Thưởng Thức

Chương 27: Muốn em không?



Nàng thích nghe cô hát.

Khương Niệm lập tức vui lên. Cô mỉm cười nhìn Diêu Nhiễm, như dùng ánh mắt kiểm tra tính xác thực của câu nói này.

Diêu Nhiễm vẫn bình tĩnh và khuôn mặt không hề tỏ ra ngại ngùng.

Ánh mắt Khương Niệm khá kiềm chế, còn Diêu Nhiễm thì luôn bình tĩnh, cho nên lúc này hai người nhìn nhau giống như ánh mắt của bạn bè bình thường.

Khi có nhiều người, việc giữ “bí mật” giữa họ là một điều ngầm hiểu.

Tối nay cũng vậy.

Nguyễn Hãn không muốn đổ thêm dầu vào lửa. Mặc dù cô thường thúc giục Diêu Nhiễm tìm người yêu, nhưng điều đó chủ yếu phụ thuộc vào mong muốn của Diêu Nhiễm. Dù mối quan hệ với Khương Niệm có tốt đến đâu thì cô cũng không thể tùy tiện, vẫn phải có ý thức đứng đắn. Cô chỉ đơn giản là muốn nghe Khương Niệm hát nên mới nói như vậy. Hơn nữa, Diêu Nhiễm thực sự rất thích thú khi nghe Khương Niệm hát trên sân khấu lần trước.

Bị nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm, Khương Niệm hào phóng trả lời vào micro: “Được.”

Bài hát tiếp theo tình cờ là “Tôi không muốn để em một mình”. Cô đã hát bài hát này tại một buổi biểu diễn nghệ thuật ở trường đại học và nó khá phổ biến ở vào thời điểm đó. Đó là bài cô nằm lòng nên chỉ theo giai điệu mở đầu đã nhanh chóng nhập tâm.

Tối nay tâm trạng cô không được tốt nên đương nhiên biểu diễn không được như thường lệ. May mắn thay, cô đã quen thuộc với bài hát này và hát nó khá dễ dàng.

Sau khi Khương Niệm cất giọng hát, tiếng động trước đó trong phòng biến mất, mọi người im lặng lắng nghe.

Diêu Nhiễm thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu, giọng nói quen thuộc chuyển thành tiếng hát văng vẳng bên tai.

“……Tôi không muốn em ở một mình

Một mình trôi nổi trong biển người

Tôi không muốn em đi một mình

Những lúc mưa gió…”

Khi Khương Niệm hát, giọng hát trong trẻo và đặc biệt, tràn đầy sức sống, nghiêm túc và dịu dàng. Đặc biệt trong phần điệp khúc, mọi người đều thấy Nguyễn Hãn không hề khoa trương và cô thực sự rất tuyệt vời.

Khương Niệm hát xong.

“Nghe hay đấy.” Nguyễn Hãn rất ủng hộ, dẫn đầu vỗ tay. Nhìn Khương Niệm hát rất nghiêm túc, cô không khỏi trêu chọc: “Hát thật sâu sắc và đầy cảm xúc, lúc hát đã nghĩ đến ai?”

Có người nói: “Nghĩ về người yêu.”

Khương Niệm cười, nhanh chóng sửa lại: “Tôi không có người yêu, tôi độc thân.”

Diêu Nhiễm lần thứ hai nghe được Khương Niệm nhấn mạnh điểm này.

Bởi vì họ là người được Nguyễn Hãn gọi tới nên phần lớn giống cô ấy, vui vẻ hỏi: “Nhân tiện cô thích nam hay nữ?”

“Phụ nữ.”

Khương Niệm thẳng thắn thừa nhận.

Lúc này có người chủ động làm mai nói: “Cô thích người như thế nào? Tôi sẽ giới thiệu cho cô.”

“Không cần.” Khương Niệm lập tức cười từ chối, vô thức nhìn về phía Diêu Nhiễm… Nhưng quả nhiên, Diêu tổng vẫn là vẻ mặt bình tĩnh, không có phản ứng.

“Cậu suy nghĩ xa quá, em ấy còn cần cậu giới thiệu sao? Có rất nhiều người theo đuổi đó nha.” Nguyễn Hãn cười nói.

Diêu Nhiễm cúi đầu.

Cô tốt về mọi mặt, thực sự không cần phải giới thiệu.

Khương Niệm vội vàng giải thích: “Không, không có ai theo đuổi tôi.” Nói xong cô lặng lẽ nhìn Diêu Nhiễm, sợ hiểu lầm.

Diêu Nhiễm tránh ánh mắt của cô và cuộc trò chuyện của họ.

Khương Niệm: “…”

“Xin lỗi, tôi phải đi trước. Mọi người vui vẻ nhé.”

Cô bé đứng dậy chào mọi người.

Diêu Nhiễm nhường đường, cô gái vừa rời đi, giữa họ chỉ còn một chiếc ghế trống.

Nhìn Khương Niệm khẩn trương như vậy, Nguyễn Hãn buồn cười nhưng cũng có chút đau lòng. Lần trước cô đã nói rõ rồi, sao Khương Niệm vẫn còn vấn vương Diêu Nhiễm chứ?

“Khương Niệm” Nguyễn Hãn đổi chủ đề, trêu chọc Khương Niệm, “Nếu mời em đến quán bar hát, chúng tôi chắc chắn không cần phải lo đến chuyện kinh doanh nữa.”

Khương Niệm đáp: “Nguyễn tổng ra giá thế nào?”

“Diêu tổng, cậu cảm thấy được không?” Nguyễn Hãn nhìn Diêu Nhiễm, bắt đầu trịnh trọng thương lượng với nàng: “Mời một cô gái xinh đẹp hát.”

Khương Niệm cũng quay đầu nhìn Diêu Nhiễm, buột miệng nói: “Diêu tổng muốn em không?”

Lời này vừa nói ra, hai người đều sửng sốt nửa giây, trí tưởng tượng dâng cao đến mức trong lòng cảm thấy không tự nhiên.

Khương Niệm nhìn lông mày nàng, tim đập thình thịch.

Diêu Nhiễm cũng liếc nhìn cô và mỉm cười bình tĩnh, đó là một câu trả lời cho một câu nói đùa. Nàng cầm ly rượu trong tay lên, chậm rãi uống.

Những ngón tay mảnh khảnh và cân đối, có các khớp nối mảnh mai đã bám vào tấm kính trong suốt, cộng thêm móng tay được cắt tỉa tỉ mỉ nên rất mịn màng và sạch sẽ.

Khương Niệm nhìn qua, trong lúc nhất thời cảm thấy đáy lưỡi khô khốc.

Ngày hôm đó, cô không bao giờ nghĩ rằng Diêu Nhiễm sẽ chủ động chạm vào mình.

Cô khó chịu đến mức định một mình vào nhà vệ sinh… Nhưng cô nhìn thấy Diêu Nhiễm chạm vào bao ngón tay và đeo nó vào một cách khéo léo. Khi nhìn thấy vẻ mặt của Diêu Nhiễm, cô lập tức không thể chịu đựng được nữa. Cô không hề xấu hổ, áp vào trán Diêu Nhiễm và nàng nhiệt tình giúp cô làm điều đó.

Đây cũng là lần đầu tiên Diêu Nhiễm có h@m muốn chiếm hữu người khác. Mặc dù lúc đó có hơi hấp tấp, nàng không biết có phải người sợ đau sẽ nhạy cảm hơn không. Nàng chưa bao giờ nghe những âm thanh như vậy, nàng đỏ mặt, thấp giọng nhắc nhở: “Nhỏ giọng thôi.”

Khương Niệm ôm lấy nàng, thở hổn hển, nũng nịu: “Em nhịn không được.”

Sự đụng chạm này khiến cô không thể nhịn được.

Khi cảm giác dâng trào, cô không thể kìm tiếng hét lại được.

Khương Niệm mím môi, muốn uống thứ gì đó để giải khát, đồ uống trên bàn đều có đá nên cô lấy một lon soda, mở lon uống vài ngụm.

Chất lỏng lạnh như băng chảy vào cổ họng, sảng khoái.

“Hát thêm mấy bài nữa, tôi còn chưa nghe đủ.” Lúc này có người nói với Khương Niệm. Những người khác đã ở đây một thời gian rồi và không còn muốn hát, bây giờ chỉ cần nghe người khác hát là được.

“Chúng ta đều ở đây, chỉ hát một bài chắc chắn là không đủ.” Nguyễn Hãn còn nói: “Hát thêm mấy bài nữa cho chúng tôi nghe.”

Khương Niệm suy nghĩ một chút, cầm điện thoại lên gửi tin nhắn Wechat, sau đó nhìn Diêu Nhiễm, nhướng mày, lén ra hiệu cho Diêu Nhiễm đọc tin nhắn trên điện thoại của mình.

Diêu Nhiễm không biết tại sao, liền “thúc giục” bản thân nhìn điện thoại di động của mình.

[Khương Niệm] Chị có muốn nghe bài hát nào không?

Diêu Nhiễm hạ mi mắt xuống, một lúc sau, nàng gõ tin nhắn trả lời.

Khương Niệm nhìn câu trả lời hiện lên, đó là câu trả lời rất hợp với phong cách của ai đó: Đừng hỏi tôi, hãy hỏi họ.

Những người khác đều đang đợi Khương Niệm hát.

Diêu Nhiễm nghe Khương Niệm nói: “Hôm nay tâm trạng tôi không tốt nên không hát được, lần sau chúng ta hát tiếp nhé.”

Khương Niệm nói xong, đưa micro trong tay ra, không sợ người khác thất vọng, cũng không ép bản thân vì cảm thấy có lỗi.

Nguyễn Hãn có EQ cao và sẽ không làm bạn bè mất mặt. Khi nhìn thấy Khương Niệm không muốn tiếp tục hát, cô cũng ngừng gây ồn ào.

Vào khoảng mười giờ, mọi người trong phòng lần lượt đi về.

Nguyễn Hãn tối nay uống rất nhiều, tựa đầu lên vai Hứa Hạ, nhắm mắt ngủ một giấc.

“Đi thôi, tôi đưa cậu về.” Diêu Nhiễm nói với Nguyễn Hãn. Không muốn về trước vì lo lắng khi thấy Nguyễn Hãn tối nay uống quá nhiều

“Không cần đâu chị Nhiễm, em đưa chị ấy về là được.” Hứa Hạ chủ động nói với Diêu Nhiễm: “Em sẽ chăm sóc chị ấy thật tốt.”

Nguyễn Hãn cũng mở mắt ra: “Cậu về nghỉ ngơi đi, Hứa Hạ đưa tôi về là được. Dù sao tối nay em ấy sẽ ở lại chỗ tôi.”

“Được rồi, vậy em nên chú ý an toàn.” Diêu Nhiễm trấn an Hứa Hạ, tuy rằng Hứa Hạ còn nhỏ, nhưng cô bé này rất hiểu chuyện, thường xuyên quan tâm người khác, như vậy cũng thuận tiện hơn cho Nguyễn Hãn.

Giải thích xong, Diêu Nhiễm cũng ôm túi đi ra khỏi phòng, đang định đi đến thang máy, nàng ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện Khương Niệm còn đứng ở hành lang.

Như đang chờ đợi mình…

Nàng mơ hồ đoán được.

Sau khi đến gần hơn, Diêu Nhiễm đi chậm lại.

“Chị cũng uống rượu, em sẽ đưa chị về.” Khương Niệm đoán tối nay Diêu Nhiễm không lái xe tới đây, hiện tại uống rượu cũng không thể lái xe. Cô ngửi thấy mùi cồn, có lẽ nàng đã uống rượu khi đi xã giao.

Diêu Nhiễm bình tĩnh trả lời cô: “Không cần.”

Khương Niệm bổ sung: “Tối nay em lái xe tới đây, cũng tiện đường mà, không có chuyện gì khác đâu.”

Diêu Nhiễm ban đầu muốn tiếp tục từ chối.

“Cứ coi như em thay mặt Tứ Mao cảm ơn chị đi.” Khương Niệm cười thoải mái nói: “Diêu tổng, em nhớ rất rõ, lần trước cảm ơn chị đã đưa tụi em đến bệnh viện.”

Nghe Khương Niệm nói “tụi em”, Diêu Nhiễm cảm thấy buồn cười.

Khương Niệm thúc giục nàng: “Đi thôi, đã muộn lắm rồi.”

Đêm đã khuya, gara tầng hầm vắng tanh, tiếng giày cao gót chạm đất vang lên.

Diêu Nhiễm đi đến xe của Khương Niệm, chiếc xe này đã được tu sửa, bắt mắt và cao cấp như chủ nhân của nó. Nó có màu xanh ô liu, mang hương vị cổ điển, tinh tế và đẹp mắt.

Sau khi lên xe, Khương Niệm hỏi nàng sống ở khu nào, Diêu Nhiễm cho cô địa chỉ. Khương Niệm nghe nói ở Bắc Lâm có một khu nhìn ra hồ nổi tiếng.

Bản đồ định vị cho thấy sẽ mất gần bốn mươi phút. Khương Niệm biết Diêu Nhiễm vừa mới đi xã giao xong, chắc hẳn cũng mệt mỏi: “Chị có thể ngủ một giấc, đến nơi em sẽ gọi.”

Diêu Nhiễm buồn ngủ, nhưng nàng tự nhiên cảm thấy bất an. Nàng không bao giờ ngủ trong xe của người khác vì cảm thấy không an toàn.

Khương Niệm không nói thêm gì nữa, mở một bản nhạc piano êm dịu và thư thái.

Diêu Nhiễm hơi ngạc nhiên trước phong cách và giai điệu quen thuộc mà nàng thường nghe. Tuy rằng quan hệ giữa hai người có chút khó xử, nhưng không thể phủ nhận, hầu hết thời gian ở bên Khương Niệm, nàng đều cảm thấy thoải mái, dễ chịu.

Diêu Nhiễm nghĩ có lẽ Khương tiểu thư rất giỏi dỗ dành người khác, ai ở bên cô cũng cảm thấy thoải mái…

Trên đường đi Khương Niệm rất yên tĩnh, một mặt cô không muốn làm phiền người còn lại ở ghế phụ, mặt khác cô lại cảm thấy bụng dưới khó chịu, có lẽ nặng hơn do cô đã uống soda lạnh vào buổi tối.

Lái xe gần bốn mươi phút, Diêu Nhiễm cũng chú ý đến Khương Niệm trầm mặc quá mức, nhưng cũng không nói gì.

Chờ xe chạy vào hầm để xe chung. Diêu Nhiễm đang định tháo dây an toàn thì nhìn thấy vẻ mặt của Khương Niệm.

Khương Niệm buổi tối làm việc xong liền vội vàng chạy tới, trên mặt gần như không trang điểm, nước da khác biệt cực kỳ rõ ràng.

Diêu Nhiễm hỏi cô: “Em có thấy khó chịu không?”

“Ừ.” Khương Niệm quay đầu nhìn Diêu Nhiễm: “Trong thời kỳ kinh nguyệt có chút đau.”

Ánh mắt họ gặp nhau trong giây lát.

Diêu Nhiễm: “Tự mình lái xe về có được không?”

Khương Niệm mím môi, im lặng nhìn cô: “…”

Diêu Nhiễm nhìn ánh mắt “yếu đuối và đáng thương” của cô, khiến nàng không thể vô tâm.

Khương Niệm nhìn chằm chằm nàng một lúc, cau mày, lẩm bẩm: “Em nghỉ ngơi một lát là được.”

Lần này đến lượt Diêu Nhiễm không nói nên lời. Ý em là không cần tôi quan tâm phải không?

Khi chuyện này đột nhiên xảy ra, Diêu Nhiễm không muốn ở lại, cũng không xuống xe.

Lúc này Khương Niệm nằm xuống trên vô lăng, im lặng. Tay phải cầm vô lăng, tay còn lại sờ sờ bụng dưới của mình.

Diêu Nhiễm nhìn thấy: “Đau lắm không?”

Khương Niệm gật đầu đồng ý: “Ừ…”

“Đi bệnh viện nha?”

Khương Niệm nhìn nàng, thấp giọng trả lời: “Không nghiêm trọng như vậy, từ từ sẽ khỏi thôi.”

Hai người ngồi trên xe bế tắc một lúc. Diêu Nhiễm nhìn đồng hồ, đã mười một giờ rồi, đây không phải là một lựa chọn tốt.

“Em lái xe về như thế này quá nguy hiểm.” Diêu Nhiễm nhìn thấy trạng thái của cô, vẫn nói: “Tối nay ở lại chỗ tôi đi.”

Khương Niệm cắn môi: “Ừ.”

Cô thừa nhận mình đã hơi cường điệu một chút…!

________

Tác giả có lời muốn nói:

Khi hai người ở bên nhau, không khí tràn ngập sự ớn lạnh (bushi)


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.