“Nhưng huynh cũng không có nói qua không cưới, không phủ nhận, đó chính là cam chịu. Hai năm trước muội coi như thật.” Thẩm Diên nhào lên tiến đến ôm lấy đùi Bùi Dực không chịu buông tay, đáng thương vô cùng nói: “Ca ca, lần này đừng bỏ muội, được không?”
“Làm gì? Buông ra!” Bùi Dực nhíu mày, ghét bỏ kéo tay nhỏ của Thẩm Diên ra.
Cô bé này thật không hiểu xấu hổ, sao có thể ôm ôm ấp ấp với đàn ông chỉ mới gặp qua một lần, còn ồn ào phải gả cho hắn. Hai người bọn họ hoàn toàn không quen biết mà nhỉ?
Lúc hai người lôi kéo, đột nhiên vang lên một giọng nam hùng hồn: “Người tới, tên bại hoại dưới ban ngày ban mặt dám can đảm đùa giỡn tiểu thư, mau đi lên bắt lấy hắn, lão gia chắc chắn có thưởng lớn.”
Bùi Dực nghe giọng nhìn lại, chỉ thấy cách đó 10 mét có một người đàn ông mặc đồ quản gia, dẫn mấy chục gia đinh cầm gậy, mênh mông cuồn cuộn chạy tới.
Sắc mặt hắn biến đổi, dùng sức lôi kéo tay nhỏ của Thẩm Diên: “Mau buông ra, nếu không ta sẽ bị đánh chết.”
Thẩm Diên vội vàng buông ra: “Ca ca, chạy mau.”
Bùi Dực nhìn gia đinh sắp đuổi lại đây thì hắn xách sách mới vừa mua lên, cất bước chạy.
Thẩm Diên nhìn bóng dáng chạy trối chết của Bùi Dực thì không quên hét lên: “Ca ca, muội là Thẩm Diên, nhà ở giữa thành Thanh Sơn. Chờ muội trưởng thành, huynh nhất định phải tới cưới muội nha.”
Trong lòng Bùi Dực tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, còn cưới nàng?
Hắn nào có lá gan kia, gậy gộc phía sau thiếu chút nữa đánh chết hắn. May là hắn từ nhỏ đã làm việc nhà nông, chân dài thể lực tốt, khó khăn lắm mới tránh thoát.
Lần này Bùi Dực thật ra lại nhớ kỹ Thẩm Diên. Nhờ phúc của một đám gia đinh nhà nàng mà không dám không nhớ kỹ.
Lần sau gặp được nàng, hắn nhất định phải vòng qua.
Hắn chỉ có một cái mạng, không dám làm càn.
Từ hôm đó về sau, một khi Thẩm Diên có cơ hội sẽ chạy ra khỏi nhà họ Thẩm, chạy tới tiệm sách chờ Bùi Dực.
Một lần gặp được Bùi Dực lúc nàng tám tuổi, năm mười tuổi này nàng lại gặp gỡ hắn.
Bùi Dực còn nhớ rõ nàng, thoáng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác kia thì lập tức xoay người rời đi, ngay cả sách cũng không muốn mua.
Thẩm Diên lôi kéo chân ngắn nhỏ chạy vội tới trước mặt Bùi Dực, cong môi cười nhạt, nàng nhìn hắn vẫy tay: “Ca ca, muội là Thẩm Diên, đã lâu không gặp.”
Bùi Dực nhíu mày, không trả lời nàng, hắn vòng qua nàng đi thẳng về phía trước.
Thẩm Diên cất bước đuổi theo rối ôm lấy đùi Bùi Dực, có chút không vui: “Ca ca, vì sao huynh không để ý tới muội? Muội khiến người ta chán ghét như vậy sao?”
“Buông ra.” Bùi Dực lạnh giọng trách mắng.
Thẩm Diên cắn môi dưới, ôm chặt hắn, rất chấp nhất: “Không buông, ca ca đi đâu, muội cũng đi đó.”
Bùi Dực nhìn cái nhóc con này, cảm thấy rất đau đầu.
“Muội muốn làm gì?” Hắn nhỏ giọng giận quát.
“Muốn gả cho ca ca.” Thẩm Diên sợ tới mức rụt rụt, sợ hãi nói.
“Người tới, tiểu thư ở chỗ này, lại là cái tên biến thái này thế mà dám năm lần bảy lượt đùa giỡn tiểu thư nhà chúng ta. Mau bắt lấy hắn, hung hăng đánh hắn một trận.”
Khi giọng quản gia đặc biệt không khoẻ vang lên, phía sau ông mười mấy gia đinh lập tức chen chúc mà đến.
Sắc mặt của Bùi Dực thay đổi, lôi kéo tay Thẩm Diên, thúc giục nói: “Không muốn ta chết thì mau buông ra.”
Thẩm Diên vội vàng buông lỏng tay.
Bùi Dực cất bước chạy.
Thẩm Diên dùng đôi tay làm loa hô lớn theo hướng hắn chạy trốn: “Ca ca, muội là Thẩm Diên, nhà ở giữa thành Thanh Sơn. Chờ muội trưởng thành, huynh nhất định phải nhớ rõ tới cưới muội nha.”
…
Dân chúng trong thành thường xuyên có thể nhìn thấy một đám đàn ông ăn mặc quần áo gia nhân nhà họ Thẩm, cầm gậy, hùng hổ đuổi theo một chàng trai tuấn tú.
Lúc này, sẽ vang lên giọng nói trong trẻo dễ nghe của cô bé. Mỗi lần đều là một đoạn lời nói kia, bảo chàng trai chờ sau khi nàng lớn lên tới cưới nàng.
Gần như cách mấy tháng sẽ nhìn thấy một màn quen thuộc này. Nhóm người ở tiệm sách chung quanh sớm đã nhìn quen không trách.
Từ bắt đầu năm sáu tuổi đến mười bốn tuổi, cô bé vẫn luôn chưa từ bỏ việc lấy chàng trai tuấn tú kia.
Tám năm đi qua, chàng trai kia kia mỗi lần thấy cô bé đều nhíu mày tránh ra còn cô bé luôn chưa từ bỏ ý định đuổi theo.
Ngày đó, Bùi Dực lại đến tiệm sách mua sách, thật là tình cờ lại bị Thẩm Diên bắt gặp.
“Ca ca, gần đây huynh rất ít tới, muội đợi gần một năm mới gặp được huynh.” Thẩm Diên tự quen thuộc nhắm thẳng vào lòng Bùi Dực. Bùi Dực nhanh nhạy tránh đi, hại nàng thiếu chút nữa té ngã.
Thẩm Diên không bổ nhào vào người, tốt xấu bắt được ống tay áo của hắn. Nàng nương theo quần áo sờ lên, trực tiếp ôm lấy cánh tay cường tráng của hắn.
“Ca ca, vì sao huynh phải lạnh nhạt như vậy với muội?” Thẩm Diên bĩu môi, rất tủi thân.
Bùi Dực nhìn con đường phía sau nàng, đuôi lông mày nhíu lại: “Đợi lát nữa muội sẽ biết.”
Quả nhiên, ngay sau đó, lại vang lên giọng nói quen thuộc.
“Người tới, kẻ xấu xa này dám can đảm đùa giỡn tiểu thư như hoa như ngọc nhà của chúng ta. Bắt lấy hắn, trượng đánh 50 đại bản.”
Quản gia mang theo một đám gia đinh cuồn cuộn chạy tới.
“Buông ra.” Bùi Dực muốn kéo bàn tay nhỏ của Thẩm Diên ra. Nhưng bởi vì mấy năm nay nàng từ từ lớn lên, vóc người cao không ít, sức lực cũng lớn hơn rất nhiều. Nàng túm chặt lấy, trong khoảng thời gian ngắn, hắn thế mà không gỡ ra được.
Nhìn thấy nhóm gia đinh kia sắp đuổi theo, Bùi Dực không thể đành phải lôi kéo Thẩm Diên cùng nhau chạy.
“Lớn mật, cái tên dê xồm này thế mà táo tợn hơn, bắt cóc tiểu thư nhà chúng ta. Bắt được hắn, trượng đánh một trăm đại bản.”
Quản gia Thẩm tức giận khịt mũi trừng mắt, ông ra lệnh một tiếng, bọn gia đinh phấn khởi tiến lên, nổi lên một trận bụi.
Bùi Dực mang theo Thẩm Diên đi khắp hang cùng ngõ hẻm. Vài lần gặp thoáng qua bọn gia đinh, suýt nữa đã bị đuổi theo.
Hắn lôi kéo nàng xuyên qua đường cái náo nhiệt chạy đến con hẻm nhỏ chật hẹp.
Phía sau bọn gia đinh theo đuổi không bỏ.
Đi vào một cái hẻm nhỏ có lối rẽ, Bùi Dực dẫn theo Thẩm Diên rẽ trái, trốn trong một khe hẹp giữa hai bức tường.
Bọn gia đinh không chú ý tới trong bức tường có người, trực tiếp đi qua trước mặt bọn họ.
Chờ sau khi bọn gia đinh đi xa, hai người mới dám thở dốc.
Trong bức tường chật hẹp, cả hai đan chặt ngón tay vào nhau, cơ thể ép chặt vào nhau, cùng nhau thở hổn hển.
Nhà họ Thẩm có tiền, đồ ăn phong phú. Thẩm Diên mới mười bốn tuổi mà cơ thể đã phát triển cực tốt. Hai bé thỏ trước ngực phồng lên đầy đặn kề sát ở trước ngực hắn.
Mùa hạ nóng bức, nàng ăn mặc áo váy phong phanh mát mẻ. Bởi vì vừa rồi chạy trốn dữ dội mà ra một thân mồ hôi nhễ nhại, cổ áo trước ngực bị nới lỏng khi chạy vội, lộ ra làn da trắng như tuyết ướt đẫm mồ hôi. Ánh mắt hắn nóng lên khi nhìn thấy.
Bùi Dực vẫn luôn coi Thẩm Diên như một đứa trẻ mà đối đãi, đó là ấn tượng đầu tiên của hắn với nàng.
Tám năm trước, 6 tuổi nàng mới đến giữa đùi hắn. Bất tri bất giác, nàng đã cao hơn rất nhiều, hiện tại đã cao đến bờ vai của hắn.
Hai người dồn dập thở hổn hển, giữa hơi thở gấp, vú Thẩm Diên phồng lên cọ xát vào ngực hắn.
Người Bùi Dực cứng đờ, bụng dưới căng chặt, cử động tí cũng không dám.
28 năm qua, đây là lần đầu tiên hắn gần gũi tiếp xúc với con gái như thế.
Mùi thơm của cơ thể trên người cô gái nhỏ thanh nhã xộc vào xoang mũi hắn khiến cơ thể hắn hơi khô nóng.
Loại cảm giác này rất xa lạ làm hắn nôn nóng sốt ruột. Hắn theo bản năng muốn nhìn chằm chằm vào bộ ngực phập phồng của nàng, rồi lại bị lý trí át chế, vội vàng thu hồi tầm mắt. Ánh mắt mơ hồ không chừng, né tránh.
“Ca ca, bọn họ đi rồi sao?” Thẩm Diên nhìn lên quai hàm căng cứng của người đàn ông, giọng nói mềm mại êm tai.
Bùi Dực rũ mắt nhìn nàng, tóc mái trên trán nàng bị mồ hôi tẩm ướt vài sợi, mồ hôi chảy ròng ròng. Nàng giương cái miệng nhỏ nhẹ thở gấp, giống như người đẹp ốm yếu, lại có loại cảm giác xinh đẹp yếu đuối.
Tầm mắt hắn đi xuống chút nữa, nhìn đến cổ áo mở rộng ra, nhìn thấy khe ngực trắng nõn thì khuôn mặt tuấn tú lập tức đỏ lên.