Rõ ràng chỉ là một nụ hôn nhẹ, nhưng hơi thở của Châu Túc Tấn xâm chiếm toàn bộ không gian xung quanh, khiến cô gần như ngừng thở.
Môi anh rời đi, Vệ Lai mở mắt, nhưng bàn tay vẫn chưa buông áo của anh ra.
Bên dưới sân khấu có không ít người hò reo, Lục An cũng góp vui, yêu cầu hôn thêm lần nữa.
Châu Gia Diệp ngồi bên cạnh Lục An, khẽ nhắc nhở: “Cậu hò hét cái gì. Châu Túc Tấn có thể không nghe được giọng người khác, nhưng riêng cậu, cho dù dùng máy biến đổi giọng nói cũng có thể đoán ra cậu là ai.”
Lục An nhìn lên sân khấu, “Bây giờ em không sợ cậu ấy nữa.”
“Tiến bộ rồi sao?”
“…Không phải, anh nói kiểu gì thế, thế nào là tiến bộ rồi.”
Lục An nói xong thì cười lớn, điểm quý giá nhất của anh ta chính là tự mình biết mình, “Vấn đề không phải là tiến bộ hay chưa, bây giờ chút thời gian riêng tư của cậu ấy đã bị Vệ Lai chiếm mất, không rảnh để tính sổ với em.”
Châu Túc Tấn đương nhiên không để ý đến âm thanh bên dưới khán đài, nhưng Vệ Lai vẫn chưa buông vạt áo của anh, anh cũng vẫn ôm lấy cô trong lòng, để cô có thời gian bình tĩnh lại.
Ban nãy hơi thở của Vệ Lai có hơi rối loạn, cô âm thầm điều chỉnh lại.
Từ lúc anh hôn cô, đến khi khách mời bên dưới khán đài hò reo, thời gian chỉ vỏn vẹn hai mươi đến ba mươi giây. Nhưng vì có vô số cặp mắt dõi theo sân khấu, nên mỗi giây đều như kéo dài vô tận.
Tựa hồ đã trôi qua hai ba phút.
Châu Túc Tấn nhìn người trong lòng, lại cúi đầu hôn lên tóc mai của cô, nhân cơ hội thấp giọng bên tai cô: “Buông tay em ra, muốn kéo thì lát kéo sau.” Ngữ khí có phần dỗ dành.
Hơi thở của anh xích lại gần, ấm áp đến tê dại.
Vệ Lai khẽ đáp một tiếng rồi buông lỏng tay, trước khi rời khỏi lòng anh, cô cũng vòng tay qua ôm eo anh, kết thúc tiết mục hôn.
Hai người ăn ý đến mức khiến mọi thứ trông rất tự nhiên, không hề có chút cảm giác xa lạ nào.
Nụ hôn bên tai này, Lục An tranh công: “Thấy chưa, đều do em hò reo đấy.”
Châu Gia Diệp không nói thật, thầm nghĩ, đó là vì Vệ Lai kéo chặt áo người nào đó không chịu buông tay.
Hôm nay Mục Địch cũng đến, cô ta tham dự cùng ba, ngồi ở sau bàn của Lục An.
Ba vỗ nhẹ lên mu bàn tay của cô, Mục Địch hiểu ý ba mình, tình cảm của Vệ Lai và Châu Túc Tấn càng tốt, thì cuộc sống sau này của cô ta và Chương Nham Tân mới càng ổn định.
Cô ta nhỏ giọng nói với ba: “Ba của Chương Nham Tân không hi vọng Vệ Lai kết hôn với Châu Túc Tấn.”
Bởi vì sau khi họ thành vợ chồng, Châu Túc Tấn có thể sẽ cắt giảm đầu tư vào chất bán dẫn Tân Minh, đây không phải điều ba của Chương Nham Tân mong muốn.
Con người vốn ích kỷ, ba Mục chỉ quan tâm đến hạnh phúc của con gái sau khi kết hôn, còn nhà con rể tổn hại hay không, không nằm trong phạm vi quan tâm của ông ta.
Nếu thực lực nhà con rể quá mạnh, cũng không phải chuyện gì tốt với con gái ông ta, không có tư bản Bắc Kinh chống lưng, con rể của ông ta mới có thể khiêm tốn một chút.
Ban nãy lúc Châu Túc Tấn hôn Vệ Lai, Mục Địch đã quay lại, cô ta gửi video mấy chục giây đó cho Chương Nham Tân: [Bọn họ không giống như những gì bên ngoài đồn đoán, kết hôn là do lợi ích cá nhân hay gì đó, xem ra là đôi bên thật sự có tình cảm. Vệ Lai sống rất tốt, anh có thể yên tâm, không cần lúc nào cũng cảm thấy như mình đang mắc nợ cô ấy.]
Câu nói cuối cùng, hoàn toàn là đang ghê tởm Chương Nham Tân.
Cô ta bổ sung một câu: [Anh có thể tiếp tục bồi thường cho cô ấy, em không có ý kiến.]
Chương Nham Tân tưởng là quy trình thề nguyện, không chút phòng bị mà bấm vào xem.
Video phát đến cảnh Vệ Lai chủ động ôm Châu Túc Tấn, cảm giác đau đớn bóp chặt lấy trái tim anh ta.
Anh ta xoá video.
Mục Địch cố tình gửi video này để khiến anh ta không vui, anh ta không đến mức thẹn quá hoá giận, bình thản chuyển hai vạn cho cô ta, kèm theo lời nhắn: Vất vả rồi.
Mục Địch nhìn giao dịch, không kiềm chế được cảm xúc của mình, vô thức cắn chặt môi dưới.
Cô ta chợt nhận ra đây là nơi công cộng, vội vàng quản lý lại biểu cảm của mình, sau đó cầm túi xách ra khỏi sảnh tiệc rồi vào vệ sinh trang điểm lại, lo lắng son dính trên răng.
Bước vào phòng vệ sinh, bên tai cuối cùng đã an tĩnh.
Nhưng sự náo nhiệt trong sảnh tiệc vẫn đang tiếp tục.
Vệ Lai thay chiếc váy thứ ba, đi theo Châu Túc Tấn để kính rượu.
Anh không cho cô uống rượu, đưa cho cô một lỵ soda.
Ban nãy quy trình trên sân khấu vừa kết thúc, cô liền ra hậu trường thay đồ. Thợ trang điểm nói, tai cô giống như hoa đào vào tháng ba tháng tư, lúc đỏ đậm đúng hồng nhạt.
Vì thế, thợ trang điểm đã thay đổi tạo hình, xoã mái tóc dài của cô xuống.
Sau khi kính rượu một vòng, cô đã thay sang bộ váy thứ năm, điều duy nhất không thay đổi chính là kiều tóc.
Đến bao giờ cô mới có thể luyện được trái tim mình trở nên cứng rắn như Châu Túc Tấn, cho dù núi Thái Son có sụp xuống thì vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì.
Kính rượu xong, cô đi thay bộ váy cuối cùng.
Thợ trang điểm nói: “Bộ này không phù hợp để xoã tóc.”
Vệ Lai ngồi trước gương, vén mái tóc dài của mình lên, không nhìn kĩ sẽ không biết vành tai cô nóng đến mức nào. Lúc Châu Túc Tấn thì thầm, môi của anh đã chạm vào vành tai cô.
Tai là bộ phận nhạy cảm của cô, nếu không sẽ không đỏ đến thế.
Châu Túc Tấn đứng ở cửa phòng trang điểm đợi cô, rượu trong ly đã cạn, anh đặt ly rượu rỗng lên khay rồi cầm lấy một cốc nước ấm, ra hiệu cho người phục vụ ra ngoài, không cần đi theo anh.
Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, cô mới vào trong được năm phút, sẽ không ra ngay, vì thế anh đi sang phòng nghỉ bên cạnh.
Anh tựa người vào ghế sofa, khẽ ấn trán.
Lần cuối cùng uống nhiều như vậy là ở bữa tiệc của tập đoàn Vận Huy, lúc đến đón cô, anh đã kính Ôn Trường Vận tổng cộng ba ly, trong bữa tối xã giao còn uống hai ly.
“Châu Túc Tấn?”
Vệ Lai đứng ở hành lang tìm anh.
Quen biết nhau gần nửa năm, đây là lần đầu tiên cô gọi thẳng tên anh.
Châu Túc Tấn đứng dậy: “Ớ đây.”
Vệ Lai vào phòng nghỉ: “Em tưởng anh đã vào sảnh tiệc.”
Châu Túc Tấn nhìn bộ váy trên người cô, thiết kế phức tạp hơn những bộ trước, lại rất nặng nề, “Em thay nhiều như vậy không mệt sao?”
Vệ Lai lắc đầu, “Không mệt, em có thể thay thêm hai bộ nữa.”
Ánh mắt anh quét qua môi cô, sau đó nhìn thẳng vào mắt cô, “Ngày mai đi lĩnh chứng, buổi chiều em bảo chú Vệ soạn trước bản thoả thuận tiền hôn nhân, buổi tối đưa anh ký tên là được.”
Vệ Lai có chút kinh ngạc: “Bảo ba em soạn?”
“Anh là người đề nghị kết hôn, không thể để mọi lợi ích đều thuộc về anh.”
“Vậy em sẽ viết tất cả yêu cầu của mình vào bản thoả thuận.”
Châu Túc Tấn không đáp, anh uống vài ngụm nước ấm mới nói: “Thoả thuận tiền hôn nhân là kế hoạch tệ nhất trong hôn nhân, một ngày nào đó tôi quên thuận theo em, em sẽ vì nó mà ly hôn sao?”
Vệ Lai: “Không nghiêm trọng đến vậy. Thi thoảng quên, em có thể tha thứ cho anh, nhưng tích tụ quá nhiều sẽ khiến em thất vọng.”
Châu Túc Tấn: “Trí nhớ của anh rất tốt.”
Vệ Lai mỉm cười, “Em vẫn phải viết vào.”
Châu Túc Tấn đầu hàng trước chiêu làm nũng của cô, anh để mặc cô làm những gì mình muốn.
Anh chỉ nghiêm cấm một thứ: “Không thể ăn lẩu cùng em là một điều thiệt thòi cho em, nhưng điều khoản này không được ghi vào thoả thuận. Đã nghe rõ chưa?”
Vệ Lai bật cười, rốt cuộc trong lòng anh cô được voi đòi tiên cỡ nào, mới khiến anh lo lắng đến thế.
Sau khi kết hôn, cô nhất định sẽ tôn trọng sở thích của anh, sẽ không yêu cầu anh thay đổi thói quen của mình vì cô, giống như việc cô không thể vì anh mà thay đổi khẩu vị cafe.
Cô to gan trên chọc anh, cười nói: “Chưa nghe rõ.”
Châu Túc Tấn im lặng nhìn cô.
Vệ Lai kéo áo vest của anh: “Anh nói gì đi.”
“…Còn kéo.”
“Ban nãy anh đã nói, muốn kéo thì kéo sau mà.”
Hai người đều nhớ về nụ hôn lúc đó.
Vệ Lai định thần: “Đùa với anh thôi, em sẽ không viết điều khoản đi ăn lẩu vào thoả thuận.” Cô vẫn kéo vạt áo anh không buông.
Trên tay anh cầm một cốc nước, cô tưởng là cốc của mình, “Em muốn uống.”
Nói xong, cô đưa tay ra.
Châu Túc Tắn đưa cốc nước cho cô, “Cốc của em bị người phục vụ mang đi rồi. Đây là cốc của anh.”
Vệ Lai hơi dừng lại, sau đó vẫn cầm cốc nước đưa lên miệng.
Châu Túc Tấn cúi đầu nhìn bàn tay còn lại của cô, ngay cả khi uống nước cô cũng kéo áo anh.
Vệ Lai chỉ nhấp một ngụm, “Hôm nay em chịu thiệt rồi.”
“Em chịu thiệt điều gì?”
“Lúc hôn, anh nắm quyền chủ động, còn em hoàn toàn bị động.”
“Ừm, vậy em định làm thế nào?”
“Đòi lại.”
Buổi trưa hôm nay, cô đứng trước mặt anh mà mất hết khí thế, đều là vì nụ hôn đó.
Châu Túc Tấn đột nhiên cười nhẹ, không nói nên lời.
“Hôn và được hôn, cảm giác hoàn toàn khác nhau.” Luyện cách để trái tim mình trở nên cứng rắn hơn gần như là không thể, nhưng cô có thể nắm quyền chủ động.
Vệ Lai đưa cốc nước cho anh, hai tay vòng qua cổ anh, “Anh phải thuận theo em.”
Châu Túc Tấn quay mặt, hơi ngẩng đầu uống một ngụm nước, “Không phối hợp với em, đồng nghĩa với việc không thuận em sao?”
“Ừm.”
“Em vô lý vậy sao?”
“Phải đó.”
Cô tiến thêm nửa bước vào vòng tay anh, bộ váy cuối cùng rất lớn, đến gần như vậy khoảng cách còn không gần như trên sân khấu, lúc đó cô gần như dính chặt vào người anh.
Châu Túc Tấn đặt cốc nước xuống, xoay người, tay trái vòng qua eo cô.
Vệ Lai cách anh một cái đầu, giày cao gót của cô không đủ cao, nếu anh không cúi xuống, cô sẽ không thể hôn anh.
“Anh đến gần một chút.”
Cuộc hôn nhân giữa hai người không dựa trên hợp đổng, Châu Túc Tấn cúi người xuống để phù hợp với chiều cao của cô.
Cô khẽ hôn lên môi anh, “Trên sân khẩu anh hôn em hai lần.” Nói xong, cô lại hôn anh lần nữa.
—ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—
Hơi thở của Châu Túc Tấn ngừng lại hai giây, một người có khả năng tự kiềm chế mạnh như anh, cũng vô thức lăn nhẹ yết hầu.
Bây giờ anh đã hiểu câu nói của cô, hôn và được hôn là cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Vệ Lai hôn xong liền buông ra, lùi về sau một bước
Không cần nói quá nhiều, có lẽ cảm nhận của anh cũng giống như cô khi đứng trên sân khấu, hơi thở nhất thời trở nên rối loạn.
Cô bình tĩnh nói: “Ra ngoài thôi, lâu như vậy không thấy chúng ta ra ngoài, chắc dì đang lo lắng.”
Xét về độ bình tĩnh, Châu Túc Tấn không hề thua cô.
Anh nhìn cô, nắm lấy bàn tay của cô, hai người bước vào trong sảnh tiệc.
“Điều khoản dỗ dành em, cũng phải viết vào trong thoả thuận sao?”
Vệ Lai cười: “Ừm, đều viết.”
Ngay khi lễ đính hôn kết thúc, cô đi tìm ba mình.
Nghe con gái nói muốn ông soạn thảo một bản thoả thuận tiền hôn nhân, Vệ Hoa Thiên thu lại suy nghĩ của mình, kết hôn không phải để ly hôn, nhưng có thêm một vật bảo đảm cũng không phải chuyện xấu.
Thoả thuận là chuyện quan trọng nhất hiện tại, ông lên xe về thẳng công ty luật.
Vệ Lai vào phòng trang điểm thay trang phục thường ngày, sáu bộ lễ phục đã được chuyển đến căn nhà ở Giang An Vân Thần.
Hôm nay Châu Túc Tấn uống không ít rượu, đầu hơi đau nhức, nửa đêm hôm qua anh từ Thượng Hải đi về Giang Thành, cũng được không nghỉ ngơi tử tế, “Anh quay về ngủ bù, em đến chỗ anh hay về nhà?”
Vệ Lai đang tẩy trang, cô nhìn anh trong gương, “Em không đến đâu, anh về ngủ bù đi.”
Châu Túc Tấn gật đầu, cầm áo khoác rời đi.
Vệ Lai nhìn theo bóng lưng của anh trong gương.
Châu Túc Tấn ngủ đến năm giờ chiều mới dậy, tắm rửa xong, anh thay một bộ quần áo khác rồi đến khách sạn.
Mùa đông, chưa đến năm giờ trời đã tối.
Mẹ và dì ở trong khách sạn giữa trung tâm thành phố, ngay đêm mà mẹ đến Giang Thành, bà đã đến xem căn hộ của anh.
Trong khu vực nghỉ ngơi của sảnh khách sạn, Châu Gia Diệp đang nghe điện thoại.
Thấy có người đến, anh nói vài câu rồi cúp máy.
Châu Túc Tấn cũng nhìn thấy anh cả, đi thẳng về phía đó.
Châu Gia Diệp đặt điện thoại sang một bên: “Em tốt nhất đừng đi lên, lúc anh xuống đây, mẹ đang nói lễ đính hôn của em giống như không tình nguyện, nếu không biết còn tưởng là đối tượng do gia đình giới thiệu.”
Châu Túc Tấn ngồi xuống đối diện anh, rót cho mình một cốc nước ấm, “Thế nào là không tình nguyện?”
“Mẹ nói chưa thấy quy trình nào đơn giản đến thế?’
“Mẹ nghĩ nhiều rồi; cho dù là bạn gái em chủ động theo đuổi; quỵ trình đính hôn sẽ không nhiều hơn ngày hôm nay.”
Châu Gia Diệp bảo anh nói thật lòng, rốt cuộc cảm thấy kết hôn là việc tốt hay không tốt.
Châu Túc Tấn trầm mặc một lúc: “Không thể nói là tốt hay không tốt; cô ẩy là người em muốn kết hôn.”
Châu Gia Diệp lặp lại: “Anh chỉ cần một câu nói thật của em.”
Anh dứt khoát nói hai từ; “Một câu, thành thật” Nói nhiều, anh không có hứng thú.
Châu Túc Tấn nhìn lên: “Vẫn chưa quen, chưa thích ứng được.”
Anh đã quen với việc một mình, bây giờ làm gì cũng phải cân nhắc đến thể diện và tâm trạng của cô, còn phải chấp nhận cả những điểm tốt và những điểm xấu của cô.
Nói chuyện với anh cả khoảng ba bốn phút, bằng thời gian hút một điếu thuốc.
Anh đặt cốc nước xuống: “Anh nói với mẹ là em đã đến đây.”
Châu Gia Diệp: ” “
Anh nhìn bóng lưng của em trai: “Em vội vàng đi đâu?”
“Ký thoả thuận.”
Chú Vệ đã soạn xong thoả thuận vào buổi chiều và gửi đến email của anh, để anh xem cần thương lượng thêm ở đâu.
Vệ Hoa Thiên thông báo con gái tám giờ đến công ty luật, đồng thời bảo Châu Túc Tuấn và luật sư riêng bảy rưỡi qua đó, để con rể đến sớm ba mươi phút so với con gái là bởi ông có vài điều muốn nhắc nhở.
Ong đưa bản thoả thuận bằng giấy cho Châu Túc Tấn, “Điều khoản vẫn chưa thay đổi, con xem đi.”
Nói rồi, ông lẩy thêm vài trang, nhìn tiêu đề xong cười nói: “Xem như là thoả thuận bổ sung, Lai Lai bảo chú viết vào.”
Không có ràng buộc về mặt pháp lý, nhưng con gái kiên quyết bảo ông viết vào, nên ông đã thêm một bản sao.
Châu Túc Tấn nhận lấy, đây là những yêu cầu của cô dành cho anh, trình bày chi tiết thành hai trang.
Anh biết, điều Vệ Lai quan tâm nhất không phải bản thoả thuận ràng buộc về mặt pháp lý, mà là bản thoả thuận này.
Luật sư Hình là luật sư riêng của Châu Túc Tấn, thấy anh sắp ký lên bản thoả thuận bổ sung thì kịp thời ngăn cản: “Giám đốc Châu, để tôi xem qua trước đã.”
Châu Túc Tấn từ chối: “Bản này không cần.”
Anh ký tên mình vào bản thoả thuận bổ sung, ghi ngày tháng.
Sáng hôm sau.
Tám giờ hai mưoi phút, Vệ Lai có mặt ở cửa Cục Dân Chính, hai người quyết định lĩnh chứng ở Giang Thành.
Châu Túc Tấn đi từ khu công nghiệp nên tắc đường, đến muộn hon cô năm phút.
Anh hỏi cô, muốn chụp ảnh bên ngoài hay chụp ảnh bên trong.
Vệ Lai không quan tâm đến việc có cần chỉnh sửa ảnh hay ảnh có đẹp hay không, “Chụp luôn ở bên trong.”
Hôm nay không phải ngày gì đặc biệt, người đến lĩnh chứng không nhiều.
Chưa đầy hai mươi phút, bức ảnh chụp chung đầu tiên của cô và anh đã được đóng dấu thép.
Anh đã trở thành chồng của cô.
Cảm giác vẫn không chân thật chút nào.
Ra khỏi Cục Dân Chính, Châu Túc Tấn đưa cuốn của mình cho cô, “Em giữ đi.”
Vệ Lai không do dự nhận lấy, đặt hai cuốn sổ chứng nhận kết hôn cạnh nhau.
Châu Túc Tấn nói với cô, chiều nay mẹ và dì sẽ bay về Bắc Kinh.
Vệ Lai: “Em đi tiễn họ.”
Hai người vẫn chưa trả phòng, Ninh Như Trân vẫn đang thu dọn vali.
Ninh Như Giang đang ở chỗ chị gái, đứng ở ban công nhìn ra toàn bộ thành phố Giang Thành, lần trước đến bà cảm thấy Giang Thành rất lớn, bây giờ nhìn, hoá ra không lớn như trong tưởng tượng.
Chuông cửa reo lên, bà ra mở cửa.
“Dì.”
“Về rồi sao, mau đưa sổ chứng nhận cho kết hôn cho dì xem.”
Ninh Như Giang nhìn tấm ảnh của hai người, khen ngợi không ngừng.
“Có tướng phu thê.”
Vệ Lai chỉ cười không đáp.
Cô không thấy có tướng phu thê chút nào.
Hôm nay hai người lĩnh chứng, Ninh Như Trân cũng chuẩn bị quà tặng. Bà đưa hộp quà cho Vệ Lai, trước giờ bà đều kiệm lời, bà nở một nụ cười nhẹ nhàng: “Đây là chút tấm lòng của ba mẹ, sau này hai đứa phải sống thật hạnh phúc. Nếu như Túc Tấn làm con buồn, hãy nói với mẹ.”
Vệ Lai không khỏi xúc động: “Cảm on… mẹ.”
Đột nhiên thay đổi cách gọi, có chút mất tự nhiên.
Lúc cô gọi mẹ, Châu Túc Tẩn quay sang nhìn cô.
Ninh Như Trân không để hai người tiễn ra sân bay, nói người nhà không cần khách sáo.
Nhưng Vệ Lai nhất quyết muốn đi cùng, cô và Châu Túc Tấn tiễn họ đến trạm kiểm soát an ninh, nhìn họ đi qua cửa rồi mới quay về.
Ngày đầu tiên lĩnh chứng, Châu Túc Tấn không có công việc gì, anh hỏi cô có kế hoạch gì không.
Vệ Lai: “Em phải về siêu thị.” Còn hon mười ngày nữa là Tết, mọi người đều bắt đầu đi mua sắm, đêm giao thừa là ngày bận rộn nhất của các siêu thị.
Ngay cả khi đã lĩnh chứng, cô cũng không quên chuyện chính của mình.
Đến tầng dưới của văn phòng, trước khi xuống xe, Vệ Lai quay đầu hỏi anh: “Sau này, anh sẽ đưa em đi làm và đón em tan làm chứ?”
Châu Túc Tấn nhìn cô bằng ánh mắt thâm trầm: “Muốn anh hôm nay đón em tan làm?”
Anh luôn hiểu được suy nghĩ của cô, Vệ Lai gật đầu: “Ừm.”
Châu Túc Tẩn nhìn đồng hồ, còn hai tiếng rưỡi nữa mới đến giờ tan làm, anh vừa mở túi đựng laptop, vừa nói: “Em làm việc đi, anh không đi đâu hết, sẽ ở trong xe đợi em.”