão ăn xin có thêu hoa văn hoàng gia.

Ta đã biết Khương Uyển Nhu chắc chắn có mối quan hệ bí mật với vị hoàng tử nào đó.

Nếu không, thuộc hạ tìm lâu như thế sao vẫn không có một chút tin tức nào lọt ra.

Tức là người đứng đằng sau Khương Uyển Nhu có thế lực không nhỏ.

Ả ta mới có thể bình an vô sự trốn được lâu đến thế.

Nghe lời ông lão nói xong ta chợt nhớ tới hôm đó nhìn thấy bóng dáng Khương Uyển Nhu đi vào Xuân Phong lâu.

Ta đoán ra được ả ta mới là người lừa gạt bé gái đó.

Xuân Phong lâu có thể thoả mãn được mọi yêu cầu của những vị khách quyền quý.

Cho dù đó là những sở thích bi3n thái nhất.

Vì thế nhất định là Khương Uyển Nhu từ Xuân Phong lâu biết được tin Tứ hoàng tử thích bé gái chưa trưởng thành nên đã tìm cách để bám lên con tàu lớn Tứ hoàng tử này.

Ả ta tìm cho Tứ hoàng tử đủ mọi kiểu bé gái, huấn luyện thành bộ dáng mà Tứ hoàng tử yêu thích.

Đáp lại, Tứ hoàng tử sẽ bảo vệ ả ta.

Đúng là một cuộc giao dịch hoàn mỹ.

Nhưng mà người làm có trời hay.

Những việc ác này trời đất không tha pháp luật không dung.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ta, Tứ hoàng tử biết ta không phải nói đùa.

Hắn ta khoát tay đồng ý, còn nói cho ta biết sẽ trả thứ muội Khương Uyển Nhu tới tận phủ.

Nhìn kiểu sắp rời đi của hắn, ta chặn lại rồi lên tiếng:

“Thả hết những bé gái kia ra.”

Hắn nghiến răng, trên mặt lộ vẻ tàn ác.

Nhìn thấy đám võ phu của Khương phủ đứng bên ngoài, chỉ đành gật đầu.

“Khương Uyển Nguyệt, coi như ngươi giỏi.”

“Những bé gái kia, bổn cung sẽ thả ra khỏi viện của bổn cung.”

Nhưng còn chưa đợi được đến lúc hắn đưa Khương Uyển Nhu về, thái tử điện hạ đã mất tích.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.