“Huynh vẫn bình tĩnh như vậy sao, chẳng lẽ chưa từng nghĩ tới việc Di Vi xuất hiện sẽ liên lụy đến huynh sao?”
Lý Hư Bạch vô cùng chắc chắn: “Sẽ không đâu.”
Thanh Đàn hỏi lại: “Sao huynh biết?”
Lý Hư Bạch thong dong nói: “Vì sự việc không như cô nghĩ. Di Vi chỉ là một cái tên giả, hắn tạo ra một vị tiên nhân là để Thiên tử tin tưởng trên thế gian này có thần tiên tồn tại.”
“Sau đó thì sao?”
Lý Hư Bạch cười: “Sau đó thì cô đi hỏi hắn ấy.”
Thanh Đàn nghiến răng: “…”
Thấy cũng không hỏi ra được gì, nàng lười nói nhảm với hắn, tức giận rời khỏi Lý gia.
Đi đến đầu phố, nàng thấy trước cửa lớn hiệu sách có một chàng trai đang lén lén lút lút, vừa đi vừa ngó dáo dác phía sau lưng.
Thanh Đàn lặng lẽ không tiếng động tiến lên, chợt mở miệng: “Ngươi muốn làm gì?”
A Vĩnh chợt bị giật mình, mượn ánh đèn thấy rõ là Thanh Đàn thì vội vàng chắp tay hành lễ: “Tiểu nhân tên A Vĩnh, là người hầu của Thẩm đại nhân. Đại nhân lệnh cho tiểu nhân truyền lời với đại nương tử, mời đại nương tử và nhị nương tử sáng ngày mai đến tiêu cục Phong Vân một chuyến.”
Thanh Đàn tò mò: “Đến tiêu cục Phong Vân làm gì?”
A Vĩnh nhỏ giọng nói: “Đại nhân nói, hôm nay không tiện đến gặp mặt, ngày mai gặp nhau ở tiêu cục Phong Vân sẽ nói chi tiết với đại nương tử.”
“Người về nói với đại nhân là ta biết rồi.”
Thanh Đàn đi vào hậu viện, nói lại với Liên Ba, nàng khó hiểu hỏi: “Hắn thần thần bí bí hẹn tỷ và muội đến tiêu cục Phong Vân làm gì?”
Liên Ba nhạy cảm nói: “Hắn nói mùng ba quay lại sẽ tới tìm ta, lẽ ra buổi trưa là đã đến U Thành rồi nhưng lại kéo dài tới đêm mới phái người tới truyền lời, nhất định là có chuyện gì đó rồi.”
Thanh Đàn buồn cười: “Còn có thể là chuyện gì nữa? Nhất định là vì tiên nhân hiển linh đã làm ầm ĩ đến trước mặt Thánh thượng. Thái tử nóng vội, hạ lệnh chết cho hắn, bảo hắn nhất định phải bắt được tiên nhân.”
Liên Ba thấp thỏm nói: “Ngày tiễn hắn về Kinh, tỷ đã nói với hắn, nếu Tô Minh Huy hỏi chuyện tháp Thanh Thiên thì hãy nói theo hướng trên tháp Thanh Thiên thật sự có thần tiên. Liệu có phải chuyện này đã khơi lên sự nghi ngờ và bất mãn của Tô Minh Huy vì thế ông ta phái người đi theo giám sát hắn, cho nên hắn mới không tiện đến gặp tỷ không?”
Thanh Đàn suy nghĩ một lúc: “Chắc là không đâu. Tô Minh Huy chắc chắn là vô cùng tin tưởng hắn, xem hắn là tâm phúc nên mới tiến cử hắn đến U Thành làm Tri huyện. Thẩm Tòng Lan cũng không phải người mới bước vào đời, y cũng đã lăn lộn trong quan trường bốn năm, không đến mức ngốc như vậy, nói mấy câu đã làm sụp đổ sự tín nhiệm nhiều năm của Tô Minh Huy.”
Liên Ba yên tâm hơn một chút, nàng ấy thở dài: “Mặc dù tỷ biết trên tháp Thanh Thiên không phải thật sự có thần tiên, nhưng có đôi khi lại cảm thấy có một vài sự trùng hợp chỉ có thể dùng ý trời và thần lực để giải thích. Di Vi làm lớn vụ án của Ôn tú tài, thứ nhất là để truyền bá ở Kinh Thành. Thứ hai cũng là nhân cơ hội này khiến Tống Bằng Phi thoát thân, để Tri huyện mới tới tiếp nhận tiên nhân trạng còn sót lại. Nhưng ai có thể ngờ được, người nhậm chức Tri huyện lại cứ là Thẩm Tòng Lan. Tỷ vốn không muốn làm liên lụy đến y, nhưng giờ thì không thể không kéo y vào.”
Thanh Đàn trấn an: “Tỷ không cần lo lắng cho Thẩm Tòng Lan, y thông minh hơn người, biết cách tự bảo vệ mình. Người muội lo là tỷ đó. Muội chỉ sợ Di Vi xuất hiện, làm liên lụy đến tỷ và Lý Hư Bạch.”
“Sẽ không đâu. Di Vi tính toán không chút sai sót, hắn từng đảm bảo tuyệt đối sẽ không làm liên lụy đến bất cứ ai.”
“Tỷ tin tưởng hắn đến vậy à?”
Liên Ba gật đầu: “Đúng vậy, vì những gì hắn nói đều chính xác từng việc một, chưa từng nói ngoa.”
Lý Hư Bạch cũng có thái độ này, tuyệt đối tin tưởng Di Vi, không hề lo lắng sẽ bị liên lụy. Bây giờ Thanh Đàn thật sự vô cùng tò mò về Di Vi, rốt cuộc hắn là ai? Hắn có thể tính toán không sai chỗ nào lại còn thông minh như thần linh nữa.
Sáng sớm hôm sau, Liên Ba và Thanh Đàn ngồi xe đi đến tiêu cục Phong Vân. Thẩm Tòng Lan đến sớm hơn bọn họ một lúc, đang ở trong sảnh đường nói chuyện với Giang Tiến Tửu.
Thanh Đàn đứng ngoài cửa nghe thấy Thẩm Tòng Lan nói: “Ban ngày có nha dịch và thành binh trông coi, ban đêm liệu có thể nhờ Giang công cử hai vị cao thủ đến giúp đỡ không?”
Giang Tiến Tửu: “Dĩ nhiên là được rồi. Tiêu cục mới khai trương, tạm thời vẫn chưa có mối làm ăn, các tiêu sư cũng nhàn rỗi, chi bằng đi làm chân chạy phân ưu thay Thẩm đại nhân.”
“Vậy việc này kính nhờ Giang công.”
“Thẩm đại nhân khách sáo rồi, đây đều là việc thảo dân nên làm mà.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thanh Đàn bước vào sảnh chính, làm bộ không biết Thẩm Tòng Lan cũng ở đó, chắp tay hành lễ nói: “Con và tỷ tỷ đến chúc Tết sư phụ, không ngờ Thẩm đại nhân cũng ở đây. Chúc Thẩm đại nhân như ý cát tường, vạn phúc kim an.”
Sau đó Liên Ba cũng nói vài câu chúc mừng năm mới với Thẩm Tòng Lan. Giang Tiến Tửu đương nhiên không nghĩ tới là ba người đã hẹn nhau, chỉ nói là trùng hợp.
Thẩm Tòng Lan nói với Thanh Đàn: “Khéo quá, ta đúng lúc có việc muốn nhờ hai vị, không biết có tiện mượn bước nói chuyện không?”
“Đương nhiên là tiện. Thẩm đại nhân là quan phụ mẫu, có việc gì chỉ cần dặn dò, không cần phải khách sáo.”
Giang Tiến Tửu vô cùng biết điều mà lui ra ngoài.
Thanh Đàn biết Liên Ba muốn nói gì với Thẩm Tòng Lan, để đảm bảo an toàn, nàng trông chừng ở cửa, đề phòng có người đi qua nghe thấy điều không nên nghe.
Thời gian gấp rút, Thẩm Tòng Lan cũng không nói dông dài, nói thẳng vào vấn đề với Liên Ba: “Lần này ta quay lại, Thái tử đã sắp xếp một cặp huynh muội là cao thủ võ lâm, thân thủ bất phàm ở bên cạnh ta. Ta lo bọn họ theo dõi nghe lén nên hôm qua không dám đi gặp nàng. Hôm nay lấy cớ đến tiêu cục tìm người của tiêu cục Phong Vân giúp đỡ, hẹn các nàng đến đây.”
Liên Ba căng thẳng: “Hai người đó dùng để giám sát huynh sao?”
“Không, bọn họ theo dõi Huyền Nhất chân nhân.”
“Vì sao lão ta lại đến U Thành?”
“Việc tiên nhân hiển linh trong cung yến đã kinh động đến Thánh thượng nên Thánh thượng phái Huyền Nhất đến để thăm dò.” Thẩm Tòng Lan vội vàng nhìn Liên Ba: “Lời ngày đó nàng nói ở đình ngoài thành, rốt cuộc có ý gì?”
Liên Ba dừng lại một chút: “Ta từng đưa thư thay cho tiên nhân.”
Thẩm Tòng Lan kinh ngạc nhìn nàng: “Vì sao nàng phải làm như vậy? Tiên nhân rốt cuộc là ai?”
Liên Ba nói: “Ta không biết hắn là ai nhưng mà hắn đã giúp ta tìm lại muội muội. Hắn có ơn với ta, cho nên ta từng thay hắn đưa thư tiên nhân một lần.”
Thẩm Tòng Lan hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm túc nhìn nàng: “Liên Ba, ta biết nàng là người trọng tình trọng nghĩa nhưng nếu sau này hắn lại bảo nàng đưa thư, dù thế nào nàng cũng không thể đồng ý.”
Liên Ba không lên tiếng.
“Ngày mai người đến U Thành không chỉ có Huyền Nhất chân nhân mà còn có Sóc Châu Tiết độ sứ Tiêu Nguyên Thịnh. Hắn muốn gửi tiên nhân trạng tìm thích khách. Ta không biết vị thần tiên này có pháp lực tìm thích khách thay Tiêu Nguyên Thịnh hay không nhưng ta biết là xung quanh Tiêu Nguyên Thịnh và Huyền Nhất chân nhân sẽ có vô số đôi mắt nhìn chằm chằm vào họ, không chỉ là cặp huynh muội Hàn Giang và Hàn Tuyết thôi đâu.”
Thẩm Tòng Lan nói tiếp: “Trong đại triều hội đầu năm, Thánh thượng đã triệu kiến ta, hỏi về tháp Thanh Thiên và tiên nhân trạng. Vì những lời của nàng nên trước mặt Thánh thượng và Tô đại nhân ta đã để lại đường lui, ám chỉ tiên nhân trạng không giống như người làm. Thánh thượng sẽ tin nhưng Thái tử không tin. Hắn cho rằng tiên nhân hiển linh và tiên nhân trạng trên tháp Thanh Thiên đều là trò xiếc do Huyền Nhất và Ngụy Vương cấu kết làm ra.”
Liên Ba vội nói: “Theo ta được biết, tiên nhân không liên quan đến Huyền Nhất và Ngụy Vương. Hắn chỉ dùng danh nghĩa tiên nhân để giúp người bị hại bắt hung thủ, rửa sạch oan ức cho người vô tội thôi.”
“Chỉ sợ hắn và Ngụy Vương không quen biết nhau thì cũng sẽ biến thành có cấu kết.”
Thẩm Tòng Lan sợ Liên Ba không rõ chuyện trên triều đình, giải thích: “Thừa tướng Thái Nguyên ở dân gian bị dân chúng mắng là quốc tặc, lão ta luôn thân thiết với Thái tử. Mấy năm nay Thái tử bị lão ta làm cho mệt mỏi, thanh danh bị hao tổn, danh vọng không tốt. Ngụy Vương được sủng ái ở ngự tiền lại giỏi lung lạc lòng người, được người ta gọi là hiền vương. Trước kia, hai vị Hoàng tử là huynh đệ hòa ái, sau đó thì như nước với lửa. Nếu Thái tử bắt tiên nhân, cho dù tiên nhân và Ngụy Vương có liên quan đến nhau hay không thì ông ta cũng sẽ nắm lấy cơ hội tốt này, một mực chắc chắn Ngụy Vương đang chơi trò yêu thuật, mê hoặc Thánh thượng nhằm mưu đồ vị trí Thái tử.”
“Cho nên Thái tử nhất định sẽ dùng cơ hội khi Tiêu Nguyên Thịnh gửi tiên nhân trạng, không tiếc bất cứ giá nào mà bắt lấy tiên nhân. Tô Minh Huy ra lệnh cho ta điều động tất cả nhân thủ trông coi ngày đêm dưới tháp. Trong tháp treo đèn lồng, mỗi một tầng trong tháp đều sắp xếp binh lính gác đêm. Ngày mai Tiêu Nguyên Thịnh gửi tiên nhân trạng thì sẽ mở ra một tấm lưới. Nàng hiểu không?”
Liên Ba: “Ta hiểu.”
Dưới tình thế cấp bách, Thẩm Tòng Lan giữ lấy vai nàng, cầu khẩn: “Vì vậy, dù như thế nào đi nữa thì nàng cũng không thể làm bất cứ việc gì thay hắn nữa, nhất là đưa thư. Coi như ta xin nàng đó.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trong lòng Liên Ba mềm nhũn, nhẹ giọng nói: “Ta biết.”
Thẩm Tòng Lan bất chấp mà ôm ấy nàng, dịu dàng nói: “Ta sợ hai huynh muội đó sẽ âm thầm đi theo ta, mấy ngày này ta không đi tìm nàng được. Nếu nàng có chuyện gì thì bảo Thanh Đàn tìm ta.”
Vì không để người khác nghi ngờ, Thẩm Tòng Lan dặn dò xong thì đi trước một bước. Thanh Đàn và Liên Ba ở lại tiêu cục nói chuyện với Giang Tiến Tửu gần nửa canh giờ rồi mới rời đi.
Liên Ba nói cho Thanh Đàn biết về lời của Thẩm Tòng Lan, có chút lo lắng nói: “Nếu Di Vi căn bản không biết ai là thích khách thì nên làm gì với tiên nhân trạng này của Tiêu Nguyên Thịnh đây?”
Thanh Đàn sờ cằm: “Đúng vậy, Ngự tiền ti cao thủ như mây, ngay cả một sợi lông của thích khách cũng không tìm ra được, Di Vi sẽ biết được hắn là ai sao?”
“Đây chẳng phải là khiến người ta nghi ngờ về sự tồn tại và năng lực của tiên nhân sao?” Liên Ba thở dài: “Di Vi nói, nhất định phải để người đời và thánh nhân tin rằng trên tháp Thanh Thiên có thần tiên không gì không biết, không gì không thể, hắn mới có thể cứu cha tỷ ra được.”
Vì sao lại làm vậy? Tạo ra một vị thần tiên trước, sau đó để thần tiên lên tiếng, thả Liên Hạc ra à?
Đúng lúc hôm nay Lý Hư Bạch đến hiệu sách bó thuốc cho Thanh Đàn, Thanh Đàn nhân cơ hội nói lại một lần chuyện ngày mai Tiêu Nguyên Thịnh tới U Thành gửi tiên nhân trạng.
Lý Hư Bạch bình tĩnh nói: “Chẳng trách ta đi ngang qua huyện nha thì thấy thành binh cũng bị điều động.”
Thanh Đàn nhìn dáng vẻ thản nhiên không liên quan đến mình của hắn, tức giận nói: “Lý đại phu, ta có lòng tốt nhắc nhở huynh, ngày mai đừng đi lấy thư nữa, để tránh tự chui đầu vào lưới, bị người ta bắt ba ba trong rọ.”
Lý Hư Bạch nhã nhặn nói: “Đa tạ cô đã nhắc nhở, đừng mắng.”
Thanh Đàn bật cười, bị chọc giận quá mà cười lên.
“Còn nữa, ta không tin Di Vi thần thông quảng đại đến mức biết thích khách là ai. Nếu hắn không biết, vậy thì đừng nhận tiên nhân trạng của Tiêu Nguyên Thịnh.”
Lý Hư Bạch: “Nếu Tiêu Nguyên Thịnh thật sự tự mình giẫm lên bảng đinh sắt gửi tiên nhân trạng, vậy thì tiên nhân nhất định phải nhận tiên nhân trạng này. Nếu không thì sẽ làm cho người ta sinh nghi.”
“Vậy thì huynh nghĩ cách khiến Tiêu Nguyên Thịnh không có cách nào đi gửi tiên nhân trạng đi.”
“Có ý gì?”
“Hay là ban đêm huynh lấy mấy bảng đinh sắt trên tầng cuối cùng của tháp Thanh Thiên đi đi?” Như vậy thì Tiêu Nguyên Thịnh không có cách nào đi lên đỉnh tháp được.
Lý Hư Bạch cụp mắt cười yếu ớt, từ chối cho ý kiến.
Thanh Đàn nhắc nhở: “Sáng ngày mai Thẩm Tòng Lan sẽ bày binh dưới tháp Thanh Thiên, buổi tối cũng sẽ thắp đèn, mỗi một tầng đều được bố trí thành binh trông coi, bỏ qua đêm nay thì sẽ không có cơ hội ra tay nữa.”
Lý Hư Bạch ừ một tiếng, dáng vẻ như có ý định khác.
Thanh Đàn quan sát hắn: “Huynh cũng bình tĩnh thật đấy.”
Lý Hư Bạch cười nhạt: “Dù sao ta cũng không thể bị dọa đến mức nghẹn ngào khóc lóc được.”
Thanh Đàn cảm thấy sự bình tĩnh của hắn không bình thường, không yên tâm nói: “Huynh sẽ không đi lấy thư chứ?”
“Không đâu.”
“Thề đi.”
Lý Hư Bạch: “…”
Thanh Đàn khoanh tay dựa vào một bên cửa phòng khách, giơ ngang chân lên khung cửa đối diện, chặn đường hắn.
Lý Hư Bạch rơi vào đường cùng đành phải nhanh chóng thì thầm: “Nếu như ta đi lấy thư thì sẽ phải cưới Sở Thanh Đàn làm thê tử.”
“Không, đổi cái khác.” Thanh Đàn lạnh lùng nói: “Nếu như đi lấy thư thì sẽ biến thành kẻ nghèo hèn.”
Lý Hư Bạch nhíu mày: “Ác vậy.”
Thanh Đàn hừ nói: “Nhanh lên.”
Vẻ mặt Lý Hư Bạch không tình nguyện: “Nếu như ta đi lấy thư thì sẽ biến thành kẻ nghèo hèn.”
Thanh Đàn thu chân lại tránh đường, cười khẽ nói: “Lý đại phu, kiểu thề thốt này linh nghiệm lắm, dù thế nào cũng phải làm thật đó.”
Lý Hư Bạch ra khỏi phòng khách, chợt dừng bước nhìn nàng: “Nghe giọng điệu của cô thì kiểu như lần trước không linh nghiệm à?”
Thanh Đàn mỉm cười: “Lần trước cũng linh. Nhưng mà không ác bằng cái này.”
Lý Hư Bạch im lặng một lúc: “Cô cho rằng tiền quan trọng hơn tình ư?”
“Tiền mất rồi thì có thể kiếm lại được, tình mất rồi thì cũng có thể tìm. Mạng là quan trọng nhất.” Thanh Đàn vô cùng chân thành mà nhìn hắn: “Ta không muốn huynh mất mạng.”
Lý Hư Bạch hơi thay đổi sắc mặt.