Có lẽ vì vậy mà Chu Thỉ đã hiểu lầm, cho nên mỗi lần tới anh mới gọi.
Thật ra cô không thích lắm nhưng cũng không ghét.
Theo ý kiến của Giang Tĩnh Nguyệt, hương vị của cà phê cơ bản đều giống nhau.
Đối với cô mà nói, nó chỉ là để giết thời gian và nâng cao tinh thần.
Vẻ mặt Chu Thỉ sửng sốt, sau một lúc im lặng, anh ta thầm hít một hơi thật sâu, định kể cho cô nghe chuyện xảy ra ở trường ngày hôm qua.
Chỉ là Chu Thỉ không nghĩ tới mình vừa định nói, Giang Tĩnh Nguyệt lại cúi đầu, từ trong túi quà lấy ra hết thứ này đến thứ khác, đặt lên bàn ngay ngắn ngăn nắp.
Trong số đó có những thẻ kẹp sách làm bằng lá phong, Chu Thỉ nhớ chúng là những chiếc lá rơi nhặt được trong rừng phong của trường khi lần đầu tiên anh ta theo đuổi Giang Tĩnh Nguyệt, anh ta đã tự mình làm những thẻ kẹp sách.
Để theo đuổi cô, Chu Thỉ đã từng vắt óc suy nghĩ xem món quà nào sẽ tốt hơn cho cô.
Sau đó, cân nhắc Giang Tĩnh Nguyệt thích đọc sách, cho nên anh ta đã làm thẻ kẹp sách bằng lá phong cho cô.
Lúc đó có vô số chàng trai theo đuổi Giang Tĩnh Nguyệt.
Không thiếu người tặng quà tặng hoa cho cô, cũng không thiếu những người theo đuổi hào phóng.
Nhưng không có ngoại lệ, Giang Tĩnh Nguyệt đã từ chối tất cả món quà của những người theo đuổi kia.
Vì vậy, ở phương diện tặng quà này Chu Thỉ đã thử rất nhiều, cuối cùng đã đưa cho Giang Tĩnh Nguyệt chiếc thẻ kẹp sách này.
Thẻ kẹp sách không đáng bao nhiêu nhưng quý ở chỗ anh ta tự làm.
Vô cùng ý nghĩa.
Bởi vì nó vô giá trị và Chu Thỉ đã hao tốn không ít tâm tư, cho nên khi đó Giang Tĩnh Nguyệt vẫn coi Chu Thỉ là bạn bè đã nhận món quà nhỏ này.
Đây cũng là món quà đầu tiên Chu Thỉ tặng cô.
Món quà này đã được tám năm, Giang Tĩnh Nguyệt và Chu Thỉ mới quen nhau được chín năm.
Ngoài thẻ kẹp sách lá phong, Chu Thỉ còn nhìn thấy chiếc kẹp tóc mà mình đã mua cho Giang Tĩnh Nguyệt khi anh ta và Giang Tĩnh Nguyệt giả làm người yêu.
Còn có sợi dây chuyền anh ta tặng cô sau khi chính thức yêu đương, đôi bông tai anh ta tặng cô nhân ngày kỷ niệm một năm yêu nhau, đó là ngày Quốc khánh năm ngoái…
Sau chín năm quen biết, bảy năm xác nhận quan hệ và hai năm chính thức quan hệ… Chu Thỉ phát hiện ra những món quà mà mình tặng Giang Tĩnh Nguyệt thực ra không nhiều.
Nói chính xác, không phải anh ta tặng ít lễ vật, mà là lễ vật Giang Tĩnh Nguyệt có thể nhận được rất ít.
Xuất thân của cô tốt, từ nhỏ đến lớn chưa từng thiếu thốn thứ gì, đối với nhu cầu vật chất tất nhiên cũng không lớn.
Hơn nữa, gia cảnh của Chu Thỉ bình thường, trước kia có thể nói là nghèo khó. Giang Tĩnh Nguyệt đi đâu cũng nghĩ tới anh ta, căn bản không truy cầu bất kỳ nghi lễ gì.
Nhiều nhất có thể cùng nhau đi ăn, đi mua sắm hoặc xem phim cùng nhau là đủ rồi.
Bây giờ, cô đã mang tất cả những món quà này đến đây, đặt từng món quà trước mặt Chu Thỉ.
Điều này khiến trái tim của Chu Thỉ chìm xuống, đột nhiên một dự cảm xấu dâng lên.
Giang Tĩnh Nguyệt lần lượt lấy ra từng thứ đặt lên bàn, ánh mắt trầm xuống, giọng nói không nhanh không chậm: “Những thứ này đều là anh đưa cho tôi, anh nhìn xem có thiếu thứ gì không?”
Khi nói xong, đôi mắt cô lướt nhẹ qua những thứ đó, những ký ức liên quan đến những món quà đó tự động hiện lên trong tâm trí.
Nếu nói trong lòng không dao động, vậy thật đúng là nói dối.
Dù sao, đã quen nhau được chín năm, cho tới nay Chu Thỉ luôn đối với cô rất tốt, hầu hết những kỷ niệm khi họ ở bên nhau đều chan chứa hạnh phúc.
Chu Thỉ hoảng hốt, ánh mắt rơi vào những thứ đó, khuôn mặt hơi bối rối, giọng nói có chút không thể tin được: “Cho nên Tĩnh Tĩnh… Em đồng ý đến gặp anh, là dự định nói lời chia tay với anh?”
Cho dù anh ta ngu ngốc đến đâu, Giang Tĩnh Nguyệt đã mang theo những món quà này đến đây thì anh ta vẫn hiểu đó là ý gì.
Giang Tĩnh Nguyệt nghe vậy, nhìn người đàn ông với đôi mắt sâu thẳm, không nói gì.
Chu Thỉ biết, đây là cô ngầm thừa nhận.
Tim anh ta đột nhiên thắt lại, sắc mặt nhất thời tái nhợt, một cỗ chua xót dâng lên, ngay cả giọng nói cũng hoảng sợ: “Tĩnh Tĩnh…”
“Chúng ta đừng chia tay được không?”
Đôi mắt người đàn ông ảm đạm, nhìn qua có chút đáng thương.
Anh ta vội vàng giải thích với Giang Tĩnh Nguyệt, mình và Hạ Thính Vãn đã biết nhau từ trước, cả hai đều học cùng trường cấp hai và cấp ba, trước kia quả thực đã hẹn hò.
Nhưng họ đã mất liên lạc nhiều năm, trước đó không lâu mới tình cờ gặp lại nhau ở nước ngoài, nhưng đó chỉ là một cuộc hội ngộ bạn cũ bình thường, ăn chung một bữa cơm.
“Giữa anh và Thính Vãn trong sạch, không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với em cả.”
“Tĩnh Tĩnh, em tin tưởng anh, được không?”
“Nếu như em không tin anh, anh có thể gọi cho Hạ Thính Vãn ngay bây giờ và để cô ấy…”
“Chẳng qua bây giờ chưa có.” Giang Tĩnh Nguyệt đột ngột nói, trầm giọng cắt đứt lời giải thích của người đàn ông: “Hiện tại không có, nhưng không có nghĩa là sau này sẽ không có.”
Lời nói của cô làm cho Chu Thỉ sửng sốt tại chỗ, một lát sau, trong mắt người đàn ông lộ ra vẻ thất vọng nhìn về phía Giang Tĩnh Nguyệt: “Em không tin anh thật sự yêu em, em cho rằng anh sẽ phản bội em?”
Ánh mắt Giang Tĩnh Nguyệt sâu thẳm, trong lòng âm thầm thở dài: “Không, tôi tin tưởng anh yêu tôi thật lòng.”
Nếu Chu Thỉ không yêu cô, thì những năm qua là gì?
Anh ta tốt, không thể phủ nhận điều đó.
Lời khẳng định của Giang Tĩnh Nguyệt đã khiến Chu Thỉ đánh lên một chút tinh thần, anh ta cho là bọn họ còn có thể cứu vãn.
Nhưng không nghĩ, Giang Tĩnh Nguyệt tiếp tục: “Nhưng Chu Thỉ, điều tôi muốn là một người bạn trai chỉ yêu tôi.”
Người đàn ông lại sững người, hơi nhíu mày, dường như không hiểu ý của cô.
Giang Tĩnh Nguyệt nhìn anh ta, tiếp tục nói: “Nếu anh vẫn không hiểu tại sao tôi chia tay với anh, thì tôi sẽ nói cho anh biết.”
“Chu Thỉ, tôi không nên là sự lựa chọn thứ hai của anh và tôi cũng không phải là người thay thế của bất kỳ ai.”
Không khí dường như đông lại trong vài giây.
Người đàn ông ngồi đối diện với Giang Tĩnh Nguyệt do dự không nói, trong mắt anh ta chứa tình cảm phức tạp.
Giang Tĩnh Nguyệt không cho anh ta thời gian để suy nghĩ và biện minh, cô chỉ bình tĩnh, không vội nói ra tất cả những gì trong lòng mình.
“Nếu anh thực sự yêu tôi, thì trước kia đã nên kể cho tôi nghe quá khứ của anh với Hạ Thính Vãn.”
“Tôi tự nhận thấy mình là một cô bạn gái thấu tình đạt lý, nhưng Chu Thỉ, có lẽ trong lòng anh, thực ra anh không tin tưởng tôi.”
Lời nói của cô giống như cục đá rơi vào bên trong lòng hồ của người đàn ông, làm nước bắn tung tóe.
Không tính là trách móc, cô chỉ giải thích một số sự thật cho anh ta bằng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể.
“Tôi biết, vô duyên vô cớ nói chia tay, anh nhất định sẽ không thể tiếp nhận.”
“Như vậy, tôi có thể nói rõ ràng cho anh biết, tôi hạ quyết tâm chia tay có ba nguyên nhân.”
“Đầu tiên, khi anh và bạn gái cũ lần nữa gặp nhau, anh đã lựa chọn im lặng và giấu giếm tôi.”
“Thứ hai, khi anh và bạn gái cũ lên hot search, ngay từ đầu anh đã không chủ động tìm tôi nói rõ đầu đuôi chuyện này mà chọn cách giả ngu tiếp tục giấu đi.”
“Cuối cùng, tôi đã đọc tất cả các tin nhắn anh gửi cho tôi rồi.”
“Mặc dù đúng là anh giải thích với tôi, nhưng giữa lời nói luôn lộ ra trong lòng anh lúc này rất vướng mắc và khó xử.”
Khi Giang Tĩnh Nguyệt nói điều này, sự bình tĩnh trên mặt cô cũng khó mà duy trì.
Nếu nói cô không hề có cảm giác gì với cuộc chia tay này, đó là chuyện không thể nào.
Nhất là vào giờ phút này, khi ý thức được trong lòng Chu Thỉ đang dao động, Giang Tĩnh Nguyệt cảm thấy hơi thất vọng: “Anh bảo tôi cho anh chút thời gian, chờ anh xử lý tốt quan hệ giữa anh và Hạ Thính Vãn, nhất định sẽ cho tôi một câu trả lời…”
“Nhưng Chu Thỉ, anh và cô ta đã chia tay nhiều năm như vậy.”
“Mấy năm này không đủ để anh xử lý quan hệ giữa các người sao?”
Giang Tĩnh Nguyệt biết rất rõ rằng đó không phải là vấn đề thời gian.
Như trên mạng đã nói, điều khó quên nhất trong trái tim mỗi người đàn ông chính là mối tình đầu của anh ta, bạch nguyệt quang.
Thật không may, Hạ Thính Vãn đã tình cờ trở thành bạch nguyệt quang hay mối tình đầu khó quên trong trái tim của Chu Thỉ.
Thậm chí ngay cả ý định theo đuổi cô ban đầu của anh ta cũng là vì Hạ Thính Vãn…
Làm sao Giang Tĩnh Nguyệt dám hy vọng rằng anh ta có thể hoàn toàn buông bỏ ánh trăng sáng của mình?
Trong quán cà phê yên tĩnh, không ai chú ý đến Giang Tĩnh Nguyệt và Chu Thỉ.
Bởi vì Giang Tĩnh Nguyệt nói nhỏ, chỉ có cô và Chu Thỉ có thể nghe thấy.
Có lẽ là bởi vì lời nói của cô vừa vặn đánh trúng chỗ đau của Chu Thỉ, người đàn ông á khẩu không trả lời được, hoàn toàn im lặng.
Anh ta cúi đầu, như thể đã làm sai điều gì đó, đang bị mắng mỏ.
Thấy vậy, Giang Tĩnh Nguyệt hít một hơi thật sâu dịu giọng: “Xin lỗi, tôi không có ý chỉ trích anh cái gì.”
“Xét cho cùng, chuyện tình cảm vốn dĩ là phi logic, chưa bao giờ có đáp án cố định và chính xác.”
“Hôm nay tôi đến gặp anh, nói với anh những chuyện này chính là để kết thúc quan hệ của chúng ta.”
“… Xin lỗi Chu Thỉ, tôi hy vọng anh có thể tôn trọng quyết định của tôi.”
Những điều nên nói, Giang Tĩnh Nguyệt đã nói xong.
Cô cũng trả lại tất cả những món quà Chu Thỉ đã tặng mình.
Về phần lễ vật cô đưa cho anh, Giang Tĩnh Nguyệt không có ý định đòi lại: “Đồ tôi đưa cho anh, phiền anh tự xử lý là được.”
Cái gọi là “xử lý” của cô có nghĩa là cứ việc ném nó vào thùng rác.
Về phần cuối cùng Chu Thỉ quyết định xử lý như thế nào, Giang Tĩnh Nguyệt không quan tâm.
Dù sao đối với cô mà nói, những thứ bị đưa ra ngoài kia đã chẳng khác gì đồng nát sắt vụn.
Giang Tĩnh Nguyệt nói xong, xách túi đứng lên, định rời đi trước.
Ngay khi người phục vụ mang cà phê tới, Giang Tĩnh Nguyệt nhẹ nhàng nói: “Thanh toán hóa đơn.”
Đến lúc này, cuối cùng Chu Thỉ cũng tỉnh táo lại.
Anh ta cũng đứng lên, mở miệng, anh ta ý thức được Giang Tĩnh Nguyệt vẫn luôn là người có tính tình một là một hai là hai.
Nói cách khác, cho dù anh ta muốn giữ cô lại, cô cũng sẽ không có chút lưu luyến nào.
Cho nên dù thế nào, anh ta cũng chỉ có thể đồng ý với quyết định chia tay của cô.
“Để anh thanh toán.” Chu Thỉ mở miệng, ra hiệu phục vụ rời đi trước.