Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Chương 33: Ai cũng bắt nạt được em
Lan Trạch trợn tròn mắt nhìn Hạ Ngọc Huyền, Tạ Cảnh Đình không phải người tốt lành gì… thế anh thì tốt chắc?
Cổ tay em đang bị nắm lấy, cảm giác lan ra từ phần da bị chạm vào, vết chai ở ngón tay đối phương cọ sát trên ấy, em nổi hết cả da gà lên.
“Bỏ tôi ra.” Lan Trạch giãy giụa mà không giãy ra được, lúc em lên tiếng thì Hạ Ngọc Huyền thả em ra.
“Tôi thèm vào cần anh che chở.” Lan Trạch nói rất khó chịu, em trừng Hạ Ngọc Huyền một hai lần, “Sau này làm phiền tôi ít thôi.”
Nói xong Lan Trạch vội vàng cầm bài tập đi mất, lo Hạ Ngọc Huyền sẽ làm gì em nữa.
Lan Trạch còn khất rất nhiều bài chưa thuộc, tiên sinh bảo em học thuộc xong thì đến Lễ nghi đường, em tự cầm giáo trình lên nhẩm thuộc rất trúc trắc khó nhọc, em đã đưa cơm hộ nửa tháng, tích cóp được ít tiền.
Cứ một hai hôm em lại phải đến Lễ nghi đường một chuyến, rõ ràng hôm qua học còn nhớ mà cứ đến chỗ tiên sinh thì lại quên.
Lan Trạch đọc thuộc cho tiên sinh nghe, tiên sinh mất kiên nhẫn ra mặt, em ấp úng ngắc ngứ lãng phí thời gian của tiên sinh.
Nhưng kể từ lần trước gặp phải Hạ Ngọc Huyền xong là thái độ của tiên sinh với em lại khá hơn, không mắng em linh tinh theo hứng nữa.
Hôm nay tiên sinh thậm chí còn mang kẹo đường cho em, tuy là món để dỗ trẻ con nhưng Lan Trạch vẫn không kìm lòng được ngó sang mấy lần, hình vẽ kẹo đường cực kì xinh đẹp.
“Lan Trạch, mấy hôm nữa ta phải đi thư viện Thiên Trai, vốn không có cơ hội đi đâu, nhờ cả vào cậu, nếu không có Hạ đại nhân tiến cử thì tầm thâm niên của ta không thể đi được…”
Lan Trạch còn chưa đọc hết bài, tiên sinh đã dúi kẹo đường vào tay em.
Ngốc nghếch bẩm sinh chả có lợi gì, điểm tích cực duy nhất chắc là dễ dụ, nãy Lan Trạch còn đang tập trung đọc thuộc lòng, giờ sự chú ý đã bị phân tán bởi kẹo đường.
“Lúc ta vắng mặt thì cậu cứ việc gặp Hạ đại nhân để ngài ấy kiểm tra bài tập, ta nói với ngài ấy rồi, ngài ấy cũng đồng ý.”
Lan Trạch há miệng ra, tay em hãy cầm kẹo đường tiên sinh đưa, nhìn lại dáng vẻ tiên sinh, tiên sinh luôn luôn buông thõng mí mắt không được vui vẻ, rất ít khi có dịp mừng rỡ thế này, gương mặt cười lên đầy nếp nhăn.
“Chờ tiên sinh về rồi tôi trả bài cho tiên sinh được không ạ.” Đầu óc Lan Trạch hỗn độn, tình hình thế này không biết phải làm sao mới ổn, tiên sinh nhận được lợi ích từ Hạ Ngọc Huyền, bèn giao em cho Hạ Ngọc Huyền.
Tiên sinh nhìn em một cái, nói với em: “Phải nộp bài tập, tháng này còn một đợt sát hạch nữa, cậu quên bài lục nghệ lần trước của cậu vẫn đang nợ à?”
Lần trước Tạ Cảnh Đình mượn cớ xin nghỉ giúp em, lần này cũng không thể kéo dài dây dưa tiếp nữa.
“Nhưng tiên sinh…”
Tiên sinh khoát tay với em, nói với em: “Không muốn thì cậu tự nói với Hạ đại nhân đi, bài tập cũng phải tự nghĩ cách, nếu không đạt nổi hạng ất hai thì nửa năm sau chỉ có thể học lại lần nữa thôi.”
Lan Trạch cầm kẹo đi ra ngoài Lễ nghi đường, tiên sinh vắng mặt đương nhiên em sẽ không tìm đến Hạ Ngọc Huyền. Em không muốn đúp lại một năm đâu, thế thì hơi bị mất mặt quá đáng ấy.
Nếu Tạ Cảnh Đình mà biết, chắc sẽ vẫn là gương mặt hòa nhã kia, bề ngoài thì không trách em, trên thực tế… không biết Tạ Cảnh Đình sẽ nghĩ sao nữa.
Lan Trạch nặng trĩu âu lo, em còn phải sang sân trước đưa cơm, đi ngay lập tức không để chậm trễ thời giờ.
Hai thiếu niên nhờ em đưa cơm giúp thường xuyên gửi thêm tiền cho em, hai người này đều là thư đồng, hôm nay đưa cơm xong Lan Trạch đang định đi thì bị gọi lại.
“Hôm nay chủ tử bọn tôi ra ngoài, chủ tử muốn uống Long Tỉnh sương thu ở Tụ Thiện duyên, cậu muốn đi một chuyến không, đưa một chuyến sẽ được ngần này.”
Đối phương làm động tác tay diễn tả cho Lan Trạch, số này gấp mấy lần chỗ em kiếm được hàng ngày, nếu đưa chuyến này thì xong là em tích cóp đủ tiền trả Tạ Cảnh Đình rồi.
Lan Trạch thoáng do dự, thường ngày em học bài đã trắc trở, đưa cơm lỡ làng thời giờ thật, nếu đi một chuyến mà giải quyết trực tiếp được luôn thì sau này em không phải mất thời gian nữa.
Hôm nay tiên sinh lên đường, tối không có tiết, em có thể ra ngoài.
Nghĩ vậy, em nhẩm tính đại khái thời gian trong đầu rồi hỏi: “Lúc nào thế ạ?”
Lan Trạch chưa đến Tụ Thiện duyên bao giờ nhưng những hàng này đều ở cùng đoạn phố với lầu Phượng Xuân, Lan Trạch áng chừng được vị trí.
Em thống nhất với hai thư đồng xong xuôi, vì em nhận lời nên đối phương thanh toán bạc trước cho em, cầm được tiền Lan Trạch thấy yên tâm hẳn.
Em mua một bình Long Tỉnh sương thu, đi đến Quảng Hàn khuyết theo lời thư đồng, có vẻ đây là một phường rượu, bày rất nhiều vò rượu màu bạc bên ngoài, trên vò rượu điêu khắc hình trăng tròn mây màu.
Sau khi vào trong Lan Trạch báo với tiểu nhị là cần tìm người, em căn đúng thời gian, đúng lúc thư đồng cũng đang đi xuống.
“Lan Trạch, chủ tử đang đợi cậu trong phòng đấy, cậu mau lên đây.”
Lan Trạch thấy hơi nghi hoặc, sao lại biến thành đợi em, em mù mờ đi theo thư đồng lên gác, lúc cửa nhã gian mở ra, vừa nhìn vào đã trông thấy hai gương mặt quen thuộc.
“Lan Trạch, chủ tử nhà tôi nghe nói cậu có quen Nguyễn thế tử, trước cậu là thư đồng của Nguyễn thế tử à đúng không? Nên chủ tử muốn rủ cậu sang ngồi cùng.”
Đám công tử trong kinh thành đều quen biết nhau, mọi người đều biết tên húy của Nguyễn Vân Hạc.
Lan Trạch không muốn gặp Nguyễn Vân Hạc tí nào, Nguyễn Vân Hạc thù dai thế, cứ thi thoảng lại bày mấy trò nhỏ nhằm vào em, tuy không đau không ngứa nhưng vẫn đủ khiến em phải đề phòng.
“Tôi với thế tử không thân thiết gì đâu ạ, đây là Long Tỉnh sương thu của Lâm thiếu gia, tôi về trước đây ạ.”
Lan Trạch đặt đồ xuống định đi thì bị Lâm thiếu gia kia gọi lại, Lâm thiếu gia quan sát sắc mặt Nguyễn Vân Hạc một cái, nói với em: “Lan Trạch, cậu chờ tí đã, đừng đi vội làm gì.”
“Đợt này làm phiền cậu phải sang tiền viện hàng ngày, cậu ngồi xuống đi, ta kính cậu một chén.”
Môi Lan Trạch mím lại, em nhìn lướt sang hướng Nguyễn Vân Hạc theo phản xạ. Thiếu gia Lâm trước mặt nói năng rất khách sáo, ánh mắt lại nửa cười nửa không, chẳng thân thiện được đi đâu.
Em bị rất nhiều người nhìn vào, thấy tương đối kháng cự theo bản năng, khí thế người khác mạnh cái là em sẽ sợ ngay.
“Lâm thiếu gia… tôi không uống rượu ạ.” Lan Trạch nói, em đã nhận tiền trước rồi, em đang cân nhắc xem nếu em bỏ đi luôn thì liệu sau này đối phương có lôi em ra tính sổ không.
“Không uống rượu thì uống trà cũng được, cậu đừng sợ. Ở đây bao nhiêu người thế này mà, chẳng lẽ tôi ăn thịt cậu được chắc.”
Đầu óc Lan Trạch đờ ra, em không muốn ở lại nhưng lại sợ mích lòng người khác, cứng ngắc tại chỗ luống cuống không biết phải làm sao.
Đúng lúc đối phương đang định nói gì thêm thì Nguyễn Vân Hạc lên tiếng, “Uống trà gì, ta uống thay.”
Công tử họ Lâm thoáng biến sắc, vẻ mặt trở nên lúng túng, nói với Nguyễn Vân Hạc: “Sao lại để thế tử… Vậy đi, ta phái người đưa cậu ta về…”
Còn định nói tiếp nữa, Nguyễn Vân Hạc đã đứng dậy, Lan Trạch vẫn đứng yên tại chỗ mãi đến khi em bị Nguyễn Vân Hạc dắt ra ngoài, Tề Tinh Vũ đi theo đằng sau nhưng giữ khoảng cách nhất định với họ.
Cổ tay em bị nắm lấy, Lan Trạch do dự nhưng không giãy giụa, rời khỏi tửu lâu Nguyễn Vân Hạc mới thả tay em ra, người đi đường qua lại tấp nập, một chiếc xe ngựa dừng lại ven đường cách đó không xa.
“Không muốn hầu rượu sao còn đến?” Tầm mắt Nguyễn Vân Hạc nhìn vào em, đây là lần đầu tiên nói chuyện với em kể từ sau sự việc lần trước.
Lan Trạch bị chất vấn, gặp phải ánh mắt tương đối lạnh nhạt của Nguyễn Vân Hạc, em tương đối kém vui.
“Tôi đến đưa đồ chứ có phải hầu rượu đâu.”
“Thế à, chẳng lẽ ngươi không nghĩ đến việc đến tửu lầu đưa đồ xong cậu ta giữ ngươi lại chắc?”
Gương mặt Nguyễn Vân Hạc không biểu cảm gì, cậu ta hỏi nhấn mạnh từng chữ: “Hay là ngươi biết nên mới lạt mềm buộc chặt thế, ta với Tề Tinh Vũ có mặt, sợ bọn ta nói cho tiên sinh à?”
Nghe xong Lan Trạch ngẩn ra một lát, mãi sau em mới phản ứng lại được là Nguyễn Vân Hạc có ý gì, sự phẫn nộ trào lên lồng ngực, em trợn to đôi mắt, không nhịn được nói: “Thế tử đang nói gì vậy.”
Quả nhiên là Nguyễn Vân Hạc với Tề Tinh Vũ tố cáo, việc này em đoán được rồi không thèm chấp nhặt với đối phương, nhưng bây giờ Nguyễn Vân Hạc nói thế… sỉ nhục em như thế.
Gương mặt Lan Trạch đỏ bừng lên vì giận dữ, em bực bội nói: “Tùy thế tử nghĩ sao thì nghĩ, thế tử muốn tố cáo thì cứ đi, không cần đặc biệt đi kể trước cho nô tài một lượt đâu ạ.”
Nói xong em định bỏ đi, Tề Tinh Vũ thấy sai sai bèn kêu to đằng sau: “Ấy, Lan Trạch, sao lại đi thế… Cậu định đi bộ về đấy à?”
Câu nói làm Lan Trạch sững người, lúc đến đây Lan Trạch ngồi xe ngựa đối phương chuẩn bị, bây giờ dĩ nhiên không thể lên lại gác hỏi hai thư đồng kia được, cùng lắm thì em tự nghĩ cách là xong chứ gì.
Em không thèm nghe lời lẽ từ cái miệng xấu xa của Nguyễn Vân Hạc đâu.
Nghĩ vậy, Lan Trạch không quay đầu lại, có lẽ ông trời đã nghe thấy tiếng phàn nàn trong lòng em, phù hộ em một lần, mỗi tội cũng chả phù hộ được bao nhiêu.
Chiếc xe ngựa gần đó chậm rãi dừng lại, rèm cửa sổ xe được vén lên để lộ ra gương mặt quen thuộc. Hạ Ngọc Huyền trông thấy em thì tương đối bất ngờ, ánh mắt nhìn lướt phía sau em.
“Sao Lan Trạch lại ở đây.”
Hạ Ngọc Huyền dạy thay ở Quốc tử giám, hiện giờ xem như bắt quả tang em lẻn ra ngoài, Tề Tinh Vũ đằng sau đã đuổi kịp, nhất thời Lan Trạch cũng không biết tình cảnh nào tệ hơn nữa luôn.
“Hạ đại nhân,” Tề Tinh Vũ đã chạy đến cạnh Lan Trạch, nói với Hạ Ngọc Huyền: “bọn ta ra ngoài làm việc, có giấy tờ trước đó tiên sinh đưa, giờ đang chuẩn bị về đây ạ.”
Vừa nói Tề Tinh Vũ vừa kéo tay áo Lan Trạch một cái, ý bảo Lan Trạch đi theo cậu ta.
Cả hai phía đều là đồ xấu xa, Lan Trạch không mang theo giấy tờ, hàng tháng chỉ có mấy bộ giấy tờ thông quan thôi, rơi hết vào tay Nguyễn Vân Hạc.
Em chần chừ tại chỗ giây lát, cuối cùng đi theo Tề Tinh Vũ. Hạ Ngọc Huyền ngồi trên xe ngựa, ánh mắt vẫn đang nhìn theo em, lên tiếng hỏi: “Có cần ta đưa mấy đứa về không.”
“Không cần ạ.” Tề Tinh Vũ không muốn ở lại với Hạ Ngọc Huyền một tí nào, đưa mắt ra hiệu nói: “Thế tử còn đang đợi bọn ta, Hạ đại nhân không phải lo cho bọn ta đâu.”
Tề Tinh Vũ thấp giọng nói với Lan Trạch: “Tuyệt đối đừng đồng ý với ngài ta, đồng ý là có khi bị cho vào chiếu ngục cả thể đấy.”
Quy định cấm ra ngoài vốn do chính Hạ Ngọc Huyền thêm vào, để hạn chế việc công tử thế gia lạm dụng quyền lực, Hạ Ngọc Huyền đặc biệt bổ sung điều này ở quy chế mới.
Nghe nói sẽ bị nhốt vào chiếu ngục, còn lâu Lan Trạch mới muốn vào đấy, em hãy còn khắc cốt ghi tâm lần bị giam trước, biết đâu lần trước cũng chính tại Nguyễn Vân Hạc Tề Tinh Vũ tố cáo nên em mới phải vào phòng cấm túc ấy chứ.
Lan Trạch không có chứng cứ, em không muốn ngồi cùng một chỗ với Nguyễn Vân Hạc Tề Tinh Vũ, càng không muốn vào chiếu ngục, nhưng Nguyễn Vân Hạc có giấy tờ ra ngoài mà em thì không có.
Lúc lên xe ngựa, em ngồi cách Nguyễn Vân Hạc rất xa.
“Hạ Ngọc Huyền bám theo mình.” Tề Tinh Vũ ngồi ở bên ngoài, nói vọng một câu vào trong.
Lan Trạch ở trong cũng nghe được, em với Nguyễn Vân Hạc cùng ngồi trong buồng xe không nói chuyện gì, nghe vậy em nhìn lướt ra ngoài cửa sổ một cái, thoáng trông thấy có một chiếc xe ngựa nữa đằng sau họ.
“Chắc hắn cũng về Quốc tử giám, nếu thế phải đi đường khác chứ nhỉ, thế tử… không phải định tóm mình chứ hả.”
Lan Trạch tương đối nghi ngờ, em không nhịn được hỏi: “Không phải hai người có giấy tờ ra vào được à, sao còn phải sợ hắn.”
“Ai mà ngày nào cũng mang cái thứ ấy đâu, mỗi lần ra ngoài bọn ta đều nhờ cả vào khuôn mặt thế tử.” Tề Tinh Vũ nói.
Mặt Nguyễn Vân Hạc vô cảm, con ngươi âm u nặng nề, đáng tiếc bây giờ Tề Tinh Vũ không nhìn thấy, không biết là có vẻ Nguyễn Vân Hạc sắp nổi cơn.
Lan Trạch đã để ý đến, Tề Tinh Vũ bên ngoài vẫn cứ đang lải nhải.
“Lúc không có ai thì mặt thế tử hữu dụng lắm, lúc có người thì… nếu Hạ Ngọc Huyền có mặt, chắc chắn chốc nữa thị vệ sẽ không châm chước cho qua đâu.”
Nguyễn Vân Hạc mở miệng: “Nghĩ cách cắt đuôi hắn.”
Lần trước Nguyễn Vân Hạc đã bị Hạ Ngọc Huyền bắt giam một lần, nghe vậy Tề Tinh Vũ đáp một tiếng, xen vào: “Lan Trạch, lần trước thế tử vào chiếu ngục là tại cậu cả đấy, chiếu ngục có phải chỗ cho người ở đâu cơ chứ, tại cậu mà… thế tử phải ở trong đấy bốn hôm.”
“Thế tử ra ngoài không tính sổ với cậu là đã từ bi lắm rồi.” Tề Tinh Vũ thuận miệng bốc phét, thực ra lúc ấy hội này cũng tính sổ với Lan Trạch rồi, cuối cùng Nguyễn Vân Hạc vẫn mềm lòng, không được việc mấy, Lan Trạch không chịu tổn thất gì quá lớn.
Lan Trạch hồi tưởng lại, lần ấy là Hạ Ngọc Huyền bắt, liên quan gì đến em, em thấy khá vô lí khó hiểu nhưng không nói nữa.
Xe ngựa tăng tốc, vị trí Lan Trạch đang ngồi cách xa Nguyễn Vân Hạc, bên này không có thứ gì vịn được cả thế là em buộc phải dịch ra sau một tí, bấu vào vách buồng xe đề phòng mình bị cộc đầu.
Gió đêm thốc vào, cánh tay Lan Trạch hơi tê, bánh xe ngựa nghiến mạnh, cả người em tròng trành theo, tiếng gió vun vút bên tai, mấy lần em tưởng mình sắp sửa văng xuống xe đến nơi rồi.
“Thế tử, chắc sẽ hơi xóc đấy ạ.” Tề Tinh Vũ nói.
Giây tiếp theo, xe ngựa đột ngột rẽ ngoặt chuyển hướng không hề báo trước.
Đúng lúc này Lan Trạch đang thả tay, em suýt văng ra ngoài, một bàn tay vớt kéo em lại từ phía sau, em ngả ra sau đụng vào lồng ngực Nguyễn Vân Hạc, ngẩng đầu lên trong lòng Nguyễn Vân Hạc nhìn thấy đôi con ngươi màu nâu sẫm.
“Hình như không theo kịp rồi…” Tiếng Tề Tinh Vũ vang lên bên ngoài.
Bên trong xe ngựa im phăng phắc, Lan Trạch bị ép ngồi gọn cả người vào lòng Nguyễn Vân Hạc, tư thế này làm em thấy lúng túng khó xử, thêm một bàn tay nữa đặt lên eo em.
Trông Nguyễn Vân Hạc lười nhác nhưng lực cổ tay không hề nhẹ, vết sẹo mờ thấp thoáng lộ ra trên cổ tay, bàn tay như sắt nung đè ở phần hông em.
Toàn bộ gương mặt Lan Trạch đỏ bừng lên, em nghi ngờ có khi Tề Tinh Vũ cố ý, ban đầu em đã cố cách Nguyễn Vân Hạc thật xa, bây giờ lại bắt em ngã vào lòng Nguyễn Vân Hạc.
Vì lo Tề Tinh Vũ nghe thấy nên giọng Lan Trạch khá thấp, em tẽ tách cổ tay Nguyễn Vân Hạc mấy lần, Nguyễn Vân Hạc giam giữ em thật chặt, chạm vào rồi là không chịu buông ra nữa.
“Thế tử… bỏ tay ra.”
Giọng thiếu niên nhỏ như muỗi kêu, tựa chiếc lông vũ phất qua lòng người, cơ thể trong lòng chỗ nào cũng mềm mại thoảng hương bồ kết trong mát, phần gáy trắng nõn nà, chói mắt hơn cả ngọc lạnh thượng hạng nhất.
Lan Trạch bồn chồn không yên trong lòng Nguyễn Vân Hạc, em hơi sốt ruột, không biết Nguyễn Vân Hạc lại định làm gì đây nữa, tự dưng đầu óc thoáng có dự cảm không lành cho lắm.
Ngay giây tiếp theo cổ em bị nắm lấy, lòng bàn tay Nguyễn Vân Hạc bọc lại yết hầu em, Lan Trạch bị đè nghiêng về trước, cảm giác nhiệt độ nóng bỏng chạm vào phần gáy.
Cả người Lan Trạch đông cứng tại chỗ, cơ thể em bị ép ngả gập ra trước, nơi cổ tay đau rát lên, hơi thở nóng giãy phả vào cạnh cổ em, cảm giác như có dòng điện lan dần trên làn da.
“Thế tử…”
Mặt bên cổ Lan Trạch bị hôn lấy, nụ hôn ấn lên, em nóng ruột đến mức mặt đỏ gay, giãy loạn lên trong lòng Nguyễn Vân Hạc, không đùn đẩy thoát nổi khỏi lồng ngực Nguyễn Vân Hạc mà trái lại do ở gần quá nên em ngọ nguậy mãi động phải thứ gì đó, khiến toàn bộ cơ thể đều cứng đờ không dám nhúc nhích.
“Ngài…” Lan Trạch đỏ từ mặt đến cổ đến tai vì xấu hổ lẫn giận dữ, quần áo em đã hơi xốc xếch, bất cẩn vô tình nhìn vào đáy mắt Nguyễn Vân Hạc, cảm xúc trong mắt Nguyễn Vân Hạc làm em giật nảy mình lên.
Nguyễn Vân Hạc như muốn ăn thịt em.
“Thế tử ——” Đúng vào lúc này màn xe bị vén ra, khí trời bên ngoài đột ngột xộc vào, phá vỡ bầu không khí bên trong buồng xe.
Giọng Tề Tinh Vũ ngưng bặt, biểu cảm lúc trông thấy hai người của cậu ta đặc sắc đến độ kì dị.
Nhờ khoảng gián đoạn này mà Lan Trạch giãy được khỏi cái ôm của Nguyễn Vân Hạc, chỗ cổ tay em có thêm mấy vệt đỏ sậm, nơi cạnh cổ là hai vết hôn loang lổ rõ ràng nổi bật.
Mặt Lan Trạch nóng bừng bừng không biết vì xấu hổ phẫn nộ hay vì lúng túng bối rối, em không nên ngồi lên xe ngựa của Nguyễn Vân Hạc, Nguyễn Vân Hạc đáng bị tóm cổ, em phải mách với Tạ Cảnh Đình là đối phương bắt nạt em như này.
“Ta định bảo là đến nơi rồi.” Giọng Tề Tinh Vũ dừng giây lát, Lan Trạch chạy thẳng ra ngoài, tình hình hiện giờ của Nguyễn Vân Hạc cũng không gặp được ai.
Cậu ta sờ sờ mũi, chịu đựng ánh mắt băng giá chết người của Nguyễn Vân Hạc, “Ta ra ngoài đây, trông kẻo Lan Trạch chạy.”
Lan Trạch không chạy, ở đây toàn quan binh gác cửa, gió lạnh đập vào người em, em dùng sức chà xát phần da cạnh cổ, dường như cảm giác vẫn còn sót lại đó.
Tề Tinh Vũ xuống xe, xe ngựa dừng lại theo, quan binh gác cửa trông thấy họ, binh sĩ đang định bước đến thì tiếng vó ngựa vang lên đằng xa, một chiếc xe ngựa khác cũng dừng đúng ở đây.
Hình như vì trông thấy chiếc xe ngựa kia mà biểu cảm của Tề Tinh Vũ lại phải mô tả bằng từ đặc sắc thêm lần nữa.
Ngọn đuốc soi rọi nửa bên vách tường trong đêm tối, hiện giờ lòng dạ Lan Trạch chỉ nghĩ phải cáo trạng thế nào, không chú ý thấy chiếc xe ngựa kia chính là chiếc lúc nãy mình vừa mới gặp, mãi đến khi quan binh đồng loạt hành lễ.
Hạ Ngọc Huyền bước xuống, tầm mắt lược qua Tề Tinh Vũ, dừng lại ở Lan Trạch một lát.
“Hạ đại nhân.” Biểu cảm của Tề Tinh Vũ tương đối tế nhị, thậm chí còn đưa mắt ra hiệu với Lan Trạch, tiếc rằng Lan Trạch không hề để ý, Lan Trạch cũng đang bực mình, không buồn quan tâm Tề Tinh Vũ.
“Không cần đa lễ.” Hạ Ngọc Huyền nói với quan binh: “Hôm nay hai học sinh của ta ra ngoài, ta không yên tâm nên đặc biệt sang kiểm tra, làm phiền các vị giúp đỡ kiểm tra giấy tờ của họ cho cẩn thận đầy đủ.”
Hạ Ngọc Huyền nói, ánh mắt vẫn luôn để ý Lan Trạch, phát hiện ra quần áo Lan Trạch hơi nhàu nhĩ, viền mắt ửng đỏ nhè nhẹ, cứ che cổ mình lại suốt, không biết vừa rồi có chuyện gì xảy ra.
Các quan binh quay mặt sang nhìn nhau một cái xong nói với Tề Tinh Vũ: “Phiền Nguyễn thế tử và Tề công tử đi theo bọn ta một chuyến.”
Nguyễn Vân Hạc xuống xe ngựa, quần áo cậu ta chỉnh tề vẻ ngoài vẫn hoàn hảo, ánh mắt tìm kiếm Lan Trạch theo phản xạ, một mình Lan Trạch chui vào trong góc, không gây chú ý lắm.
Lan Trạch nín nhịn cơn tức trong lồng ngực, còn thấy hơi tủi thân, cộng thêm việc không hiểu vì sao Hạ Ngọc Huyền đi theo đến tận đây, tâm trạng em rất tệ, em đi theo cùng để kiểm tra giấy tờ.
“Hôm nay Cẩm y vệ cũng ở đây, Nguyễn thế tử, nếu hai vị không có giấy tờ ra vào thì e khó mà giải thích.”
Thỉnh thoảng Cẩm y vệ sẽ ghé sang kiểm tra đột xuất, việc chọn thời điểm hoàn toàn ngẫu nhiên, hôm nay Hạ Ngọc Huyền đi theo cộng thêm cả Cẩm y vệ có mặt, cái số hội Nguyễn Vân Hạc cũng hơi bị xui quá thật.
Lan Trạch không có giấy tờ ra vào, ban đầu chính vì giấy tờ em mới theo cùng nhưng giờ em không muốn ở trong cùng một phòng với Nguyễn Vân Hạc nữa, bèn đứng ở ngay mép cửa.
Thị vệ gác ngoài cửa nói với em: “Hạ đại nhân gọi cậu sang.”
Lan Trạch nhìn kiếm dài treo bên hông thị vệ một cái, miễn cưỡng đi theo thị vệ sang kia.
Lúc đi em cố gắng bước thật nhẹ nhưng vẫn bị Nguyễn Vân Hạc phát hiện, Nguyễn Vân Hạc định tóm em lại, em lập tức tránh xa.
Thị vệ phản ứng nhanh hơn cả em, ngăn lại ngay lúc Nguyễn Vân Hạc định bước ra khỏi cửa.
“Thế tử, tạm thời hai người không được rời khỏi đây.”
“Quay lại.” Con ngươi màu đậm của Nguyễn Vân Hạc phản chiếu bóng dáng Lan Trạch, cậu ta khẽ khàng phun ra hai chữ.
Lan Trạch không thèm để ý đến Nguyễn Vân Hạc, Nguyễn Vân Hạc bắt em làm gì, em cứ muốn làm ngược lại đấy.
“Thế tử đừng có quản lý tôi.” Bây giờ Lan Trạch chỉ mong cho Nguyễn Vân Hạc bị tóm vào chiếu ngục, em theo thị vệ đi mất, thị vệ dẫn em sang điện phụ.
Bên này không có ai, chỉ mỗi Hạ Ngọc Huyền đang chờ em.
Lan Trạch trông thấy Hạ Ngọc Huyền, giờ em đang không che cổ cũng không đứng trong góc khuất, vết hôn ở cạnh cổ trở nên rõ ràng.
Tầm mắt Hạ Ngọc Huyền dừng lại giây lát ở đó.
Lan Trạch chịu đựng tầm mắt Hạ Ngọc Huyền, ánh mắt của đối phương khiến em không được thoải mái, em không vui hỏi: “Anh có việc gì.”
“Lan Trạch, chúng bắt nạt em à?” Hạ Ngọc Huyền hỏi, đến gần em hơn, nắm lấy cổ tay em, cổ tay Lan Trạch có mấy vết ngón tay do vừa nãy bị Nguyễn Vân Hạc siết.
Lan Trạch hơi kháng cự, động tác của Hạ Ngọc Huyền rất nhẹ nhàng, cảm nhận thấy sự khó chịu của em là thả ra ngay, thấp giọng nói với em: “Vừa nãy ta lo cho em nên đi theo.”
“Đợi chốc nữa ta đưa em về… Nếu chúng bắt nạt em thì nói cho ta.”
Lan Trạch đã bực sẵn, bây giờ thấy cái điệu bộ hòa nhã êm đềm của Hạ Ngọc Huyền đáy lòng em cứ như bị kim châm, em còn tức giận hơn.
“Nói với anh cũng ích gì, anh có làm được gì đâu.” Giọng Lan Trạch thiên về mềm ấm, lúc này sắc bén hơn mấy phần, đôi mắt trong veo con ngươi đen láy, bộc lộ ác ý với đối phương không hề che giấu.
Em chẳng qua chỉ là một người làm, ai cũng bắt nạt được em.
Hạ Ngọc Huyền ra cái vẻ giả vờ giả vịt, lần này lại định làm gì nữa đây.
Hạ Ngọc Huyền bị em công kích một câu, không hề tức giận mà nói với em: “Lan Trạch, đừng nói lẫy.”
“Hai người họ không có giấy tờ, sẽ bị đưa vào chiếu ngục.” Hạ Ngọc Huyền cầm lấy cổ tay em lần nữa, cúi đầu đưa cổ tay em lên bên miệng mình thổi cho đỡ đau, thấp giọng nói: “Nếu em không muốn chúng ở lại Quốc tử giám, ta sẽ nghĩ cách.”
Lan Trạch hiểu ý Hạ Ngọc Huyền vừa nói, Hạ Ngọc Huyền châm chước bỏ qua cho em, em không cần vào chiếu ngục, chạm phải tâm trạng dịu dàng trong mắt Hạ Ngọc Huyền, chút tâm tư xấu xí ở đáy lòng em lại rục rịch trồi lên.
Vừa nãy Nguyễn Vân Hạc làm thế với em trong xe ngựa, đã không chỉ dừng ở lần hai, nếu em nói cho Tạ Cảnh Đình… Em không hề muốn Tạ Cảnh Đình biết việc này.
Làm gì có ai muốn kể những chuyện thế này cho người khác chứ.
“Ai biết anh nói thật hay giả.” Lan Trạch rụt tay lại, em cọ cọ phần da bị chạm vào lên tay áo, nhấn mạnh với Hạ Ngọc Huyền: “Tôi không hề yêu cầu anh làm thế đâu đấy.”
“Dĩ nhiên. Vừa nãy ta nghe nói em ra ngoài để đưa đồ cho Lâm công tử, nếu sau này thiếu tiền em có thể bảo ta.”
Hạ Ngọc Huyền thấp giọng nói: “Lan Trạch không phải sợ mắc nợ. Chuyện mẹ em năm ấy là lỗi của ta… Lúc ấy ta đã vào kinh, không có mặt ở nhà, không biết Lan Trạch gặp nạn.”
“Lan Trạch trách ta thì cứ trách, đừng để mình phải thiệt thòi.”