Thì ra, Tiêu Nguyên Thịnh là bạn tốt của hắn cho nên mới liên thủ với Vi Trường Sinh bày ra ván cờ này. Nhưng Thanh Đàn vẫn có điểm không nghĩ ra được, Lý Hư Bạch nói Di Vi mới là người mưu đồ tất cả những thứ này. Vi Trường Sinh bị “tiên nhân” chỉ ra là thích khách, một khi bị bắt thì có khả năng bị xử tử.
Không có Vi Trường Sinh, vở kịch này còn diễn tiếp thế nào được? Thế là Thanh Đàn hỏi Lý Hư Bạch, có phải Vi Trường Sinh đã trốn khỏi Kinh Thành không.
Câu trả lời của Lý Hư Bạch khiến người ta vô cùng bất ngờ: “Ông ấy không đi đâu cả, chỉ ở Tiểu kỹ Vi gia chờ Tiêu Nguyên Thịnh và Âu Dương Thành dẫn người đến bắt ông ấy.”
Thanh Đàn kinh ngạc nói: “Vì sao? Nếu ông ấy bị bắt thì chẳng phải tất cả sẽ bại lộ à?”
Lý Hư Bạch nói không đâu: “Hiện nay ông ấy chỉ bị bắt với tội danh thích khách, không hề liên quan gì đến tiên nhân trạng. Ông ấy sẽ không chủ động nhận mình là người sắp đặt tiên nhân trạng, ngoại trừ bọn ta thì cũng không có ai biết.”
Di Vi là lớp mặt nạ đầu tiên của ông ấy, tiên nhân là lớp mặt nạ thứ hai. Nhưng cho dù Vi Trường Sinh có bao nhiêu lớp mặt nạ thì cũng chỉ có một mạng mà thôi.
Thanh Đàn khó hiểu nói: “Ám sát Tiết độ sứ là tội chết đó. Ông ấy hao tâm tổn trí bày ra ván cờ này, vẫn chưa đến lúc kết thúc nhưng sao lại muốn đưa mình vào ngõ cụt?”
Lý Hư Bạch: “Ông ấy sẽ không chết. Bởi vì sau khi bị bắt, ông ấy sẽ tự mình tiết lộ thân phận Di Vi. Di Vi chính là lá bùa giữ mạng của ông ấy.”
Thanh Đàn nghi ngờ hỏi: “Giữ kiểu gì?”
Lý Hư Bạch giải thích với nàng: “Di Vi đã đánh bại kỵ binh Bắc Nhung, từng giúp triều đình mà lập công. Ông ấy được dân chúng ở chợ trao đổi xem là anh hùng Đại Chu và là ân nhân cứu mạng. Tục ngữ có câu “giết người thì đền mạng”, Tiêu Nguyên Thịnh gặp chuyện chỉ bị thương ngoài da, chưa chết mà. Nếu như giết Di Vi, e rằng sẽ kích thích sự phẫn nộ của dân chúng nhưng Thiên tử cũng tuyệt đối sẽ không ân xá cho Di Vi. Nhưng vậy thì không có cách nào giải thích với Tiêu Nguyên Thịnh được, triều đình vẫn còn phải dựa vào Bắc Đình quân để chống lại Bắc Nhung. Vì thế, nơi dành cho Di Vi chỉ có một, đó chính là Sinh Tử Hải.”
Cách nói này cũng đúng lúc nghiệm chứng suy đoán của Thanh Đàn. Một năm trước, bọn họ đã bắt đầu ván cờ này ở Sóc Châu. Vi Trường Sinh sử dụng thân phận “Di Vi” để lập công chính là vì hôm nay, lấy “Di Vi” làm thành một tấm kim bài miễn tử. Nhưng cho dù ông ấy có thể giữ được tính mạng thì từ nay về sau cũng bị cầm tù ở Sinh Tử Hải, vở kịch tiên nhân sẽ diễn tiếp như thế nào?
Thanh Đàn không nhịn được mà hỏi Lý Hư Bạch: “Ông ấy bị giam trong Sinh Tử Hải, chuyện lật lại bản án tiếp theo sẽ giao cho huynh à?”
Lý Hư Bạch khẽ lắc đầu: “Muốn lật lại bản án thì còn thiếu một người quan trọng nhất, chính là Liên Hạc. Vi Trường Sinh tự để lộ thân phận Di Vi là vì vào Sinh Tử Hải cứu Liên Hạc ra.”
Kế hoạch này vô cùng chặt chẽ, khâu này lồng vào khâu kia, nhưng Sinh Tử Hải có thể so được với thiên lao sao, một khi bị giam trong đó thì sẽ mãi mãi không thấy ánh mặt trời, ông ấy định cứu Liên Hạc ra kiểu gì?
Thanh Đàn nhắc nhở: “Huynh có từng nghe nói câu này không? Sinh Tử Hải chỉ có người chết mới có thể ra ngoài.”
Lý Hư Bạch nói: “Ta biết. Cho nên chỉ có khi Vi Trường Sinh và Liên Hạc chết đi thì mới có thể rời khỏi Sinh Tử Hải.”
Thanh Đàn ngẩn ra, lập tức hiểu được ý trong lời của hắn: “Để bọn họ giả chết à?”
“Đúng vậy. Ta đã cho Tiêu Nguyên Thịnh hai viên thuốc, để Vi Trường Sinh mang theo vào Sinh Tử Hải.”
Thanh Đàn nghe xong tất cả, trong đầu nhanh chóng sắp xếp lại đầu mối một lần. Không thể không nói, Di Vi tính toán không một chỗ sai sót, quả nhiên lợi hại.
Trong khoảng thời gian hộp gỗ trên tháp Thanh Thiên vì chứa tin tức của ngọc tỷ mà được đưa tới Kinh Thành, Vi Trường Sinh cũng bị giam trong Sinh Tử Hải, đương nhiên cũng sẽ không có ai gửi tiên nhân trạng. Đợi Vi Trường Sinh mang theo Liên Hạc ra khỏi Sinh Tử Hải, có được hai nhân chứng quan trọng nhất là Lục Bình và Liên Hạc, lại sử dụng câu nói tiên đoán của thần tiên “Án oan rửa sạch, ngọc tỷ hiện thế”. Như vậy thì việc lật lại bản án sẽ có khả năng thành công.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Ta rất tò mò một việc, hy vọng huynh có thể nói thật.” Thanh Đàn nhìn thẳng vào mắt Lý Hư Bạch: “Các huynh làm sao bấm đốt ngón tay tính chuẩn được thời gian ta và Liên Ba gặp nhau ở cửa hàng Tụ Hâm?”
Không sớm không muộn vừa đúng lúc, thời gian ngắn đến mức chỉ nói được hai ba câu. Nếu như nàng đến trễ hơn một lúc thì sẽ không gặp Liên Ba.
Lý Hư Bạch đón lấy cái nhìn chăm chú của nàng, nói đúng sự thật: “Nếu như ta nói cho cô biết, không hề có chuyện cố ý bấm đốt ngón tay tính thời gian. Các cô thật sự tình cờ gặp nhau, số trời định đoạt thì cô sẽ tin sao?”
Lại là như vậy ư?
Thanh Đàn có được câu trả lời này thì không khỏi cúi đầu bật cười: “Đương nhiên là tin. Trên đời này vốn dĩ có rất nhiều sự trùng hợp không thể tưởng tượng nổi. Ví dụ như người mà ta đã cực khổ tìm kiếm nhiều năm đã nhảy nhót ngay trước mắt ta, mà ta lại không hề nhận ra.”
Lý Hư Bạch khựng lại: “Cô đang nói đến Vi Vô Cực à?”
Thanh Đàn nói: “Ta đoán chắc là hắn đã giả trang thành người hầu của huynh, vẫn luôn ẩn náu trong nhà huynh. Ta đã từng nhìn thấy một chiếc rương gỗ trong thư phòng huynh, trong đó để rất nhiều dụng cụ, có lẽ chính là đồ của Vi Vô Cực.”
Lý Hư Bạch không giải thích, chấp nhận cách nói của nàng.
Thanh Đàn nói tiếp: “Chắc chắn là Vi Vô Cực đã đeo mặt nạ. Ngoại trừ Bồng Lai và Thường Tiếu, trong nhà huynh tổng cộng cũng không có được mấy người hầu. Huynh gọi bọn họ ra đây hết đi, ta nhéo da mặt sẽ biết được ai là hắn.”
Nàng muốn lần lượt ra tay đi nhéo da mặt của mấy người đàn ông à? Lý Hư Bạch nghĩ đến hình ảnh đó, trong lòng rất khó chịu, im lặng không nói.
“Nhanh đi đi.” Thanh Đàn khoanh tay nhìn hắn, tư thái kiểu “Huynh mà không giao hắn ra, ta sẽ không bỏ qua cho huynh”.
Lý Hư Bạch có chút bất đắc dĩ mà sờ ấn đường: “Ta vẫn nhớ trước kia cô từng nói, nếu tìm được hắn thì sẽ đánh hắn nhừ tử.”
“Lời ta nói không nho nhã giống như huynh đâu.” Vẻ mặt Thanh Đàn rất thoải mái mà liếc hắn một cái: “Huynh yên tâm đi. Bây giờ ta đổi ý rồi, ta chỉ ôn chuyện với hắn thôi.”
Lý Hư Bạch không tin: “Thật sao?”
“Ta đâu có giống huynh, không nói được lời thật lòng.” Trong giọng nói của Thanh Đàn có sự thất vọng khó mà che giấu được. Không thể thổ lộ tình cảm giống như cách núi cách biển, dù có thích thì cũng chỉ là một hồi ảo tưởng không thật mà thôi.
Lý Hư Bạch im lặng một lúc rồi nhẹ giọng nói: “Cho dù ta nói dối cô thì cũng vì bất đắc dĩ thôi.”
Thanh Đàn hơi nhíu mày, thuận miệng hỏi: “Bất đắc dĩ cái gì?”
“Sau này cô sẽ biết.” Giọng điệu của Lý Hư Bạch chợt trầm xuống.
Thanh Đàn cũng không nghĩ hắn sẽ nói ra nỗi khổ gì, chủ đề câu chuyện tiếp tục quay về Vi Vô Cực: “Huynh gọi Vi Vô Cực ra đây.”
“Cô đi theo ta.” Lý Hư Bạch xoay người đi đến trước tủ quần áo, mở cơ quan Khán Tước Gia ra. Thanh Đàn không ngờ hắn lại dẫn mình vào đường ngầm, xem ra Vi Vô Cực đang trốn ở chỗ nào đó ở bên kia đường ngầm.
Lý Hư Bạch giơ hỏa chiết tử lên chiếu sáng phía trước, mang theo Thanh Đàn đi dọc theo một đoạn đường quanh co của đường ngầm, đại khái dài bằng hai con phố, cho đến khi thấy một cánh cửa nhỏ. Lý Hư Bạch đẩy cửa gỗ ra, trước mắt bỗng nhiên sáng lên, theo đó là một mùi hương thoang thoảng bay đến.
Trong sân trồng một cây mai, đang nở hoa màu vàng nhạt. Dưới cây bày một chiếc bàn, Vi Vô Cực đang vùi đầu làm việc bỗng nhiên trông thấy Lý Hư Bạch xuất hiện, trên mặt còn chưa kịp nở hết nụ cười thì đã bị Thanh Đàn ở sau lưng Lý Hư Bạch dọa sợ.
Hắn ném dụng cụ trong tay đi, kêu lên một tiếng á quái dị: “Thế mà huynh lại đưa nàng ta đến đây!”
Lý Hư Bạch đưa lưng về phía Thanh Đàn, đưa mắt ra hiệu với hắn: “Sở nữ lang nói muốn ôn chuyện với huynh.”
Vẻ mặt Vi Vô Cực căng thẳng: “Ôn chuyện à? Ôn chuyện gì?”
Thanh Đàn không vội trả lời hắn, nghiêng tai lắng nghe, xung quanh vô cùng yên tĩnh, có thể thấy được chỗ này vắng vẻ, nhà của Lý Hư Bạch vốn không ở trung tâm của thành, ngẩng đầu phân biệt phương hướng, nàng đoán nơi Vi Vô Cực ẩn náu rất gần tháp Thanh Thiên.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nàng cười nhẹ nhàng nhìn Vi Vô Cực: “Cha con hai người thật đúng là cha truyền con nối, cha huynh có hai lớp thân phận, huynh cũng vậy. Thì ra Thanh Điểu và Phật Ly đều là huynh.”
“Nàng ấy biết hết rồi à?” Vi Vô Cực nhỏ giọng hỏi Lý Hư Bạch.
Lý Hư Bạch gật đầu, trấn an nói: “Không sao đâu, nàng ấy nói sẽ không đánh huynh.”
“Nàng ấy nói mà huynh tin à!” Vi Vô Cực tức giận: “Huynh thật đúng là thấy sắc quên bạn!”
Lý Hư Bạch xấu hổ sờ cằm.
Thanh Đàn nói với Lý Hư Bạch: “Huynh về trước đi, ta và hắn tâm sự riêng.”
“Không được, huynh không được đi.” Vi Vô cực kéo Lý Hư Bạch lại, trốn sau lưng hắn, chỉ ló đầu ra nói với Thanh Đàn: “Sở nữ lang, chúng ta có chuyện gì thì nói đàng hoàng, không thể động tay động chân, càng không thể đánh người được.”
Thanh Đàn bị dáng vẻ sợ mất mật của hắn chọc cười: “Ta chỉ muốn ôn chuyện riêng với huynh thôi, huynh sợ cái gì.”
“Ôn cho đàng hoàng. Cô muốn ôn chuyện gì?” Vi Vô Cực có chút sợ hãi nụ cười như hoa của vị nữ lang xinh đẹp này, lo lắng nàng cười cười rồi sẽ cho một bạt tai phủ đầu, cho nên hắn sống chết muốn để Lý Hư Bạch chặn phía trước.
Thanh Đàn mỉm cười: “Nói đến thì ta cũng xem như là ân nhân cứu mạng của huynh nhỉ? Kết quả huynh nhân lúc ta không chuẩn bị mà cướp đồ của ta. Huynh báo đáp ân nhân của mình như vậy à?”
Vi Vô Cực lắp bắp: “Ta, ta cũng đã tặng đồ cho muội, xem như là đền bù rồi.”
Thanh Đàn cười ha ha: “Huynh nói như vậy không cảm thấy xấu hổ sao? Đồ huynh tặng và đồ huynh cướp đi, sức nặng có thể giống nhau sao?”
Vi Vô Cực lúng túng cười: “Vậy thì làm sao đây, ta đền thêm cho muội ít bạc nhé?”
Thanh Đàn rộng lượng nói: “Ta cũng không cần bạc. Huynh trả lại y nguyên đồ trong hộp sắt cho ta đi.”
“Hộp sắt ở trong tay cha ta.”
“Trong hộp sắt ngoại trừ ngọc tỷ thì còn có gì nữa?”
Vi Vô Cực trừng mắt nói: “Ngọc tỷ gì?”
Thanh Đàn sầm mặt lại: “Huynh đừng giả vờ hồ đồ.”
Vẻ mặt Vi Vô Cực đau khổ nói: “Sở nữ lang, ta thật sự không biết trong đó có gì, ta đưa hộp sắt cho cha ta rồi. Ta chưa từng mở hộp ra, thật sự không biết trong đó có đồ gì.”
Thanh Đàn nhìn dáng vẻ giả bộ hồ đồ của hắn, tức giận muốn ra tay. Nhưng vừa nghĩ tới Thần Lực Đan, nàng lại nhịn, bình thản nói: “Cha huynh dùng ngọc tỷ làm mồi nhử bày ra ván cờ này. Chứng tỏ trong hộp sắt chắc chắn có ngọc tỷ.”
Vi Vô Cực nói: “Cho dù trong đó thật sự có ngọc tỷ, muội lấy nó cũng vô dụng thôi. Muội cũng sẽ không đăng cơ làm Nữ hoàng được.”
Thanh Đàn hít vào: “…”
Vi Vô Cực thấy nàng không nói lời nào thì được đằng chân lân đằng đầu: “Cha ta có thể dùng ngọc tỷ lật lại bản án. Không phải muội thích Lý Hư Bạch sao, muội trơ mắt nhìn cha mẹ hắn bị oan mà muội cũng không giúp huynh ấy sao?”
Vẻ mặt Lý Hư Bạch lúng túng.
Thanh Đàn ha một tiếng: “Ai nói ta thích hắn.”
Vi Vô Cực nói: “Muội đó, đã mấy lần lén lút tới tìm hắn vào nửa đêm rồi.”
Thanh Đàn nhướn mày: “Vậy thì sao. Ta còn lén lút đi giết người lúc nửa đêm đấy.”
Tâm tình Lý Hư Bạch thay đổi đột ngột.
Thanh Đàn thậm chí cũng không nhìn hắn, cứ nhắm vào Vi Vô Cực trốn sau lưng hắn: “Huynh định khi nào thì đi tiếp ứng cho cha huynh?”
“Việc này ta không nói chính xác được. Chờ ông ấy được đưa đến Sinh Tử Hải, ta sẽ đi đến núi Nhĩ Khổng chờ. Người chết sẽ bị chôn trong rừng tùng bên ngoài Sinh Tử Hải.”
Thanh Đàn nói bằng giọng không cho phép xen vào: “Ta đi cùng huynh.”
Vi Vô Cực kinh ngạc: “Vì sao?”
“Huynh đã nói hộp sắt ở trong tay cha huynh, vậy thì ta sẽ đi tìm ông ấy đòi. Ta đã đồng ý với sư phụ, nhất định phải giúp ông ấy tìm lại được chiếc hộp sắt đó. Ta cũng từng tự nhủ, tìm lại được hộp sắt thì ta có thể hoàn toàn rời khỏi Phong Hầu. Ngọc tỷ coi như tặng cho các huynh, những thứ khác ta phải lấy lại.”
Thanh Đàn nói xong những lời này, cuối cùng nhìn về phía Lý Hư Bạch, nghiêm túc nói với hắn: “Huynh đừng nghĩ nhiều. Không phải vì thích huynh đâu, mà là vì công bằng.”