Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Chương 50: “Lan Trạch muốn gì”
Lan Trạch không ngờ Tạ Cảnh Đình sẽ phái người sang đón em, Hạ Ngọc Huyền liếc mắt ra gần đó một cái, nói với Thường Khanh: “Ra thế, phải hỏi ý Tiểu Trạch thế nào đã.”
Hạ Ngọc Huyền hỏi em: “Tiểu Trạch có muốn về không?”
Thường Khanh mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm vào em, Lan Trạch thấy hơi áp lực, em không dám nói là muốn ở lại, nếu em ở lại chắc hẳn Tạ Cảnh Đình sẽ giận.
“Đốc chủ ở trên xe ạ.” Lan Trạch hỏi.
Thường Khanh thấp giọng đáp một tiếng, thế là Lan Trạch thả tay ra, không kéo tay áo Hạ Ngọc Huyền nữa, em gặp phải ánh mắt Hạ Ngọc Huyền, không hiểu sao bỗng thấy ngượng nghịu.
“Vậy hôm khác tôi sang gặp anh sau.” Lan Trạch nói với Hạ Ngọc Huyền, em nhận lấy đồ đạc của mình.
“Tiểu Trạch.” Hạ Ngọc Huyền gọi em một tiếng, nhìn chăm chú vào em một lúc, cuối cùng không nói gì cả.
“Thường ngày đừng ra ngoài nhiều, bây giờ quận Thục vẫn đang loạn lắm.” Hạ Ngọc Huyền dặn dò em.
Lan Trạch trả lời bừa một tiếng, lòng dạ em dồn cả vào Tạ Cảnh Đình.
Lúc Lan Trạch đi ánh mắt Hạ Ngọc Huyền dõi theo em suốt, mãi đến tận khi em lên xe ngựa, Thường Khanh cùng một nhóm thị vệ canh gác bên ngoài, đoàn quay về theo đường cũ.
Đã một thời gian không gặp Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình ngồi ở vị trí chính giữa bên trong xe ngựa, gương mặt đẹp rực rỡ phẳng lặng không chút sóng gió, đôi mắt tựa như đá ngọc đen tự nhiên, sâu xa trầm lắng, khi rũ mắt nhìn em sẽ đem lại ảo giác như được đối xử đặc biệt.
Tầm mắt Lan Trạch liếc thoáng qua gương mặt Tạ Cảnh Đình, em nhanh chóng đưa mắt về nhìn ra chỗ khác, ngồi vào chỗ cách khá xa Tạ Cảnh Đình, nhỏ giọng nói: “Đốc chủ.”
Tạ Cảnh Đình không hỏi em vì sao không về luôn, mà quan tâm em: “Lan Trạch có bị thương không.”
Nghe vậy Lan Trạch lắc đầu, có lẽ nói ra nghe như nằm mơ, lúc rơi xuống hai người được cành cây đào cứu hộ cái mạng, khi ấy có cây đào đỡ bọc, Hạ Ngọc Huyền ở phía dưới, em không hề bị thương.
“Nô tài không sao ạ, làm phiền đốc chủ bận tâm.” Lan Trạch trả lời.
“Vậy à,” Vẻ mặt Tạ Cảnh Đình dần sâu xa, nói với em: “về thì để đại phu kiểm tra một lượt cho Lan Trạch.”
“Không cần đâu ạ, dọc đường nô tài đã khám đại phu rồi ạ.” Lan Trạch mở to mắt nhìn Tạ Cảnh Đình, chạm phải đáy mắt Tạ Cảnh Đình thì em lại thấy sờ sợ, nhanh chóng đưa tầm mắt về.
“Nô tài không bị sao đâu ạ, lúc rơi xuống Hạ đại nhân ôm lấy nô tài, không để nô tài bị thương.” Lan Trạch nghĩ trong lòng lời mình nói là thật, em không hề nói dối.
Cơ mà nói ra cứ thấy không được tự nhiên, ánh mắt Tạ Cảnh Đình nhìn em nặng trĩu, như lưỡi dao cạo mỏng lạnh lướt từng tấc một trên người em.
“Hắn quan tâm đến Lan Trạch thật, nếu tối nay ta không sang, Lan Trạch định ở lại đó à?” Tạ Cảnh Đình hỏi.
Lan Trạch khó hiểu ngó sang Tạ Cảnh Đình một cái, em chậm chạp nói: “Hạ đại nhân đã cứu nô tài, đồng ý thu nhận nô tài, đương nhiên nô tài sẵn lòng ở đó rồi ạ.”
Vốn dĩ em đâu muốn nói thế đâu, mở miệng cái là giận dỗi ra vẻ, em cảm giác được Tạ Cảnh Đình không vui.
Không hiểu vì sao, Tạ Cảnh Đình mất vui thì em sẽ dễ chịu hơn một xíu, em muốn đâm chọc cho Tạ Cảnh Đình đau.
Lan Trạch cúi đầu xoắn ngón tay mình, hóa ra em cũng có lúc tồi tệ.
Xe ngựa yên lặng dần, Lan Trạch ôm lấy tay nải của mình ngủ thiếp đi, lần này em không dựa sang hướng Tạ Cảnh Đình mà ngoẹo đầu tựa vào thành xe, chưa được bao lâu đã lắc lư tự dậy, cũng đã gần đến nơi.
Đến phủ đệ là Lan Trạch xuống xe ngay, sau khi xuống xe em đang định theo Thường Khanh về sân nhỏ của mình ngủ, Thường Khanh nói với em: “Hiện giờ quận Thục không có mấy chỗ để ở, rất nhiều nơi phải dành ra thu xếp cho nạn dân, tiểu công tử ở chung với chủ tử.”
Thế là Lan Trạch lại ôm tay nải quay về, em lại ngủ cùng một phòng với Tạ Cảnh Đình, trong phòng có đúng một cái giường, chẳng lẽ vẫn bắt em trải đệm ngủ đất nữa à?
Nếu là trước kia em sẽ thoải mái thanh thản trải đệm nằm ngủ dưới sàn, bây giờ thì em hỏi: “Đốc chủ, ở đây có mỗi một cái giường, nô tài ngủ ở đâu ạ?”
Nếu em sang tìm Hạ Ngọc Huyền chắc chắn Hạ Ngọc Huyền sẽ nhường em ngủ giường, Hạ Ngọc Huyền thà tự mình ngủ đất.
Đằng nào Tạ Cảnh Đình cũng chẳng để ý đến em, tại sao em không đi tìm Hạ Ngọc Huyền nhỉ?
Lan Trạch lờ mờ cảm giác được mình đang đâm đầu vào chỗ có vấn đề, biết rõ là mình không nên hỏi thế, nhưng em vẫn cứ hỏi ra thành lời.
Từ lúc trên xe đến giờ Tạ Cảnh Đình vẫn trầm mặc, bây giờ em lên tiếng hỏi, Tạ Cảnh Đình nói với em: “Mình còn phải ở lại quận Thục thêm một thời gian, Lan Trạch ngủ giường là được.”
Ý là ngủ chung với y.
Nghe vậy Lan Trạch ngó Tạ Cảnh Đình một cái, không nhìn ra được gì từ gương mặt Tạ Cảnh Đình, giọng điệu hòa nhã như xưa.
Vậy là em tự thu dọn xong xuôi rồi đi ngủ, lúc xếp đồ em chú ý thấy đồ đạc của em đều ở trong phòng Tạ Cảnh Đình, bao gồm cả búp bê vải của em, rồi mấy thứ nhỏ nhặt em gom góp hồi đầu nữa.
Lan Trạch tự giác dịch gọn gàng sang một bên, em ngủ phía trong, đi đường mệt quá, chỉ lát sau em đã thiếp đi, lúc lơ mơ sắp ngủ cảm giác có tầm mắt bên cạnh đang nhìn em.
Hiện nay quận Thục do Lý đại nhân tiếp quản, Lý đại nhân bày tiệc suốt ngày, chính sự thì giao cho Tạ Cảnh Đình với Hạ Ngọc Huyền làm, giữ Mạnh Thanh Ngưng để giám sát.
Sáng sớm ra Lan Trạch đã bị gọi sang chính điện, Tạ Cảnh Đình đang bận việc công trong điện chính, em phải theo chờ ở thư phòng.
“Thường Khanh, tôi ra ngoài được không ạ.” Lan Trạch đã hỏi mấy lần liền, ở trong chính điện em chán quá, muốn đi lòng vòng xung quanh.
Có Thường Khanh dẫn đi, em không phải sợ bị lạc nữa.
Em thấy bây giờ Thường Khanh cũng chẳng có việc gì làm, không được nữa thì em đi một mình, em ở thư phòng chỉ tổ vướng víu thôi.
Thường Khanh nói với em: “Không được, vài ngày tới tiểu công tử không được chạy lung tung, ngoài kia đông nạn dân lắm.”
Chắc là sợ em không để vào đầu, Thường Khanh nhắc nhở thêm: “Tiểu công tử, lần trước cậu bị bắt là do thuộc hạ tắc trách, bây giờ thuộc hạ không thể đi được, tiểu công tử ở lại chính điện tạm đã vậy.”
Lan Trạch không chú ý đến việc Thường Khanh đã đổi cách xưng hô thành thuộc hạ, càng không để ý thấy tầm mắt từ trong chính điện đang nhìn ra.
“Đành vậy ạ.” Lan Trạch đáp lời không vui lắm, em muốn nói là thực ra em có thể sang tìm Hạ Ngọc Huyền, kiểu gì Hạ Ngọc Huyền cũng sẽ chơi với em.
Có người đến gặp Tạ Cảnh Đình, Lan Trạch đang ở sau bình phong, người ghé là Mạnh Thanh Ngưng, Lan Trạch có thể nghe thấy tiếng hai người nói chuyện, Mạnh Thanh Ngưng trò chuyện với ai cũng cười nói vui vẻ, kể rất nhiều việc hay ho.
Lan Trạch nghe thấy xong không kìm được bị thu hút, em đi từ sau bình phong ra, tìm một góc nghe trộm, nào ngờ thoáng cái đã chạm phải tầm mắt của Mạnh Thanh Ngưng.
“Cậu bé với Hạ lang mạng lớn thật, cả hai đều không sao đã may lắm rồi.” Trông thấy bé con là Mạnh Thanh Ngưng lại muốn trêu một tí, nói với Lan Trạch, “Nếu thích nghe mấy chuyện ta kể thì vừa khéo ta phải ghé trà lâu một chuyến bàn việc sắp xếp từ thiện với họ, đi cùng ta không?”
Lan Trạch muốn đi, nghe xong nhìn ngay sang Tạ Cảnh Đình.
Tạ Cảnh Đình không phản ứng gì mấy trước những việc hay ho mà Mạnh Thanh Ngưng kể. Bây giờ gặp phải ánh mắt xin xỏ của Lan Trạch, mặt mũi Tạ Cảnh Đình hơi hơi đè nén, y nói với Mạnh Thanh Ngưng: “Không cần đâu.”
“Để chốc ta dẫn cậu bé đi.” Tạ Cảnh Đình nói.
Lan Trạch tiu nghỉu rõ rành rành, em không biết là mình mất hứng ở đâu, chắc là tại Tạ Cảnh Đình từ chối em, thế là em quay về đọc truyện tranh của mình.
Mạnh Thanh Ngưng nhìn theo bóng lưng Lan Trạch với vẻ suy tư, anh thức thời nói: “Vậy ta không quấy rầy đốc chủ nữa, tiếp theo có tình hình gì sẽ thông báo ngay cho đốc chủ.”
Tạ Cảnh Đình ở trong thư phòng bao lâu thì Lan Trạch cũng ở lại thư phòng bấy lâu.
Hôm nay Tạ Cảnh Đình không tránh em, nên Lan Trạch biết được Tạ Cảnh Đình có rất nhiều việc cần làm, phải thu xếp nạn dân, giải quyết lũ lụt, tu sửa đê sông, rồi cả bạc cứu trợ triều đình phê duyệt xuống, hết cấp này sang đến cấp khác, tới được quận Thục đã chẳng còn là bao.
Tất cả những việc này đều cần điều tra.
Lan Trạch chẳng giúp được gì, em ngồi trong thư phòng suýt thì ngủ sang sáng mai, đến tối em bị gọi dậy, Tạ Cảnh Đình muốn dẫn em ra ngoài.
Em dụi mắt, nghe thấy ra ngoài xong lên tinh thần hẳn, gương mặt bị hằn vết vì ngủ, em không nhịn được hỏi: “Đốc chủ, sắp tới nô tài cũng chỉ được ở trong thư phòng thôi ạ?”
“Ra ngoài làm việc dẫn Lan Trạch theo sẽ nguy hiểm lắm.” Tạ Cảnh Đình nói.
Hóa ra giờ Tạ Cảnh Đình định dẫn cả em ra ngoài làm việc nữa, em nói, “Đốc chủ không cần dẫn nô tài theo đâu ạ, nô tài có thể ở lại sân viện đọc sách, lúc nào đốc chủ ra ngoài nô tài cũng sẽ không chạy lung tung đâu ạ.”
Nghe vậy Tạ Cảnh Đình nhìn lướt em một cái, hỏi em: “Lan Trạch ở thư phòng chán lắm à?”
Thực ra hồi trước Lan Trạch ở trong thư phòng suốt, bây giờ trái lại em không muốn cứ ở thư phòng nữa rồi, em gật đầu, hôm nay em ngủ mất cả ngày.
Chắc là tại không có bài tập của tiên sinh.
Hiện nay cửa thành quận Thục đang xây sửa, đường phố có thị vệ trông coi, trong thành còn dựng lại khu phố, phía này cứ như chưa hề trải qua lũ lụt, từng ngọn đèn một vẫn y hệt ngày xưa.
Tạ Cảnh Đình nhớ là phải dẫn em ghé quán trà, trên thực tế thường ngày Tạ Cảnh Đình rất hiếm khi ghé thăm phố phường, y ra ngoài đa số để điều tra vụ án.
Lan Trạch cũng nhìn ra được, Tạ Cảnh Đình hoàn toàn lệch pha với phố xá sầm uất, người như y… dường như trời sinh phải ở nơi đài cao, không thể dính dấp lửa khói phàm trần.
Em còn đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì tay đã bị nắm lấy, Tạ Cảnh Đình dắt tay em, nói với em: “Đừng đi lung tung.”
Lan Trạch hơi bứt rứt, sự chú ý toàn thân đều dồn hết về nơi đầu ngón tay được Tạ Cảnh Đình chạm đến, cảm giác nhiệt độ vừa vặn lan ra, thậm chí em còn không nghe rõ câu Tạ Cảnh Đình vừa nói là gì nữa.
“Đốc chủ, đốc chủ không cần dắt nô tài đâu ạ. Nô tài cũng tự đi được…” Tự dưng Lan Trạch xấu hổ ngượng nghịu, đầu ngón tay ửng đỏ nhàn nhạt, mặt em hơi nóng, tai cũng đỏ lên theo luôn.
Tạ Cảnh Đình nhìn thoáng qua Lan Trạch một cái, trông sang quầy hàng hai bên đường, tầm mắt lướt hết một lượt, nhớ đến búp bê vải thường ngày Lan Trạch khâu, không biết Lan Trạch sẽ thích gì.
“Thường Khanh.” Tạ Cảnh Đình gọi, y dừng lại trước một sạp bán trống lắc hổ con, Lan Trạch hơi hơi ngớ người, em ngó mấy lần lận.
Lan Trạch chỉ trỏ, hỏi: “Đốc chủ, cái này mua cho nô tài đấy ạ?”
Tạ Cảnh Đình ừ một tiếng, đây là lần đầu tiên Tạ Cảnh Đình chủ động mua đồ cho em, mỗi tội hổ bông với trống bỏi là đồ chơi của trẻ con ba tuổi.
“Đốc chủ, nô tài đã mười bảy tuổi rồi ạ, không phải bảy tuổi đâu ạ.” Đôi mắt Lan Trạch trắng đen rõ ràng, em ngước nhìn Tạ Cảnh Đình nói bằng giọng êm ái: “Nô tài không chơi cái này ạ.”
Thường Khanh đứng cạnh mắt mũi thẳng băng, vờ như không hề trông thấy mà cũng không hề nghe thấy, nếu đổi sang người khác chắc hôm nay đi đời tại chỗ luôn.
Rất hiếm người có thể khiến Tạ Cảnh Đình phải câm nín, Lan Trạch thường xuyên làm được.
“Thế Lan Trạch muốn gì.” Tạ Cảnh Đình hỏi em.
Hình như có rất nhiều gai nhỏ đang trỗi lên trong lòng Lan Trạch, nay tất cả số gai nhỏ ấy đều đã mềm đi, cào vào lòng làm em ngứa ngáy, khiến trái tim em đập nhanh hơn, lại còn phải luống cuống bất lực.
Em ngó Tạ Cảnh Đình một cái, phát hiện ra Tạ Cảnh Đình đang nhìn vào em, em không nhịn được hỏi: “Tại sao… đốc chủ lại muốn mua đồ cho nô tài ạ.”
Lan Trạch hỏi thành tiếng, em phát hiện ra có lúc Tạ Cảnh Đình cũng đần như khúc gỗ, không biết nói lời cho đẹp lòng em.
Tạ Cảnh Đình nói với em: “Lan Trạch ở trong điện cứ không có gì làm, mua mấy thứ Lan Trạch thích, vậy thì Lan Trạch sẽ không thấy chán nữa.”