Khương Niệm ở bên ngoài đợi hơn mười phút, Phụng Tinh vì đi giày cao gót nên mới đến muộn. Cô vẫy tay chào người kia.
Ánh mắt của Phụng Tinh ngay lập tức tập trung vào vòng eo thon gọn và trắng trẻo của Khương Niệm, cơ bụng nửa ẩn nửa hiện, xinh đẹp và gợi cảm. Cô tiến lại gần và chạm vào nó, rồi mỉm cười khen ngợi: “Cậu đã luyện tập rất tốt. “
Khi eo cô bị chạm vào, Khương Niệm trở nên nhạy cảm. Trước đây, cô nghĩ việc bạn bè đùa giỡn với nhau như thế này cũng không có gì to tát, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy khó xử. Mỗi lần ân ái, sau khi hôn nhau say đắm, Diêu Nhiễm sẽ nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay ôm lấy eo cô. Động tác này trong lòng cô giờ đây rất có ý nghĩa.
“Vào trước đi.”
Khương Niệm mỉm cười.
“Việc kinh doanh của cậu thật tốt.”
“Cũng không tệ.” Khương Niệm dẫn đối phương đi vào.
Cô và Phụng Tinh gặp nhau trong phòng tập gym. Cả hai đều thích thể thao, vì có cùng sở thích nên hay trò chuyện một cách tự nhiên. Đây là lần đầu tiên Phụng Tinh đến studio, tối nay cô có việc gần đây nên muốn ghé thăm.
Tối nay Khương Niệm cũng có chút thời gian rảnh rỗi, nên dẫn cô ấy đi dạo quanh studio, rồi uống chút gì đó. Khương Niệm không phải là người sống khép kín nên có rất nhiều bạn bè xung quanh, họ thường xuyên tụ tập khi có thời gian rảnh.
“Chẳng trách công việc kinh doanh của cậu phát đạt như vậy. Mẫu vẽ đẹp quá, tôi cũng muốn có một cái.” Phụng Tinh ngồi trên ghế sofa trong văn phòng, ngẫu nhiên lật qua vài bức vẽ.
“Được rồi, tôi sẽ giảm giá 20% cho cậu.”
“Không phải là miễn phí sao?” Phụng Tinh mỉm cười..
“Tôi khởi nghiệp không phải dễ dàng đúng không?” Khương Niệm cũng cười nói, lúc mới bắt đầu mở studio, cô thật sự rất cố chấp, không nhờ vả sự giúp đỡ của gia đình. Cô và Khâu Lam đã phát triển studio này từng bước một.
Khâu Lam cho rằng cô thực sự rất cứng rắn, thà chịu đựng trong im lặng còn hơn cúi đầu trước gia đình.
Đối với Khương Niệm điều đó cũng không quan trọng. Tính cách của cô đã như vậy, chỉ cần thích cái gì, cô sẽ quyết tâm để đạt được, sẵn sàng làm bất cứ điều gì. Cô không nghĩ quá nhiều về tương lai, chỉ cần hiện tại vui vẻ và thoải mái, thì không có gì phải lo lắng.
“Nhân tiện, tối mai cậu có rảnh không?” Phụng Tinh đặt bản vẽ xuống và hỏi Khương Niệm, “Ngày mai ở trường bắn cung sẽ có một trận đấu giao hữu, chắc chắn sẽ rất sôi động. Cậu có muốn đi không?”
“Đi đi, tối mai tôi rảnh.” Khương Niệm vui vẻ trả lời. Cô và Phụng Tinh quen nhau vì cả hai đều thích bắn cung. Thỉnh thoảng Khương Niệm cũng đến trường bắn. Mấy năm gần đây cô lại nghiện leo núi, sở thích hiện tại cũng thay đổi ít nhiều.
“Vậy đi, hẹn gặp lại vào tối mai.”
Phụng Tinh đứng dậy nói, cô đi ngang qua nên muốn ghé thăm một chút, uống nước và trò chuyện đôi câu, bây giờ cũng gần đến lúc phải rời đi.
Khương Niệm đưa Phụng Tinh xuống lầu. Cô không quay lại ngay mà đứng trên đường hóng gió nhìn qua bên kia đường, có thể thấy biển hiệu quán bar nhấp nháy trong đêm.
Cô suy nghĩ hồi lâu, do dự, cuối cùng cầm điện thoại lên, cố gắng gửi tin nhắn cho Diêu Nhiễm. Cô nghĩ nếu mình không chủ động thì người như Diêu tổng càng khó có khả năng chủ động…
Cô nhắn tin hỏi: Tối mai chị rảnh không?
Không trả lời.
Khương Niệm thỉnh thoảng kiểm tra điện thoại, hơn mười phút trôi qua vẫn không có hồi âm.
Đừng nói nàng hiểu lầm rằng cô muốn ngủ với nàng thêm lần nữa? Khương Niệm nghĩ tới đây, lập tức gửi một tin nhắn khác.
Diêu Nhiễm định đi ngủ thì thấy Khương Niệm lại gửi tin nhắn:
[Khương Niệm]: Chị muốn đến trường bắn cung không? Ngày mai em có một trận giao hữu.
Diêu Nhiễm nhìn chằm chằm vào tin nhắn trên màn hình. Sau đêm đó, đây là lần đầu tiên họ liên lạc lại với nhau. Rốt cuộc, vào lúc đó họ thật sự giống như người yêu.
Một khoảnh khắc nữa trôi qua.
Khương Niệm nghe thấy điện thoại reo.
[Diêu Nhiễm]: Không có thời gian
Khương Niệm nhìn thấy tin nhắn trả lời cũng không có gì ngạc nhiên. Cô cũng mơ hồ đoán được Diêu Nhiễm sẽ trả lời như vậy. Chẳng lẽ chỉ có mình cô cảm thấy vui thôi sao? Ngày hôm đó khi họ hôn nhau, cô không phải là người duy nhất rung động…
Cô không nhịn được hỏi: Khi nào chị có thời gian?
[Diêu Nhiễm]: Không quá rảnh.
Chị thật sự không rảnh hay là không muốn nhìn mặt em? Khương Niệm không tiếp tục hỏi. Cô có thể thấy rõ ẩn ý của nàng, hiện tại nàng không muốn có bất kỳ tương tác không cần thiết nào với cô.
Khương Niệm cất điện thoại, cúi đầu đá sỏi dưới chân. Tuy thích chủ động nhưng trước đây cô chưa từng theo đuổi ai. Cô biết rất rõ việc này phải đến từ hai phía, đơn phương vướng mắc cũng chẳng ích gì.
Khương Niệm nghĩ, có lẽ giống như Khâu Lam nói, nếu thời gian trôi qua, sự rung động sẽ nhạt dần. Dù sao thì nàng cũng không có nhiều tình cảm với cô…
Lúc này có một con chó đi tới.
Khương Niệm cười thoải mái, ngồi xổm xuống chơi với chó.
Đêm hôm sau Khương Niệm tham gia trận giao hữu.
Bắn cung là môn thể thao mà cô chỉ mới tiếp xúc vào năm ngoái. Cô đã yêu thích nó sau khi chơi một lần với Phụng Tinh. Lúc làm việc cô phải duy trì một tư thế trong thời gian dài, để lâu cơ thể sẽ trở nên cứng đờ và khó chịu. Bắn tên và giương cung có thể giúp kéo giãn cơ bắp và giảm bớt căng thẳng.
Bắn cung là môn thể thao tương đối tốt đối với cô, nhưng đêm nay cô thi đấu không tốt và chỉ đứng ở vị trí thứ ba.
Sau khi trận đấu kết thúc, Khương Niệm mở một chai nước tinh khiết uống.
“Chuyện gì vậy? Gần đây tâm trạng của cậu không được tốt à?” Phụng Tinh nghĩ rằng Khương Niệm có thể giành được vị trí đầu tiên, những người tham gia tối nay không có ai quá xuất sắc.
“Có lẽ tôi không được nghỉ ngơi tốt.”
“Thất tình?” Phụng Tinh nhịn không được hỏi. Mỗi lần nhìn thấy Khương Niệm tập luyện, cô đều tràn đầy năng lượng, không giống như tối nay.
“Tôi độc thân, sao có thể bị thất tình chứ?” Khương Niệm không nói ra nhưng điều này còn khiến cô đau lòng hơn. Họ vốn không phải là một cặp.
“Đúng vậy, tôi đoán cho dù có thất tình thì cậu cũng không đòi sống đòi chết.” Phụng Tinh đang khen ngợi, cô cảm thấy Khương Niệm quá lạc quan, có thể nhìn mọi chuyện bằng con mắt cởi mở, cho nên không cần phải lo lắng về trạng thái tinh thần của cô ấy.
“Chắc chắn rồi.”
Khương Niệm đồng tình đáp lại.
“Nếu không được nghỉ ngơi tốt thì nên về sớm nghỉ ngơi đi. Hai ngày nay tôi thấy cậu thực sự mệt mỏi.” Phụng Tinh nói: “Khi rảnh rỗi chúng ta lại hẹn gặp nhau. “
Khương Niệm: “Không thành vấn đề.”
Sau khi tắm rửa xong, Khương Niệm nhìn thấy Phụng Tinh gửi ảnh chụp tối nay cho cô, có mấy tấm chụp trong lúc chờ đợi, có mấy tấm chụp lúc đang thi đấu.
[Phụng Tinh]: Tôi chụp hình cho cậu quá đẹp đúng không?
Khương Niệm thản nhiên trả lời: Nguyên nhân chủ yếu là tôi đẹp sẵn rồi.
Là người tự ái, Phụng Tinh trả lời bằng biểu tượng cảm xúc chú chó không nói nên lời.
Mọi người đều có thể trò chuyện thoải mái với Khương Niệm. Ngay cả những người khó tính cũng có thể nói chuyện tùy ý với cô.
Khương Niệm không thể cưỡng lại những biểu tượng cảm xúc dễ thương. Phụng Tinh tiếp tục gửi ảnh cho cô.
Cô lưu lại, để đăng lên vòng bạn bè. Cô rất thường xuyên cập nhật vòng bạn bè. Khi gặp điều gì đó thú vị, cô muốn ghi lại nó. Đôi khi, ngày nào cô cũng đăng bài.
Cô chọn ba bức ảnh, một ảnh toàn thân, một ảnh cận mặt, một ảnh chân dung bản thân đang quay lại và mỉm cười. Không hề biết xấu hổ, cô cảm thấy chúng khá đẹp và chăm chú nhìn một lúc.
Sau khi đăng bài viết này lên vòng bạn bè, cô ngay lập tức nhận được rất nhiều lượt thích và bình luận.
Vô tình hay cố ý, Khương Niệm thỉnh thoảng bấm chuột vào nhìn xem người tương tác.
Đợi chút.
Cô đang mong chờ cái gì.
Khương Niệm ném điện thoại sang một bên, vùi mặt vào gối hờn dỗi. Nàng làm gì biết cách kiểm tra vòng bạn bè.
…
Thật khó để Diêu Nhiễm không chú ý đến bài viết của Khương Niệm. Mỗi ngày cô ấy là người đăng bài nhiều nhất. Trước đây, nàng không thường xuyên kiểm tra vòng bạn bè, nhưng từ khi quen biết Khương Niệm nàng kiểm tra thường xuyên hơn.
Tập trung vào bức ảnh, Diêu Nhiễm do dự một lúc rồi dùng đầu ngón tay bấm vào. Người trong ảnh hôm nay mặc đồ đen và đội chiếc mũ bóng chày rất gọn gàng và sắc sảo. Cô có cơ bắp vừa phải.
Trong mọi việc, cô dường như luôn có nguồn năng lượng vô tận.
Diêu Nhiễm nhanh chóng nhìn thấy Nguyễn Hãn để lại lượt thích và bình luận.
[Nguyễn Hãn]: Chị thích phong cách này, đẹp và ngổ ngáo. Lúc nào rảnh thì dạy chị nha, chị muốn học.
Sau đó Khương Niệm lập tức trả lời: Được rồi, khi nào chị có thời gian?
Diêu Nhiễm không khỏi nghĩ tới chuyện hôm qua cô hỏi…
Tin nhắn đó có được gửi đi cho nhiều người không?
…..
Sau khi hoàn thành công việc trong ngày, Khương Niệm lại đến Thời Gian. Cô đến thường xuyên đến mức gần như đã tạo thành thói quen. Khi bước vào, cô tự hỏi tại sao mình lại đến đây.
Tối nay, cô bắt gặp Nguyễn Hãn cũng có mặt.
“Chị Nguyễn.” Cô chào Nguyễn Hãn ở quầy bar và vô thức nhìn bên cạnh Nguyễn Hãn, không có ai khác.
“Đừng nhìn,” Nguyễn Hãn dựa vào quầy bar nói với Khương Niệm: “Diêu Nhiễm không có ở đây.”
Khương Niệm cười nhưng không nói gì.
Diêu Nhiễm đã hơn mười ngày không đến quán bar, Nguyễn Hãn cũng cảm thấy có gì đó không ổn. Trước đây Diêu Nhiễm cũng không thường xuyên đến đây, nhưng cơ bản mỗi tuần nàng đều ghé qua một lần. Cô hỏi Khương Niệm: “Cậu ấy có biết em đang theo đuổi không?”
Khương Niệm cười nói: “Em không có theo đuổi.” Đây không phải là theo đuổi, ngay cả cơ hội còn không có. Nên chẳng là gì cả.
“Vậy chắc cậu ấy biết em có ý với mình.” Nguyễn Hãn phân tích.
Khương Niệm không nói nên lời.
Nguyễn Hãn mua cho Khương Niệm một ly rượu, hai người vừa uống vừa nói chuyện, cô nhìn Khương Niệm nói: “Chị muốn nói ra sự thật, em có phiền không?”
Khương Niệm chớp chớp mắt, nói: “Cứ nói đi ạ.”
“Cậu ấy có lẽ sẽ không thích kiểu người như em.” Nguyễn Hãn sợ Khương Niệm hiểu lầm, nói thêm: “Chị không có ý nói rằng em xấu hay gì.”
“Tại sao?”
“Đừng nói đến việc cậu ấy có thể tiếp nhận phụ nữ hay không… Em quá nhiệt tình. Tính tình cậu ấy lại chậm chạp, luôn dè dặt. Cậu ấy có lẽ thích người trầm tính hơn.”
Nói cách khác, Khương Niệm quá “sôi động” và hoàn toàn khác tính cách hiền lành và thờ ơ của Diêu Nhiễm.
Trầm tính? Khương Niệm mắng thầm. Lúc bọn họ quấn lấy nhau, nụ hôn sâu không hề kiềm chế, hầu như mỗi lần đều mê mẩn, như vậy có gọi là trầm tính không?
Có phải Diêu tổng rất giỏi trong việc giả vờ không? Xem ra ngay cả Nguyễn Hãn, người có quan hệ tốt nhất với nàng, cũng chưa hiểu rõ về nàng.
Mỗi lần nghe Nguyễn Hãn nói như vậy, Khương Niệm chỉ có thể nhẫn nhịn.
Thật là một lời giải thích tốt. Cô không cần suy nghĩ cũng biết rằng chuyện xảy ra giữa họ là bí mật tuyệt đối và Diêu Nhiễm sẽ không nói cho ai biết về điều này.
Cùng Nguyễn Hãn trò chuyện một lúc, Khương Niệm mới rời đi.
Gió buổi tối thật dễ chịu, cô đi dọc theo con đường. Khi đến bồn hoa bên ngoài studio, cô nghe thấy tiếng r3n rỉ của một chú chó con. Cô bước tới và nhìn kỹ hơn. Có một chú chó bị thương, là một trong những chú chó con thường lang thang ở khu vực này.
“Tứ Mao.” Khương Niệm gọi tên nó, mấy ngày nay không thấy nó đi lại, còn tưởng đã đi nơi khác.
Con chó con có phản ứng lại. Có một vết thương ở chân sau, máu rỉ ra từ đó. Có vẻ như nó đã bị cắn trong một cuộc đánh nhau và không thể đứng dậy được.
Tiểu gia hỏa bị thương có chút nặng, Khương Niệm nhìn vẻ mặt đau khổ, liền quay lại studio tìm một hộp bìa cứng lớn, muốn đem nó đến bệnh viện thú cưng gần đó.
“Tứ Mao, ngoan ngoãn nào.”
Khương Niệm cẩn thận bỏ nó vào thùng carton.
Lúc đầu chú chó con khá hợp tác, nhưng có lẽ khi cho vào thùng carton đã chạm vào vết thương, chú chó con bỗng kích động và muốn cắn cô.
Khương Niệm phản ứng rất nhanh, lập tức thu tay lại, nhưng mu bàn tay vẫn bị răng nhọn cào xước, còn có máu.
Cô sợ cơn đau sẽ gi ết chết mình, cô bắt đầu thở hổn hển.
“Em có ổn không?”
Khương Niệm đứng thẳng, nhìn về phía trước, mở to mắt, nhất thời quên mất đau đớn. Thật là một sự trùng hợp ngẫu nhiên?
Diêu Nhiễm nhìn phản ứng của Khương Niệm, nhận ra vết cắn vừa rồi chắc chắn khá nghiêm trọng, nàng bước tới nhìn vào tay cô và hỏi: “Có nghiêm trọng không?”
“Không sao.”
Khương Niệm trả lời sau khi bình tĩnh lại.
Diêu Nhiễm cúi đầu xuống và nhìn rõ vết thương trên mu bàn tay cô, đó chỉ là một vết thương nhỏ.
Khương Niệm nhìn thấy nàng đến gần, cô không để ý đến vết thương trên mu bàn tay mà chỉ nhìn chằm chằm vào nàng.
Diêu Nhiễm ngẩng đầu lên và thấy người trước mặt đang nhìn thẳng vào mình.
Ánh mắt hai người im lặng hội tụ, Diêu Nhiễm không biết nên nói gì sau lần vướng mắc, vẫn đang tỉnh táo khiến cảm giác gặp lại có chút kỳ lạ.
“Trước tiên nên đến bệnh viện.” Diêu Nhiễm trầm giọng nói với Khương Niệm. Vết thương tuy không nghiêm trọng nhưng bị chó hoang cào xước vẫn rất nguy hiểm, tốt nhất là nên xử lý nhanh chóng.
Mặt đối mặt trong tình huống ngoài ý muốn, cô lại lắng nghe những lời nói nhẹ nhàng. Khương Niệm lúc này giả vờ lãnh đạm, cô chịu không nổi áp lực đè nén đến ngạt thở. Cô không khỏi thấp giọng hỏi Diêu Nhiễm: “Chị không phải đang tránh mặt em sao?”!
______
Tác giả có lời muốn nói:
Khương Niệm (chú chó rơi nước mắt): đắc tội
Diêu Nhiễm (tiếp tục ghen): còn tỏ ra oan ức à.