Thưởng Thức

Chương 29: Nụ hôn sâu không nhẹ cũng không nặng khiến cô khó thở



Diêu Nhiễm lùi lại nửa bước và tránh xa kịp thời.

Khương Niệm cũng rời mắt khỏi môi nàng. Một tình tiết mập mờ vào sáng sớm khiến người ta tim đập nhanh hơn. Nàng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Em đưa chị đến công ty.” Khương Niệm không đợi Diêu Nhiễm từ chối, liền tiếp tục nói: “Hôm nay chị đã làm bữa sáng cho em, vậy nên em sẽ đưa chị đi làm. Nếu chị không muốn, em sẽ trả tiền hoặc là lần sau em sẽ mời chị một bữa khác.

Diêu Nhiễm nhất thời không nói gì.

Khương Niệm suy nghĩ một chút, nói: “Lần sau chúng ta đi ăn cơm đi. Bây giờ em sẽ không đưa chị đi làm.”

Diêu Nhiễm không trả lời và lại cau mày.

Khương Niệm buồn cười, nói: “Em đùa thôi.”

Không biết xấu hổ, Diêu Nhiễm chán ghét liếc nhìn cô, không từ chối nữa. Nàng đã uống rượu vào tối hôm qua, sáng sớm lái xe như vậy cũng không tiện. Nàng không muốn tỏ ra vô lý.

Thật là một lý do tốt để trả ơn.

Khương Niệm nhấn nút điều hướng, đưa Diêu Nhiễm đến nơi nàng muốn. Công ty cách khu chung cư nơi Diêu Nhiễm sống không xa, nhưng buổi sáng vào giờ cao điểm hay bị kẹt xe.

“Làm phiền rồi.”

Trước khi xuống xe, Diêu Nhiễm lịch sự chào hỏi.

Khương Niệm quay đầu lại, vẻ mặt vui vẻ nhìn chằm chằm vào mặt nàng: “Không có việc gì.”

Cô luôn nhìn thẳng vào người khác mà không hề thấy ngại ngùng. Diêu Nhiễm chưa bao giờ thấy ai vô liêm sỉ hơn Khương Niệm, nàng quay mặt lại và chuẩn bị mở cửa xe.

“Diêu Nhiễm.”

Khương Niệm vội vàng gọi lớn.

“Còn gì nữa không?”

Khương Niệm vỗ vỗ vào vô lăng trong tay, tiếp tục nhìn vào mắt nàng, trầm giọng thăm dò hỏi: “Chị có thể đừng trốn tránh em nữa có được không?”

Trong lời nói của cô có ý tứ, nhưng Diêu Nhiễm vẫn im lặng. Càng không rõ ràng…

Cả hai đều im lặng một lúc.

Khương Niệm không trông chờ người trước mặt thẳng thắn đáp lại. Giọng nói và ánh mắt cô đều mang theo ý cười: “Tạm biệt, Diêu tổng.”

Diêu Nhiễm liếc nhìn, trong mắt cô hiện lên một nụ cười quen thuộc, quyến rũ và tỏa nắng, hôm nay lại có chút ngọt ngào và vui tươi hơn một chút.

Hôm nay, Khương Niệm tâm tình rất tốt, đưa Diêu Nhiễm đi làm xong, cô lái xe một mạch đến studio, ngâm nga một giai điệu. Nghĩ tới chuyện tối qua và sáng nay, cô không khỏi nhếch lên khóe miệng.

Muộn Tao rõ ràng quan tâm đ ến cô.

Bây giờ vẫn còn sớm, buổi sáng cũng chưa có khách hàng nên Khương Niệm ở lại văn phòng vẽ phác thảo.

Khâu Lam phát hiện Khương Niệm buổi sáng đến studio, cô cho là mình nhầm lẫn, liền dựa vào cửa văn phòng nói: “Đột nhiên chăm chỉ làm việc như vậy, lại bị bỏ rơi à?”

Khương Niệm: “Không biết thì im đi.”

Khi gặp nhau, cả hai vẫn chào hỏi nhau như thường lệ. Khâu Lam nhắc nhở cô về lịch làm việc trong vài ngày tới và yêu cầu cô đừng quên. Khương Niệm quá tùy hứng, lại hay quên.

“Nhân tiện,” Khâu Lam nhớ ra điều gì đó, hỏi Khương Niệm, “Cậu và Trình Thiên hiện tại không còn việc gì đúng không?”

“Tôi đã nói rõ với chị ấy từ lâu rồi, có chuyện gì vậy?”

Trình Thiên là người theo đuổi cô trước đây, Khâu Lam đã giới thiệu cô với chị ấy. Hai người đã qua lại được một thời gian, nhưng khi Trình Thiên bất ngờ đề nghị thiết lập mối quan hệ, cô đã từ chối không chút do dự.

“Chỉ cần nói rõ ràng với chị ấy là được,” Khâu Lam giải thích. “Hôm qua chị ấy nói muốn cậu xăm hình cho mình, có lẽ là tôi đã suy nghĩ quá nhiều rồi.”

Khâu Lam cảm thấy Khương Niệm vừa “đào hoa” vừa “trẻ con”. Cô ấy thường thích gặp gỡ phụ nữ xinh đẹp và luôn nói về cảm xúc của mình, nhưng khi được đề nghị yêu nghiêm túc, cô ấy lại không sẵn lòng và nói rằng có vẻ như cô vẫn chưa thích người đó đủ nhiều.

Đây chính là suy nghĩ của Khương Niệm, một khi yêu một người, sẽ không còn nhiều sự tự do. Nếu như quyết định đi cùng ai, vậy người kia nhất định phải là người mà cô rất thích.

Vài ngày sau, Khương Niệm nhận được tin nhắn WeChat từ bệnh viện thú cưng, nói vết thương của Tứ Mao gần như đã lành, có thể xuất viện.

Khương Niệm mấy ngày nay suy nghĩ một chút, quyết định nhận nuôi Tứ Mao. Dù ngày đó chú chó này đã cắn cô nhưng đó vẫn là số mệnh. Cô luôn muốn có một chú chó, và việc nhận nuôi sẽ mang lại cho chú chó hoang một mái nhà.

Khương Niệm đưa Tứ Mao trở lại studio, dù sao mọi người ở đây đều rất yêu quý chó, cùng nhau chăm sóc chúng. Sau một thời gian điều trị, tinh thần của Tứ Mao đã hồi phục nhưng chân bị thương quá nặng, đi lại vẫn chưa vững.

Chú chó rất hiểu biết, sau khi được đưa về, Tứ Mao đặc biệt gắn bó với Khương Niệm. Nó luôn quanh quẩn bên cô dù là khi cô đang vẽ trong văn phòng, hay khi cô nghỉ xả hơi lúc mệt mỏi, nó sẽ nằm dưới chân Khương Niệm.

Buổi tối, Tứ Mao lại tới làm nũng, Khương Niệm chụp vài tấm ảnh, quay video. Sau đó, cô gửi ảnh và video cho Diêu Nhiễm, đồng thời gửi thêm vài tin nhắn.

Rồi bắt đầu chờ đợi phản hồi.

Khương Niệm lơ đãng sờ đầu Tứ Mao, không biết Diêu Nhiễm có để ý tới hay không…

Cô ấy rõ ràng quan tâm, nhưng luôn tránh né cô.

Buổi tối Diêu Nhiễm rất bận rộn, sau cuộc họp dự án, trợ lý của cô lại đến văn phòng, nói rằng đơn đặt hàng hợp tác với tập đoàn SL vẫn chưa được ký kết. “Họ nói rằng báo giá của chúng ta quá cao và họ sẽ không xem xét thêm. Hiện tại, đánh giá từ thái độ của họ, có lẽ đã tìm được ‘đối tác’ mới.”

Tuy không nói rõ ràng nhưng Diêu Nhiễm biết SL và nhà họ Lâm có quan hệ mật thiết, cuộc ly hôn của nàng có lẽ đã ảnh hưởng đến họ. Nàng nói với trợ lý của mình: “Không sao đâu. Tôi sẽ liên hệ với quản lý cấp cao của họ để bàn thêm.”

Diêu Nhiễm nghĩ ngay đến Nguyễn Hãn, người có mối quan hệ ở SL.

Nguyễn Hãn ban đầu được gia đình chuẩn bị làm người thừa kế. Tuy nhiên, cô đã cắt đứt với gia đình sau khi công khai và không muốn thỏa hiệp cuộc hôn nhân sắp đặt sẵn. Cô không còn quản lý công việc kinh doanh của công ty nữa mà phát triển việc kinh doanh nhỏ. Các mối liên hệ của Nguyễn Hãn trong vòng tròn bạn bè vẫn còn nguyên.

Sau khi trợ lý rời đi, Diêu Nhiễm bấm số của Nguyễn Hãn, nhưng đổ chuông hồi lâu cũng không có người trả lời. Nàng đợi vài phút rồi gọi lại nhưng vẫn không có ai bắt máy.

Có lẽ cậu ấy không rảnh. Lúc Diêu Nhiễm chuẩn bị cúp máy thì đầu bên kia có cuộc gọi đến.

“Xin chào?”

Giọng Nguyễn Hãn ở đầu bên kia điện thoại rất nhẹ nhàng, giống như một tiếng thở dài.

Diêu Nhiễm hỏi cô: “Cậu có biết quản lý cấp cao ở SL không?”

“Hmm… quản lý cấp cao của SL…? Để tôi suy nghĩ đã…” Nguyễn Hãn lúc này đang nằm trên giường, mặt đỏ bừng, eo run rẩy. Cô ấy chuyển điện thoại sang một bên và nói với cô gái đang ngồi trên mình, “Hãy từ từ.”

Hứa Hạ mặt đỏ bừng, ngoan ngoãn nói “Ừ”.

Nguyễn Hãn cầm điện thoại lên áp vào tai, sau khi bình tĩnh lại mới nói: “Diêu Nhiễm, lát nữa tôi sẽ gọi lại cho cậu.”

Giọng Diêu Nhiễm trong điện thoại rất bình tĩnh: “Ừ, không cần vội.”

Nguyễn Hãn ném điện thoại sang một bên, khi cô mở miệng định nói gì đó, môi và lưỡi lại bị chặn một cách bừa bãi, nụ hôn sâu không nhẹ cũng không nặng khiến cô khó thở.

“Ừ.” Nguyễn Hãn choáng váng, sức công phá của cô bị đánh bại trong vài phút. Cô đang ân ái với Hứa Hạ, không có thời gian nói chuyện, vòng eo của cô bắt đầu run rẩy không ngừng. Cô chỉ không hiểu tại sao cô bé vốn ngoan ngoãn như cừu lại hành động như một con sói con ở trên giường. Ngoài ra, người trẻ có thể lực thật tốt…

Diêu Nhiễm nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, cảm thấy xấu hổ khi biết rằng Nguyễn Hãn đang bận và rất bất tiện khi nghe điện thoại. Trước đây lẽ ra nàng không nhạy cảm đến thế, nhưng bây giờ, chỉ cần nghe bên tai tiếng th ở dốc nàng có thể tưởng tượng ra toàn cảnh.

Tối nay, có lẽ Nguyễn Hãn không tiện nói chuyện. Nhìn thời gian, cũng sắp đến giờ tan sở rồi.

Diêu Nhiễm ngồi trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Tối nay, nàng định về nhà tắm và nghe nhạc, cách giải tỏa mệt mỏi và thư giãn của nàng luôn như vậy.

Khi nàng mở mắt và chuẩn bị khởi động xe, trên màn hình điện thoại hiện lên một tin nhắn WeChat. Nàng tưởng là Nguyễn Hãn, nhưng khi mở ra thì lại phát hiện là Khương Niệm.

Đó là ảnh và video của Tứ Mao.

Diêu Nhiễm bấm vào video, Tứ Mao đang lăn lộn và hành động dễ thương trên màn hình, dường như vết thương đã lành. Nhìn nhìn chú chó dễ thương và mỉm cười.

[Khương Niệm] Em đã đưa Tứ Mao ra khỏi bệnh viện. Vết thương của nó gần như đã lành, nhưng đôi chân vẫn còn hơi khập khiễng. Từ giờ trở đi, Tứ Mao sẽ là đứa con cưng của studio.

Diêu Nhiễm lại lướt qua các bức ảnh, xem từng bức một. Ngay sau đó có hai tin nhắn mới hiện lên trên giao diện trò chuyện:

[Khương Niệm] Có dễ thương không?

[Khương Niệm] Chị có muốn qua đây xem thử không? Để ăn mừng sự xuất viện của nó

Diêu Nhiễm nhìn một lúc lâu mà không trả lời.

Nàng đặt điện thoại xuống và lái xe ra khỏi gara tầng hầm.

Như ngày xưa, nàng lái xe về nhà dọc theo những con đường quen thuộc không hề thay đổi gì, cùng một bản nhạc trong trẻo vang lên trong xe, như thể nàng bị cuốn vào một vòng tuần hoàn yên bình nào đó, ngày này qua ngày khác.

Diêu Nhiễm trước đây không nghĩ sự bình tĩnh như vậy có gì không ổn, nhưng bây giờ… đôi khi nàng cảm thấy, mình sống quá đơn giản phải không?

Bên cạnh khu Xuân Phong có một cửa hàng bán đồ dành cho thú cưng, biển hiệu hoạt hình màu vàng rất bắt mắt và dễ thương. Nàng dần dần giảm tốc độ, đậu xe bên đường, cuối cùng cũng xuống xe, bước vào cửa hàng.

“Xin chào, bạn có cần gì không?”

Diêu Nhiễm nhìn đồ ăn nhẹ và đồ chơi trên kệ rồi chọn một ít.

________

Tác giả có lời muốn nói:

Tao Bao (vẫy đuôi với Tứ Mao): Mau đến gặp Tứ Mao (đến gặp em). Thử đọc 𝒕𝙧uyện không quảng cáo 𝒕ại { TRuMTR𝐔𝐘 𝐄𝖭.Vn }

Muộn Tao (hay giả vờ): Thôi, cứ đến xem Tứ Mao (tôi muốn gặp con chó lớn của mình)

Phó CP đang online đam mê hahahahaha, cả hai cặp CP đều rất nhiệt tình


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.