Tay của Lý Hư Bạch vừa được buông ra, hắn nhanh chóng lùi lại hai bước, sợ Thanh Đàn một lần nữa tập kích đến nắm tay hắn.
Thanh Đàn vốn dĩ muốn rời đi nhưng thấy hắn chống đối, nàng cố ý tiến lên một bước, dịu dàng nói: “Lý đại phu, chúng ta đã từng gặp mặt ở của hàng Tiểu Hương Sơn đó, chẳng lẽ Lý đại phu không nhớ sao? Huynh còn đề cử cao dưỡng tay cho ta nữa.”
Vẻ mặt Lý Hư Bạch lúng túng cầm lấy khăn vải lau tay.
Thanh Đàn nở nụ cười xinh đẹp, chớp đôi mắt long lanh: “Ôi chao, xem ra loại cao dưỡng mà Lý đại phu đề cử rất tốt nha. Tay của huynh còn mềm mại hơn ta nhiều lắm đó.”
Màu đỏ trên mặt Lý Hư Bạch nhanh chóng bao phủ cả khuôn mặt, lan đến tận cổ.
Thanh Đàn hài lòng rời đi.
Bồng Lai có cảm giác như chủ nhân nhà mình bị đùa giỡn nhưng hắn không tức giận nổi. Bị một nữ lang xinh đẹp như vậy đùa giỡn một chút thì có sao đâu chứ…
Thanh Đàn đi đến cổng huyện nha, bắt gặp Trương Khoảng không hề quan tâm hình tượng mà mở to miệng ngáp đang đi từ bên trong ra.
Bỗng nhiên nhìn thấy nàng, hắn hoảng hồn đến độ kiềm chế cơn ngáp lại: “Ta đang chuẩn bị về đây, sao muội lại tới đây?”
“Ta lại tìm được một nhân chứng nữa cho huynh nên nhanh chóng đến nói với huynh một tiếng.”
“Lý Hư Bạch. Ôn tú tài từng bị chó cắn nên đi tìm hắn băng bó, gã đã từng hỏi hắn xem có dược liệu hay dược thảo nào mùi hôi nách hay không.”
Trương Khoảng kích động vỗ tay một cái: “Nhân chứng, vật chứng đều đã gom đủ rồi, để ta xem Ôn tú tài còn ngụy biện thế nào nữa! Muội theo ta đi gặp Thẩm đại nhân, lát nữa chúng ta về chung luôn.”
Thanh Đàn không lạc quan được như Trương Khoảng, cho dù đã thu thập được nhiều nhân chứng, vật chứng như vậy nhưng vẫn còn thiếu khâu quan trọng nhất đó là không có ai tận mắt nhìn thấy Ôn tú tài thả chó cắn Kiều nương tử hết. Làm sao để thẩm vấn Ôn tú tài khiến hắn ta khai ra chi tiết thì phải xem bản lĩnh của Thẩm Tòng Lan.
Bà chủ của tiệm Tiểu Hương Sơn, Hứa nương tử cũng ở huyện nha, đang trả lời câu hỏi của Thẩm Tòng Lan.
Trương Khoảng dẫn Thanh Đàn tiến lên: “Đại nhân, Thanh Đàn có manh mối mới nên đến bẩm báo.”
Thanh Đàn kể lại toàn bộ lời của Lý Hư Bạch và Bồng Lai. Thẩm Tòng Lan nghe xong, mày kiếm nhíu chặt lập tức giãn ra, bảo Cao Vân Thăng đi bắt người.
Thanh Đàn lặng lẽ hỏi Trương Khoảng: “Sao Hứa nương tử lại ở đây?”
Trương Khoảng nhỏ giọng nói: “Có người nhìn thấy Ôn tú tài đi nhặt hương liệu phế thải mà Hứa nương tử vứt đi.”
“Đại nhân nghi ngờ thứ bôi lên gậy gỗ là phế liệu làm phấn thơm của Hứa nương tử à?”
Trương Khoảng gật đầu, Thẩm Tòng Lan suy đoán Ôn tú tài nhặt một vài phế thải về ngâm thối lên rồi bôi vào gậy gỗ, cho nên y gọi Hứa nương tử đến hỏi, đáng tiếc không hỏi ra được nguyên lý bèn bảo bà ấy đi về.
Không bao lâu sau, Ôn tú tài đã bị đưa đến, bước đi vẫn còn khập khiễng, vẻ mặt lại rất kiêu căng, hắn ngước cổ lên hệt như một con ngỗng.
Thẩm Tòng Lan vô cùng khách sáo mà cho người lấy một cái ghế tới, mời Ôn tú tài ngồi xuống, còn bảo nha dịch rót một ly nước ấm cho hắn ta làm ấm tay.
Ôn tú tài bưng ly, vẻ kiêu văng trên mặt bị hơi nóng bốc lên hòa tan ra. Đối với hắn ta mà nói, sự tôn trọng là thứ rất quý giá mà rất nhiều năm rồi hắn ta chưa từng có được.
Thanh Đàn đi theo Giang Tiến Tửu cũng đã thấy qua không ít cảnh mệnh quan triều đình thẩm án nhưng chưa bao giờ thấy có người như Thẩm Tòng Lan. Y nhã nhặn, điềm đạm và không hề có chút kiểu cách nào của người làm quan, y ngồi đối diện với Ôn tú tài, giống như nói chuyện nhà với hắn ta vậy.
“Đầu óc ngươi thông minh, làm việc tỉ mỉ, nếu như có thể đỗ đạt cao thì chắc chắn sẽ là nhân tài trụ cột của triều đình. Đáng tiếc là không đủ may mắn. Ngươi thi rớt liên tiếp năm năm, không những nghèo rớt mồng tơi, bước đi khó khăn mà còn lưu lạc tới mức bị một người đàn bà vô tri, ngu dốt sỉ nhục.”
Vẻ mặt Ôn tú tài trở nên rất buồn bã, cũng rất khó coi.
Thẩm Tòng Lan thở dài: “Ta cũng là người đọc sách như ngươi, cho nên cảm nhận được sâu sắc câu nói thà chết vinh hơn sống nhục [*] này nhất. Ta nghe hai vị khách trọ kia nói Kiều nương tử sỉ nhục ngươi. Nếu như là ta, có lẽ cũng sẽ không nhịn được mà muốn giết người đàn bà này, để bà ta rơi vào địa ngục rồi bị cắt lưỡi sau khi chết.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
[*] Câu gốc là 士可杀不可辱 (Sĩ khả sát bất khả nhục) nghĩa là người có khí tiết thà chết không chịu nhục.
Ôn tú tài vội vã phân trần: “Đại nhân, đúng thật là bà ta từng sỉ nhục ta nhưng ta chưa từng có ý giết người.”
Thẩm Tòng Lan rất bình tĩnh mà nhìn hắn: “Bởi vì không ai dám đi đến Quỷ Viên, cho nên cũng không ai phát hiện ra ngươi nuôi một con chó trong Quỷ Viên. Ngươi trộm quần áo của Kiều nương tử làm thành một người giả, huấn luyện con chó đó nhào lên cắn. Buổi sáng hôm đó, Kiều nương tử cùng Ngọc lang đi ra khỏi thành, cho nên ngươi đã sớm đi vòng qua tháp Thanh Thiên, cố ý để người ta nhìn thấy ngươi. Sau đó, ngươi lại đến Quỷ Viên dắt chó ra, chờ mẹ con Kiều nương tử đi ngang. Trong cái rổ hôm đó bà ta xách không chỉ có tiền giấy mà còn có một chén thịt thủ mà chồng quá cố của bà ta thích ăn nhất khi còn sống. Con chó đó đã đói mấy ngày, nhìn thấy Kiều nương tử thì nhào tới. Ngươi biết bà ta luôn keo kiệt không nỡ đi khám bệnh cho nên sẽ không bị phát hiện ra là trúng độc. Mọi người đều sẽ cho rằng bà ta bị chó dại cắn mà chết, con chó đó cũng sẽ bị trúng độc mà chết, không có chứng cứ.”
Sắc mặt Ôn tú tài tái nhợt, hắn nôn nóng nói: “Đại nhân đổ oan cho ta. Ta chưa từng làm chuyện này.”
Thẩm Tòng Lan không để ý đến hắn, quay đầu dặn dò hai nha dịch: “Các ngươi khiêng bảng đinh sắt ra.”
Không bao lâu sau, hai người khiêng một bảng đinh sắt ra từ phía sau, đinh sắt trên bảng đinh này còn dày đặc chi chít hơn cả mười tấm bảng đinh trên tháp Thanh Thiên. Trên đó là vết máu loang lổ, khiến người khác nhìn thấy mà giật mình.
Ôn tú tài hơi run rẩy.
Thẩm Tòng Lan vẫn điềm đạm nói: “Trong tù có rất nhiều dụng cụ tra tấn. Thật ra bảng đinh này không được xem là dụng cụ tra tấn mà là chuẩn bị cho người kêu oan. Ngươi đã nói mình bị oan, vậy thì lăn qua bảng đinh trước đi rồi đến minh oan với ta sau.”
Giọng nói Ôn tú tài khàn đi: “Ta đã giẫm qua ván đinh sắt trong tháp Thanh Thiên rồi!”
Thẩm Tòng Lan nói: “Ngươi căn bản chưa từng giẫm lên ván đinh, vết thương trên chân ngươi là giả.”
Sắc mặt Ôn tú tài thay đổi, không dám lên tiếng.
Thẩm Tòng Lan không nhanh không chậm nói: “Người làm thuê trong hiệu sách nhìn thấy ngươi trộm Nhất Oa Đoan. Ông ấy cho rằng ngươi không có tiền mua thuốc chuột nên mới giả vờ như không nhìn thấy. Lý Hư Bạch của Hoài Thiện đường đã băng bó vết thương bị chó cắn của ngươi. Vì Kiều nương tử bị hôi nách nên ngươi còn hỏi hắn thảo dược nào có mùi hôi nách. Còn có một tên ăn mày tận mắt nhìn thấy ngươi đi vào Quỷ Viên, hơn nữa không chỉ một lần. Buổi sáng ngày mùng tám tháng chạp, Tề bán tiên nhìn thấy ngươi dắt một con chó đi đến gần Quỷ Viên. Trong Quỷ Viên có gậy gỗ, dây thừng xích chó mà ngươi đã dùng. Tất cả nhân chứng, vật chứng đều có đủ.”
Thanh Đàn nghe đến chỗ này thì thầm nghĩ: Vĩ Ba chưa từng nói là không chỉ một lần nhìn thấy Ôn tú tài vào Quỷ Viên mà?
Cái cổ ngẩng lên của Ôn tú tài rũ xuống, bả vai như bị vật nặng đè xuống, hắn không tự chủ được mà hơi run. Hắn không dám nhìn vào mắt Thẩm Tòng Lan, chỉ nhìn chăm chú vào ly nước trong tay.
Giọng nói của Thẩm Tòng Lan chậm lại một chút, cũng trầm hơn một chút: “Tri huyện tiền nhiệm là Tống đại nhân, ông ấy không thích tra tấn phạm nhân nhưng ta thì khác. Ngươi cũng biết đó, ta từ Đại lý tự đến đây mà.”
Ôn tú tài nhìn bảng đinh với vết máu loang lổ kia, sắc mặt càng trắng bệch.
Thẩm Tòng Lan chậm rãi đứng dậy, ôn hòa vỗ vỗ vai hắn: “Ôn Tri Lễ, ta biết là bà ta không đúng trước, nói xấu ngươi ăn cắp, sỉ nhục ngươi không có năng lực nhưng tội không đáng chết. Ngươi tự mình nhận tội đi, ta nể mặt người đọc sách, không dùng hình với ngươi.”
Khuôn mặt Ôn tú tài như màu đất, cuối cùng khóc thành tiếng: “Bà ta không nên sỉ nhục ta, không nên mắng ta là Ôn Dịch tú tài, không nên nói ta ngu xuẩn không có năng lực đời này sẽ thi không đậu. Con trai của bà ta là Ngọc lang nói thêm với ta câu nào là bà ta cũng sẽ mắng, nói ta truyền ôn dịch cho Ngọc lang.”
Thẩm Tòng Lan nói với sư gia: “Đưa giấy bút cho hắn để hắn viết lời khai.”
Vụ án đã lộ chân tướng, Trương Khoảng và Thanh Đàn cáo từ, rời khỏi huyện nha. Giờ phút này màn đêm buông xuống, gió lạnh vù vù, trên đường đã không còn bao nhiêu người.
Trương Khoảng thấp giọng nói: “Thẩm Tòng Lan trông quân tử đoan chính, tao nhã, ấm áp nhưng không ngờ lại rất giỏi chơi trò lừa gạt.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thanh Đàn nhớ lại dáng vẻ nói dối chững chạc đàng hoàng của Thẩm Tòng Lan, không khỏi bật cười: “Ta đoán Tề bán tiên căn bản không nhìn thấy Ôn tú tài dắt chó đi nhỉ?”
Trương Khoảng gật đầu: “Vĩ Ba cũng chỉ từng thấy Ôn tú tài vào Quỷ Viên một lần, y lại nói là đã thấy nhiều lần.”
Thanh Đàn thấy không sao cả nói: “Không giở trò lừa bịp thì phải tra tấn. Cho dù nói thế nào thì vụ án này cũng đã được phá trong vòng một ngày rồi. Y cũng có thể báo cáo kết quả công việc rồi.”
Trương Khoảng ngẩng đầu nhìn trời, ưu sầu nói: “Việc của chúng ta thì không dễ báo cáo đâu. Trong tháp Thanh Thiên này rốt cuộc là người hay thần tiên đây?”
“Thật ra hôm nay ta đã nghi ngờ một người.”
“Ai?”
Thanh Đàn chậm rãi nói ra tên Lý Hư Bạch.
Trương Khoảng kinh ngạc nói: “Muội nghi ngờ hắn là hung thủ ư?”
Thanh Đàn vô cùng cạn lời liếc hắn một cái: “Muội đang nói đến tiên nhân.”
“Tiên nhân? Muội đang nói cái vị trên tháp Thanh Thiên đó hả?”
Thanh Đàn gật đầu: “Hắn là đại phu, biết rất rõ triệu chứng bệnh dại không khớp với Kiều nương tử. Hắn thường phát cháo trước cổng chùa Phổ Độ nên rất có khả năng biết được việc Ôn tú tài từng đến Quỷ Viên từ lời tên ăn mày. Hơn nữa lúc Ôn tú tài tìm hắn trị thương cũng dò hỏi hắn về dược thảo mùi hôi nách. Nếu hắn cũng từng đi đến Quỷ Viên vậy thì hắn sẽ đoán ra Ôn tú tài đã làm gì một cách rất dễ dàng.”
Trương Khoảng đang cảm thấy có lý thì Thanh Đàn lại nói một câu: “Đáng tiếc ta đã thử rồi, hắn không có chút nội lực nào hết. Không có khinh công thì làm sao lên đỉnh tháp lấy tiên nhân trạng được? Dù sao thì không phải lần nào cũng có thể mang theo tấm ván gỗ leo tháp Thanh Thiên được đúng không?”
Trương Khoảng: “Không sai, người áo đen đi lấy tiên nhân trạng vào đêm qua còn có võ công cao cường hơn muội nữa.”
“Lý Hư Bạch không có nội lực, không thể nào là người áo đen được. Có điều, huynh có từng nghĩ tới không, tiên nhân trên tháp Thanh Thiên có thể không phải là một người mà là mấy người?”
Ánh mắt Trương Khoảng sáng lên: “Muội đang nói, tiên nhân có lẽ là một đội, cho dù Lý Hư Bạch không có nội lực thì cũng có thể là một thành viên trong số đó?”
Nghĩ đến biểu cảm của Lý Hư Bạch khi bị nàng chạm vào, Thanh Đàn không nhịn được cười: “Ta nói lung tung thôi. Hiện tại Lý Hư Bạch xem ra chỉ là một đại phu tay trói gà không chặt, là một người đàn ông bị phụ nữ chạm tay một cái thì sợ đến mức không biết làm thế nào.”
Trương Khoảng: “…”
Thanh Đàn lại nói: “Thật ra, vẫn còn một người cũng rất khả nghi. Huynh khám ra được là Kiều nương tử trúng độc năm ngày trước khi chết, vì sao Thẩm Tòng Lan nghe xong thì có thể lập tức tìm được nguồn độc, phán đoán bà ta trúng Nhất Oa Đoan?”
Trương Khoảng lẩm bẩm nói: “Đúng vậy. Làm sao hắn biết được thuốc độc đến từ hiệu sách Khê Khách chứ?”
Thanh Đàn nhìn bầu trời đêm, hờ hững nói: “Dù sao thì Thẩm Tòng Lan và Lý Hư Bạch cũng không thể cùng một bọn được đâu nhỉ.”
Trương Khoảng trợn mắt há mồm nhìn nàng, vẻ mặt không khác gì bị sét đánh.
Thanh Đàn bị chọc cười: “Xuyên ca, ta nói bậy đó, huynh đừng cho là thật.”
Trương Khoảng cắn răng: “Muội có biết không, lời muội nói bậy đã khiến đầu óc ta xoắn hết vào nhau rồi.”
Thanh Đàn nín cười nói: “Xuyên ca à, ta không cố ý đâu. Thật ra là ta muốn nói, ngoại trừ người của tiêu cục Phong Vân, tất cả những người khác đều có thể là tiên nhân. Mỗi một người đều đáng để nghi ngờ.”
Trương Khoảng hơi do dự: “Nghe giọng điệu này của muội, muội cho rằng trên tháp Thanh Thiên là người giả làm thần tiên à?”
Thanh Đàn mỉm cười lắc đầu: “Tạm thời chưa biết. Giả quỷ giả thần bình thường đều có mục đích không thể nói ra, nhưng vị thần tiên trên tháp Thanh Thiên này lại chỉ giúp người ta biểu dương chính nghĩa, rửa sạch oan khuất. Nếu như là người thì việc này khiến người khác nghĩ không ra.”
“Có lẽ là thần tiên thật đó.” Trương Khoảng chắp tay trước ngực: “A Di Đà Phật, thần tiên trên cao hãy phù hộ cho chúng con bình an, phát tài, thọ hết chết già.”
Thanh Đàn buồn cười: “Vậy thì huynh cũng nên niệm Vô Lượng Thiên Tôn đi Xuyên ca.”