Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 186



Từ Dẫn Châu: “Tổ chức ở đâu?”

Thẩm Như Như: “Tỉnh thành của tỉnh H, trụ sở chính của Hiệp hội Đạo giáo ở bên đó”

Từ Dẫn Châu mở hộp đựng dụng cụ lấy ra một chiếc hộp nhung nhỏ, đưa cho cô rồi nói: “Đúng lúc ở chỗ anh có một chiếc nhẫn ngọc, rất thích hợp làm quà mừng thọ, em mang đi đi?

Thẩm Như Như lập tức từ chối: “Thứ quý giá như vậy, anh mau cất đi. Nếu như ông cụ Dư đã thích bùa chú của em như vậy thì em sẽ gãi đúng chỗ ngứa, tặng ông ấy thứ khiến ông ấy cảm thấy hứng thú.

Từ Dẫn Châu thấy cô có ý định của riêng mình thì thu lại nhẫn ngọc, gật đầu nói: “Được, em thấy thích hợp là được.

Vào ngày tổ chức tiệc mừng thọ, Thẩm Như Như đeo ba lô đến tỉnh thành của tỉnh H, đồng hành với cô lần này là Tuệ Trí, anh ấy cũng nhận được lời mời của ông cụ Dư. Hai người vừa bước ra khỏi sân bay đã được xe riêng của nhà họ Dư tới đón đến nhà họ Dư.

Tài xế là một người trầm lặng, suốt dọc đường luôn đeo kính râm và không nói một lời nào, biểu cảm rất nghiêm túc. Thẩm Như Như và Tuệ Trí ngồi ở ghế sau nhắm mắt dưỡng thần, ba mươi phút sau, xe dừng trước cửa một trang viên, tài xế quay lại nhìn bọn họ: “Đến nơi rồi!”

Chân trước hai người vừa bước xuống xe, tài xế ở phía sau lập tức lái xe rời khỏi, vô cùng lạnh lùng, hai người đứng trước cánh cửa trang viên đang đóng chặt nhìn nhau. Thẩm Như Như: “Tuệ Trí, anh tới đây bao giờ chưa?”

Tuệ Trí lắc đầu: “Ông cụ Dư chỉ tổ chức tiệc đại thọ một lần, lần đó là đại thọ bảy mươi tuổi, khi đó tôi và ông ấy không qua lại với nhau. Trước đây, lão nhân gia lúc trẻ thích đi ra ngoài du lịch, hành tung bất định, mãi cho đến mười năm trước mới trở về đóng cửa dốc lòng chế tạo các loại vật phẩm tạo phúc cho Hiệp hội Đạo giáo của chúng ta”

Thẩm Như Như đành phải tiến lên gõ cửa, một cái trang viên lớn như vậy mà lại không có chuông cửa, không có tính nhân hóa chút nào. Cô gõ cửa một lúc, cuối cùng cũng có người ra mở cửa. Cô nhẹ nhàng thở ra, nhưng khi nhìn thấy một cái đầu thò ra khỏi cửa, cô không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh: “ Tuệ Trí, này…”

Tuệ Trí cũng giật mình, nhưng anh ấy lập tức lấy lại sự bình tĩnh: “Ông cụ Dư có thói quen sống một mình, những người ở bên cạnh chăm sóc cuộc sống hằng ngày của ông ấy đều là người giả, tay nghề thủ công của ông cụ Dư là độc nhất vô nhị, những con rối do ông ấy làm gia có thể ngụy trang như người thật.

Người đứng sau cánh cửa hoàn toàn không phải là người sống, mà là một hình nộm làm bằng que tre và giấy vẽ, giống như người hầu, tài xế được đốt cho người già ở một số thôn làng khi tổ chức tang lễ, khuôn mặt trắng như tuyết, con ngươi vừa đen vừa to cộng thêm hai má hồng hình tròn. Cũng không biết ông cụ Dư làm như thế nào, nhìn qua người giả này rất giống người thật, nếu trên mặt nó không quá kỳ dị, có lẽ sẽ không thể nhận ra sự khác thường.

Người giả có khuôn mặt trắng đó nhìn chằm chằm hai người một lát mới mở cửa để bọn họ đi vào, còn nó đi ở phía trước dẫn đường. Thẩm Như Như nhìn theo bóng lưng của nó một hồi lâu, thầm nghĩ con rối do Dư Ma Tử và ông cụ Dư làm hoàn toàn không cùng đẳng cấp, Dư Ma Tử còn kém rất xa. Trang viên rất rộng, hai người đi theo người nộm mặt trắng bảy tám phút mới đến phòng khách, trong phòng khách đã có không ít người ngồi, đều là các đạo hữu nhận được thư mời giống bọn họ.

Trước đây, khi còn ở Tam Thanh Cung thành phố B, Tuệ Trí rất sôi nổi, thường xuyên ra ngoài giảng pháp, kết bạn với rất nhiều người, cho nên anh ấy vừa bước vào đã có rất nhiều người quen bước lên chào hỏi. Trong đó có một số đại sư đã xuất hiện tại Hội nghị giao lưu Đạo pháp lần trước, bọn họ cũng có ấn tượng đối với Thẩm Như Như nên lập tức lôi kéo hai người ngồi xuống thảo luận về đạo pháp.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, số lượng người trong phòng khách dần dần tăng lên, khi đến khoảng mười hai giờ trưa, cuối cùng cũng có một người sống trong trang viên xuất hiện, Thẩm Như Như cũng biết người này, chính là Phất Xuân lần trước đã đến đạo quan của bọn họ tặng quà nhận lỗi. Hôm nay Phất Xuân mặc một bộ đạo bào màu xanh trắng, nhìn cơ thể to béo ở bên trong đạo bào rộng thùng thình giống như một quả bóng tròn, ông ta đi vào tiếp đón mọi người: “Các vị đạo hữu đã đợi lâu, hoan nghênh các vị đến Bắc Yến Cư, tiệc mừng thọ đã chuẩn bị xong, mời mọi người đi theo tôi”

Thẩm Như Như đi cùng với Tuệ Trí, một nhóm người nối đuôi nhau rời khỏi phòng khách, đi theo Phất Xuân đến đại sảnh đang bày tiệc. Trên đường đi, cô nhìn thấy mười mấy người nộm đủ các loại, tất cả đều đang làm việc của mình, yên tĩnh không một tiếng động, vô cùng quỷ dị.

Ông cụ Dư quả nhiên không phải người thường, ở cùng nhiều người giả như vậy mà lại không sợ. Thẩm Như Như chìm vào trong suy nghĩ, cô nhìn chằm chằm vào một người phụ nữ đang quét dọn và quên quay đầu lại, người phụ nữ này đột nhiên ngẩng đầu lên, con ngươi đen to lớn lập tức nhìn thẳng vào cô, cô sợ tới mức lập tức hoàn hồn, vội vàng nhìn sang chỗ khác.

Trong đại sảnh bày hơn ba mươi bàn tiệc, trên chiếc bàn vuông ở chính giữa bày rất nhiều quả đào mừng thọ được làm từ bột mì và một chiếc bánh mừng thọ cao tám tầng.

Các con cháu và mấy người đệ tử đi theo ông hàng năm bận rộn vòng quanh, không khí cực kỳ náo nhiệt, hình thành nên sự đối lập rõ ràng đối với những nơi yên tĩnh khác. Thẩm Như Như và Tuệ Trí đi theo đám đông đặt những món quà mừng thọ mà họ mang đến trên chiếc bàn trống ở phía bên trái của đại sảnh, sau đó tìm một chỗ để ngồi xuống.

Một lát sau, ông cụ Dư bước ra. Hôm nay ông ấy mặc quần áo rất có không khí vui mừng, gương mặt hồng hào tinh thần rất tốt, ngoại trừ mái tóc bạc trắng, nhìn ông ấy không giống một ông già tám mươi chút nào.

Ông ấy nâng ly rượu lên kính mọi người: “Cảm ơn các đạo hữu đã nể mặt đến tham gia lễ mừng thọ của tôi, hôm nay tôi đặc biệt chuẩn bị rượu Tam Thanh cho mọi người, mọi người cứ uống thoải mái, không cần tiết kiệm cho ông già này.

Các đạo hữu đều cười vui vẻ, ông cụ Dư lại nói thêm vài câu khách sáo rồi cắt bánh tượng trưng, sau đó tiệc mừng thọ chính thức bắt đầu.

Thẩm Như Như đã ăn một ít trên máy bay, sau đó khi ngồi xe lên núi thì có chút say xe nên không muốn ăn, vì vậy cô lấy một ít trái cây đã được cắt thành từng miếng để ăn, rượu thì không động vào.

Đầu lưỡi của Tuệ Trí đã bị nước của Huyền Thiên Quan làm cho trở nên kén chọn, ngoại trừ trước khi ra ngoài uống một bát cháo với củ cải và ăn một chiếc bánh bao thịt ở nhà ăn, cho đến nay vẫn chưa uống một giọt nước nào. Anh ấy cầm đũa nhìn một lượt trên bàn, mỗi thứ nếm một chút, cuối cùng cầm mấy miếng dưa hấu ăn, sau đó uống hai hớp rượu, còn đâu không động đến những thứ khác.

Những người khác trên bàn đều lộ ra vẻ kinh ngạc: “Huyền Thiên Quan các người đều thoát tục như vậy sao, chỉ ăn trái cây sống qua ngày?”

Thẩm Như Như giải thích: “Không phải, tại tôi say xe nên không muốn ăn.

Tuệ Trí cười nói: “Lần sau các vị tới Huyền Thiên Quan, tôi mời các vị ăn ở nhà ăn, không chỉ có trái cây, còn có tiên lộ”

Mọi người cũng cười theo, một vị đạo hữu trong đó tò mò hỏi: “Tiên lộ gì? Uống vào có thể thành tiên sao?”

Tuệ Trí lắc ngón tay: “Cũng không phải, uống vào có thể thoải mái như thần tiên”

Vị đạo hữu nọ nghe xong lại càng thêm tò mò: “Rốt cuộc là thứ gì?”

Thẩm Như Như: “Chỉ là nước giếng đã được tinh lọc mà thôi, uống khá ngon”

“Nước giếng sao.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.