Editor: Mứt Chanh
Bùi Dực nói hết với Thẩm Diên kiếp trước đã hôn trộm nàng, lại không dám nói chuyện Chiêu Dư nữa.
Hắn sợ Thẩm Diên nghe xong sẽ khổ sở, cho nên tránh mà không nói.
Thẩm Diên hít hít cái mũi rồi nghĩ ngợi, xác thật có một lúc nàng đọc sách ở trong sân, không cẩn thận mà ngủ thiếp đi.
Sau khi bị nha hoàn đánh thức, nàng phát hiện trên người bản thân đang đắp chăn, còn tưởng rằng là nha hoàn giúp nàng nhưng không nghĩ tới là Bùi Dực.
Nàng cũng không ngờ người đàn ông này lại hôn trộm nàng sau khi nàng ngủ say.
Thật là vận mệnh trêu người, vì sao hắn còn không nói sớm cho nàng chứ, cố tình để nàng mang theo tiếc nuối và oán hận chết đi.
Bùi Dực cúi người xuống nhẹ nhàng hôn lên khoé mắt đỏ hoe của Thẩm Diên, đau lòng nói: “Chớ khóc, ta không đáng, ta tỉnh ngộ đã quá muộn. Chờ sau khi qua đời ta mới phát hiện bản thân động lòng, nhưng đã không còn kịp rồi.”
Thẩm Diên cắn môi dưới, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Ai khóc vì chàng, ta đau lòng cho bản thân ta chứ bộ.”
“Ừ, khóc lúc này, về sau chớ khóc, ta sẽ đau lòng.”
Bùi Dực nhìn sắc trời, lúc trước màn trời đen kịt dần dần chuyển thành màu xanh nhạt, trời sắp sáng rồi.
Hồn phách của hắn càng thêm trong suốt, lòng bàn chân đã bắt đầu dần dần biến mất.
Bùi Dực nhìn Thẩm Diên, rất không đành lòng, hắn chậm rãi mở miệng, hỏi: “Diên Diên, còn hận ta không?”
Thẩm Diên trông thấy bắp chân của hắn đã biến mất đi một nửa thì khóc càng dữ dội hơn. Tuy rằng nàng hận hắn lại không nghĩ tới muốn hắn chết.
Nàng lắc đầu, nức nở nói: “Không hận.”
“Vậy…” Bùi Dực nhìn kia khuôn mặt nhỏ hoa lê dính hạt mưa, thật cẩn thận mà lại có hơi chờ mong hỏi: “Nàng có từng yêu thích ta không?”
Thẩm Diên nhỏ giọng khóc nức nở, qua một hồi lâu, cũng không lên tiếng trả lời.
Trong lòng Bùi Dực chua xót, hắn chuẩn bị mang theo tiếc nuối rời đi.
Lúc này, Thẩm Diên nhỏ giọng đáp: “Có.”
“Thật vậy chăng?” Bùi Dực hơi vui sướng.
“Vừa mới bắt đầu có, sau đó lại chỉ còn hận.”
Thẩm Diên nhớ rõ lần đầu tiên nàng nhìn thấy Bùi Dực thì nàng vẫn là một tỳ nữ nho nhỏ.
Trên đường gặp Bùi Dực thì cúi đầu cung kính đứng ở một bên, lén dùng ánh mắt nhìn hắn, cũng không dám nhìn quang minh chính đại.
Tướng gia nhà họ Bùi thật là đẹp trai, khí chất siêu phàm, khuôn mặt tuấn tú, thân thể như ngọc với một thân bạch y. Trong lúc đi lại thì tay áo phấp phới, tuấn tú như trích tiên.
Nhưng hơi kỳ quái, người đàn ông lỗi lạc bất phàm như vậy, đã đứng ở tuổi 30 lại chưa cưới vợ thiếp.
Thẩm Diên làm nô tỳ ở nhà họ Bùi hai năm, mỗi ngày vòng đi vòng lại kiếp sống giặt quần áo không thú vị. Thú vui duy nhất đó là nhìn lén người đàn ông đẹp trai kia.
Nhưng cũng vẻn vẹn nhìn torng giới hạn, nàng không dám sinh ra tâm tư khác chỉ là mang theo một loại thái độ thưởng thức.
Dù sao, đối với thứ đẹp mắt, ai cũng thích nhìn thứ gì đó bắt mắt mà.
Sau đó, nhìn một chút, Thẩm Diên lại thành thiếp của người đàn ông này.
Lúc đầu Thẩm Diên không muốn, dù sao, nàng từ nhỏ đã tiếp thu tư tưởng là ngày sau làm vợ cả cho một nhà giàu sang.
Cho dù, gia đạo suy bại, nàng cũng muốn làm vợ của một người đàn ông bình thường.
Nhưng thân phận nàng hèn mọn, không thể phản kháng, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp làm thiếp của hắn.
Lúc đầu, Thẩm Diên không biết trong lòng Bùi Dực có người mến mộ, nàng cho rằng tính cách của hắn chỉ nhạt nhẽo mà thôi.
Vào đêm hai người động phòng, Thẩm Diên thấp thỏm bất an nằm ở dưới thân hắn.
Lúc trước, nàng chỉ dám từ rất xa nhìn lén hắn, hiện tại nàng có thể nhìn rõ ở cự ly gần.
Bởi vì thân phận cách xa nên Thẩm Diên không dám ngỗ nghịch Bùi Dực. Hắn bảo nàng cởi quần áo thì nàng cởi ngay, bảo nàng mở chân ra thì nàng cũng ngoan ngoãn mở chân ra.
Gương mặt nhỏ của Thẩm Diên xấu hổ, nàng chưa bao giờ thẳng thắn đối đãi qua cùng người khác như vậy, lén nhìn phía dưới của hắn thì lập tức thu hồi ánh mắt.
Cái thứ dưới đũng quần của hắn thật đúng là làm cho người ta sợ hãi, vừa thô vừa dài.
Ánh mắt của Thẩm Diên né tránh, nhìn qua màn trên đỉnh đầu, không dám nhìn chỗ hai người giao hợp.
Nàng có thể cảm giác được hắn vẫn luôn dùng vật nam tính cực nóng nóng bỏng thọc vào bên dưới nàng.
Nhưng hắn tựa như cũng không thuần thục, thọc đã lâu cũng không thọc vào được.