Editor: Mứt Chanh
Mẹ Thẩm vốn là thiên kim tiểu thư của gia đình thương nhân giàu có ở phía Nam, sau đó đi theo cha Thẩm gả tới phương bắc.
Mẹ Thẩm là bé gái mồ côi, sau khi gả cho cha Thẩm thì mang theo tất cả tiền tích cóp đi phía bắc.
Bà không có cha mẹ ở phía Nam. Do đường xá xa xôi, giao thông không thuận tiện nên sau khi lấy chồng thì không về lại phía nam nữa.
Tuổi nhỏ, Thẩm Diên nghe mẹ Thẩm nhắc tới ở phía nam bà có một người anh họ quan hệ cực thân thiết. Sau khi cha mẹ qua đời, bà thành bé gái mồ côi, một nhà dì dượng cũng thường xuyên giúp đỡ bà.
Tuy rằng không thể về phương nam thăm nhưng mẹ Thẩm thường xuyên viết thư, hồng nhạn truyền thư cho nhà anh họ.
Trước khi mẹ Thẩm qua đời, cũng thường xuyên phái những thương nhân đưa vài thứ trở về, vẫn duy trì mối giao tình không tệ với nhà anh họ.
Thẩm Diên nghĩ có lẽ bản thân có thể đi đến cậy nhờ bên nhà ngoại, đến nhà cậu ở nhờ một thời gian lại lên kế hoạch.
Tiền, hiện tại nàng có, cũng không cần lo lắng lộ phí.
Chỉ là giấy tờ hộ tịch của nàng còn chưa bắt tới tay, khế bán mình hẳn là còn ở chỗ Bùi Dực.
Trước đó vài ngày, khi Bùi Dực lấy ngân phiếu, Thẩm Diên thoáng thấy một tờ giấy có đóng dấu đỏ trong hộp gỗ.
Hẳn là hắn đều đặt một ít giấy tờ quan trọng ở nơi đó.
Nhưng nàng không có chìa khóa để mở nó ra.
Bùi Dực không ở nhà, cửa phòng ngủ của hắn cũng bị khóa lại.
Đang lúc Thẩm Diên phiền não, nàng bỗng chốc liếc nhìn một chùm chìa khóa quen thuộc trên bàn trang điểm.
Nàng cầm lấy chìa khóa cẩn thận xem xét, lập tức hơi vui sướng. Đây không phải là chiếc chìa khóa mà ngày ấy Bùi Dực lấy xuống từ trên người sao?
Thẩm Diên kích động gọi nha hoàn hai tiếng: “Tiểu Thúy… Tiểu Thúy, chìa khoá này từ đâu ra?”
Tiểu Thúy từ ngoài cửa đi vào đáp: “Đây là hai ngày trước nô tỳ dọn giường phát hiện ở trên giường di nương.”
“Không có việc gì, đi xuống đi.” Thẩm Diên vẫy tay với nàng ấy.
“Dạ.” Tiểu Thúy nghe lời lui ra ngoài.
Chìa khóa hẳn là buổi tối hôm đó Bùi Dực dừng ở phòng Thẩm Diên, hắn khi đó vội vã tiến cung, đi vội vàng nên cũng không cẩn thận kiểm tra.
Trong lòng Thẩm Diên may mắn, xem ra trời cao đều đang giúp nàng.
Thẩm Diên tìm khoảng thời gian ít người lui tới, lén đến trước cửa phòng Bùi Dực.
Bùi Dực có vài chìa khóa, Thẩm Diên không biết chìa nào tương ứng với ổ khóa nào. Nàng đã thử từng chiếc một nên mất một khoảng thời gian.
Lúc mở khóa, nàng sợ có người đi ngang qua, sợ tới mức lòng bàn tay vẫn luôn đổ mồ hôi lạnh.
Cũng may, rất nhanh nàng đã cắm đúng rồi, lập tức vụt vào phòng đóng cửa lại.
Cái hộp gỗ kia đặt ở tầng trên cùng của tủ sách, tùy theo chiều cao của Bùi Dực mà hắn trực tiếp giơ tay là có thể lấy xuống.
Nhưng Thẩm Diên lùn hơn một khúc so với Bùi Dực, nàng cần phải giẫm lên ghế mới có thể với tới.
Thẩm Diên dọn cái ghế đặt ở trước giá sách, nàng giẫm lên ghế vươn tay lên trên, rất nhanh đã lấy hộp gỗ xuống dưới.
Sau khi mở cái hộp ra, Thẩm Diên nhìn thấy bên trong đặt một ít ngân phiếu cùng với một ít giấy tờ quan trọng.
Nàng lật xem hai lần thì nhìn thấy khế bán mình của bản thân, còn có giấy tờ hộ tịch đã thoát ly nô tịch.
Thẩm Diên lấy khế bán mình và giấy tờ hộ tịch đi, khóa kỹ hộp gỗ thả lại chỗ cũ rồi nàng lại lén đi ra ngoài.
Đồ nên lấy đều bắt đến tay nên trong lòng Thẩm Diên nhẹ nhàng thở ra.
Ngày mai, nàng sẽ nói với lão phu nhân bản thân ở trong phủ hơi cô độc, muốn đến nhà cô ruột thăm người thân, ở nơi đó một thời gian. Chờ tướng gia trở về thì nàng lại về Bùi phủ.
Lão phu nhân đối xử với nàng cũng không tệ lắm, hẳn là sẽ đồng ý.
Nếu nàng không hó hé một tiếng mà trực tiếp đi luôn, lão phu nhân cả ngày không thấy người, khẳng định sẽ báo quan đi tìm nàng.
Nói như vậy, nàng còn chưa đi ra cửa thành sẽ bị bắt trở về.
Nói là đi thăm người thân, lão phu nhân tin là thật nên sẽ không lập tức đi tra.
Chờ hơn nửa tháng sau, cho dù phát hiện nàng trốn thoát thì bọn họ cũng không đuổi theo nàng được.
Thẩm Diên đơn giản thu dọn chút trang sức, chỉ chọn một số thứ dễ lấy. Nàng bỏ đi những gì quá nặng nề và rườm rà.
Ngày hôm sau, Thẩm Diên thỉnh an lão phu nhân thì nói đến chuyện thăm người thân.
Lão phu nhân không nghĩ nhiều, thật sự cho rằng nàng nhớ mong người thân nên dễ dàng đồng ý.
Lão phu nhân còn phái xe ngựa cho Thẩm Diên, sai người đưa nàng đến nhà cô ruột.
Mã phu chỉ đưa Thẩm Diên đến trước nhà người cô như lời nàng nói, cũng không đi vào nhìn một cái, hành lễ cáo lui xong thì gã về Bùi phủ.