Tiên Sinh - Dũng Tây

Chương 19



Năm trước đã có một trận tuyết, tuyết rơi khá to, trên sân đóng một lớp tuyết dày.

Người làm đang dọn tuyết ngoài sân, Phó Tư Minh đứng ngoài này, nhìn tuyết được dọn rồi đổ thành đống ở cạnh lối đi, chờ xe chở rác mang đi, đột nhiên nhớ tới mấy chuyện cũ.

Cậu đã từng đắp người tuyết với mẹ. Khi đó, mẹ mặc một chiếc áo lông màu trắng, cầm khăn choàng của cậu, quấn lên người tuyết. Bà nắm tay cậu, sờ lên cái mũi đỏ bừng lên vì lạnh sau đó hôn lên hai má cậu.

Cậu cố gắng nhớ lại, nhớ lại hình dáng của mẹ, nhưng lại chẳng nhớ ra.

Cậu chỉ nhớ rõ mùi hương trên người mẹ.

Bà ôm cậu ngồi lên ghế của chiếc đàn Piano, lúc dạy cậu đánh đàn, cả người mẹ đều mang mùi hương đó.

Đó là mùi hương làm cậu cảm thấy yên bình.

Cậu nhắm mắt lại, ngửa đầu đón ánh nắng mặt trời, hưởng thụ sự ấm áp trong phút chốc này.

Lúc Phó Ngọc Trình bước vào thì thấy Phó Tư Minh đang ngửa mặt đón nắng. Cậu nhuộm tóc thành màu nâu, đuôi tóc ngắn đến vành tai, do ánh nắng chiếu vào mà phát ra ánh sáng vàng.

Anh tháo găng tay nhét vào túi áo, chào hỏi người quản gia đang bận rộn, sau đó đến gần đưa tay sờ lên đầu cậu, nơi bị ánh mặt trời chiếu đã nóng lên, “Màu tóc rất đẹp đấy.”

Phó Tư Minh mở mắt ra, nhưng mắt lại lập tức căng ra vì ánh mặt trời.

Cậu cúi đầu, mở miệng gọi anh, “Chú.”

Phó Ngọc Trình “ừ” một tiếng, hỏi cậu, “Cha cháu có ở nhà không?”

“Ở thư phòng đấy.” Cậu híp mắt ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh.

Phó Ngọc Trình cười, vỗ vỗ vai cậu, “Đi thôi, theo chú vào nhà không?”

Phó Tư Minh lắc đầu, cậu không muốn đi vào.

Phó Ngọc Trình cũng không miễn cưỡng cậu, gật gật đầu, “Vậy cháu chờ chú ở đây một lúc, chú vào nói với ba cháu chút chuyện. Lát nữa cùng nhau ăn bữa cơm đi.”

Cậu gật đầu, đưa mắt nhìn theo Phó Ngọc Trình bước vào phòng khách. Xuyên qua cánh cửa mở rộng, cậu nhìn thấy Phó Ngọc Trình hơi gật đầu với Phó Tư Viễn đang đứng ở cầu thang đối diện, sau đó đi lên lầu.

Hình như do cảm nhận được ánh mắt của cậu nên Phó Tư Viễn quay mặt lại trừng cậu.

Cậu không nhịn được bật cười, khoái trá, nụ cười phát ra từ nội tâm. Tiếng cười sang sảng vang lên, khiến những người làm đang dọn tuyết bên ngoài đều phải ngoái đầu nhìn cậu.

Phó Tư Minh cười một trận, lâu lắm rồi cậu chưa được vui như vậy.

Đều đã là học sinh cấp ba, mà một chút tiến bộ cũng không có, giống y như lúc nhỏ, sự ghen tị cùng phẫn nộ đều viết cả lên mặt, không biết ngụy trang gì cả, chẳng trách tại sao Phó Ngọc Trình lại không ưa anh ta.

Hồi còn nhỏ, cậu còn cùng Phó Tư Viễn đối chọi một thời gian, anh ta trừng cậu, cậu liền trừng lại, anh ta mắng cậu, cậu cũng mắng lại. Bây giờ ngẫm lại, thật là quá trẻ con.

Cũng không biết lúc đó cậu lấy đâu ra dũng khí để đấu đá với Phó Tư Viễn nữa, cậu nghiêng đầu, đại khái chắc là vì Phó Ngọc Trình.

Cậu từng ở với Phó Ngọc Trình một thời gian, chính là lúc cậu vừa về cái nhà này. Sau đó Phó Ngọc Hằng lấy lý do rằng ông ta mới là cha ruột của cậu nên mang cậu quay về, Phó Ngọc Trình cũng hay đến thăm cậu.

Thật không biết vì sao Phó Ngọc Trình lại có thể thích một đứa con rơi như cậu nữa.

Không lâu sau Phó Ngọc Trình đã quay ra, thấy Phó Tư Minh vẫn đứng yên tại chỗ đấy, đôi chân mày vốn đã cau lại trở nên chặt hơn, anh bước đến gần cậu, “Vào trong lấy áo khoác rồi đi thôi.”

Phó Tư Minh lắc đầu, cậu mặc áo lông vũ, không lạnh.

Cậu bước đến bên cạnh Phó Ngọc Trình, “Chú nói gì với ông ấy vậy?”

Phó Ngọc Trình nhíu mày, vừa đi vừa nói, “Cũng không có gì, hỏi về chuyến đi tảo mộ năm nay thôi.”

Phó Tư Minh liền sáng tỏ, không hỏi tiếp. Chắc là Phó Ngọc Hằng lại lấy lí do sức khỏe không tốt để không đi nữa chứ gì. Nghĩ đến chuyện này, cậu lại thấy Phó Ngọc Trình có phần đáng thương, có ông anh không nên thân như vậy, là em trai ruột, anh đã tốn không biết bao công sức. Lại nghĩ đến cái “ông anh không nên thân” này là cha cậu, cậu lại cười.

Phó Ngọc Trình nhướng mày, nhìn cậu.

Phó Tư Minh cảm thấy không ổn, lắc lắc đầu xin lỗi, hỏi anh, “Buổi tối cháu đến nhà chú ăn cơm nhé?”

“Nhớ tay nghề nấu ăn của thím Vương rồi à?” Phó Ngọc Trình cười vài tiếng.

Phó Tư Minh cười, hỏi lại anh: “Tết năm nay cháu sang ở với chú nhé, để thím Vương đỡ phải gói đủ bánh chẻo cho cả tuần cho chú.”

Lúc Phó Ngọc Trình mới dọn ra ngoài còn về nhà ăn Tết chung với họ, nhưng sau này lại không về nữa.

Phó Ngọc Trình nghe xong hơi cau mày, nâng tay nắm vai cậu, mắng: “Nhóc thối tha.”

“Cháu thật sự cho rằng chú không biết nấu cơm à?”

Phó Tư Minh bị anh đẩy một cái làm hơi lảo đảo, thấy anh vẫn đang cười, liền đẩy lại anh, cãi, “Biết nấu cơm mà còn ăn bánh chẻo cả tuần lễ á?”

Xe đậu bên ngoài, cách chỗ họ đứng một khoảng, không ai đi lại.

Phó Ngọc Trình không ngờ rằng cậu dám đẩy ngược lại mình, không phòng bị, thiếu chút nữa ngã xuống. Phó Tư Minh thấy anh sắp ngã nên bỏ chạy. Phó Ngọc Trình thấy cậu chạy đi, thì hơi tức giận, cười mắng, “Cháu chạy làm gì?”

Phó Tư Minh để ý mới là lạ, cậu chạy ngay đến chiếc xe mà Tiểu Triệu đã đỗ sẵn, leo lên xe.

Tiểu Triệu bị cậu làm giật mình, chưa kịp mở lời thì cậu đã an vị trên ghế phó lái, cài luôn cả dây an toàn.

Một hồi sau Phó Ngọc Trình cũng đến, lúc bước qua bên cạnh đầu xe thì trừng mắt nhìn cậu một cái, Phó Tư Minh coi như không thấy.

Tiểu Triệu không rõ tình huống, đợi anh lên xe mới hỏi xem có phải về nhà hay không, khi nhận được câu trả lời mới lái xe theo hướng quốc lộ.

….

Thím Vương nhìn thấy Phó Tư Minh đến thì rất vui, còn bảo cậu gầy rồi, hôm nay phải làm một bàn đồ ăn cho cậu ăn no mới được.

Phó Tư Minh cười rồi cùng vào bếp với bà, lại bị bà đẩy đi ra, bảo cậu cứ nói chuyện phiếm với Phó Ngọc Trình đi, đừng vào bếp phá.

Cậu đành chịu, phải ra phòng khách nói chuyện với Phó Ngọc Trình.

Phó Ngọc Trình trừng mắt nhìn cậu một lúc, đến khi cậu không chịu được ánh mắt này nữa, gãi đầu xin lỗi.

Thấy cậu đã xin lỗi, Phó Ngọc Trình cũng không xụ mặt nữa, cười rồi uống trà, “Chọc cháu thôi.”

Phó Tư Minh nói trong lòng ‘thế mà là chọc á hả’, trên mặt vẫn giữ nét cười, nhìn quanh phòng khách, “Từ lúc chú dọn qua đây cháu chưa ghé thăm chú lần nào.”

Lại hỏi anh, “Mà sao chú đột nhiên muốn dọn nhà vậy?”

Phó Ngọc Trình buông li trà xuống, “Căn nhà trước lớn quá, có hơi trống trải.”

“Thế chú vẫn nên mau tìm thím về ở chung đi, sinh vài bé là ồn áo náo nhiệt ngay, thế là hết trống trải thôi.” Cậu cười đáp.

Phó Ngọc Trình mặc kệ cậu, “Lo gì lắm thế.”

Nghĩ rồi, anh lại nói, “Năm nay về đó thăm mẹ cháu đi, nhiều năm rồi cũng chưa có về, cháu đã lớn như vậy rồi.”

Phó Tư Minh vẫn tươi cười, “Dạ” một tiếng.

“Qua Tết hẵng đi, chỗ anh chú, cháu cứ bảo theo chú đi công tác là được.”

“Dạ vâng, cảm ơn chú.”

Phó Ngọc Trình ừ một tiếng, thấy cậu không còn háo hức nữa, nên cũng không nói tiếp chủ đề này, mà chuyển sang hỏi cậu sao không quen bạn gái.

Phó Tư Minh ngẩng đầu nhìn anh, mắt đầy ý cười, “Chú còn chưa kết hôn, cháu sốt ruột tìm bạn gái làm gì?”

Phó Ngọc Trình nghe xong thì trừng mắt, mắng cậu không biết lớn nhỏ.

_________

Lúc ăn cơm tối, thím Vương đã thật sự nấu một bàn thức ăn, có thể sánh với bữa cơm Tất niên.

Phó Tư Minh ăn không nổi, liên tục xua tay nói mình đã rất no rồi, ăn không nổi nữa, thím Vương lại lấy bánh ngọt mình làm trong tủ lạnh ra, đưa cho cậu cầm về nhà ăn.

Cậu nhận lấy, lúc này thím Vương mới vừa lòng mà dọn bàn.

Trước khi đi, Phó Ngọc Trình đưa cho cậu cái áo khoác của mình, cậu lại nói với Phó Ngọc Trình chuyện mình muốn ở cùng anh.

Phó Ngọc Trình cũng biết tình trạng của cậu ở nhà bên kia, nhưng có hơi khó xử, lúc trước Phó Ngọc Hằng đã từng lấy danh nghĩa cha cậu nên đưa cậu đi. Nhiều năm qua, tuy anh chưa có con, và cũng xem Phó Tư Minh như con mình, tất nhiên cũng muốn cậu sống cho hạnh phúc, nhưng rốt cuộc chẳng phải con ruột của anh, anh thật không có lập trường nào mà đi tranh giành với Phó Ngọc Hằng cả.

Phó Tư Minh thấy anh như vậy, bèn nói, “Cháu đã thành niên, có thể tự quyết định chỗ ở rồi mà chú, cháu ở trong trường cũng chỉ vì không muốn sống ở nơi đó, chú chỉ cần chứa chấp cháu là được.”

Nghe cậu đã nói vậy, Phó Ngọc Trình cũng không nghĩ nhiều nữa, lập tức gật đầu, cho phép cậu qua Tết dọn đến đây ở.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.