Vùng này nằm dưới núi Thanh Sơn, mà làng Hồ Lô nằm ngay ở khu vực cửa ngõ của vùng. Đi ra khỏi lòng núi chật hẹp, chính là một vùng đất rộng lớn, ngay cả đất đai hoa mầu, phòng ốc trong thôn xóm đều rất chỉnh tề, tràn ngập hơi thở cuộc sống.
Tiết Bách chỉ về địa phương phía trước, nói với Diệp Nha: “Nhị tẩu, đối diện chính là trấn Đông Kiều, ta thường đi học ở đó.”
“A, vậy chẳng lẽ mỗi ngày đệ phải đi mất hai canh giờ mới đến trường sao?”
Diệp Nha giật mình nhìn hắn, bọn họ đi một mạch từ nãy đến giờ, đã mất gần một canh giờ rồi, bây giờ mặt trời cũng mọc đến ngọn cây rồi.
Tiết Bách cười nhẹ: “Đi lâu cũng quen thôi mà.”
“Vậy đệ có bạn học không?” Không lẽ ngày nào hắn cũng đi một mình qua nơi hoang vu hẻo lánh này?
“Không, đi một mình cũng tốt, rất yên lặng, buồn thì lấy sách vở ban ngày ra ôn lại, về nhà không cần học nữa .” Tiết Bách cười với nàng, thấy nàng đã lấy lại sức hắn liền kêu Tiết Thụ tiếp tục đi tiếp.
Diệp Nha đi sau vài bước, nhìn bóng dáng gầy gò của Tiết Bách, có chút đau lòng.
Nhà nàng tuy nghèo nhưng dù gì cũng nằm ở thị trấn, còn như làng Hồ Lô này, muốn đến nơi khác thì phải đi xa như vậy. Nàng thử tưởng tượng tình cảnh Tiết Bách đi một mình trên đường, trong đầu nàng không phải hình ảnh hắn tự do tự tại thoải mái, mà là hình ảnh hắn vào ngày mùa đông ngược gió mà đi, ngày hè mưa to đi lại chật vật…
Cũng may, tam đệ là người có thể chịu khổ .
Ở con sông phía trước là một chiếc cầu đá trông có vẻ cũ kĩ, bên cạnh còn có một ít cỏ dại mọc thưa thớt. Khi đi qua cầu Diệp Nha và Tiết Bách đẩy xe phụ Tiết Thụ.
Cơn gió nhẹ nhàng khoan khoái từ mặt hồ thổi tới, mang theo mùi mồ hôi nhàn nhạt trên người Tiết Thụ, Diệp Nha len lén nhìn hắn một chút.
Có lẽ là do hai ngày này bọn họ đã sống chung rất tự nhiên, hoặc là do dọc đường đi ba người nói nói cười cười với nhau rất vui vẻ nên sự bất mãn của nàng đối với ba huynh đệ nhà họ Tiết càng lúc càng nhạt dần, cuộc sống ở trong núi tuy có chút khổ cực nhưng lại rất yên bình. Nàng có tướng công ngốc biết quan tâm chăn sóc nàng, có hai người huynh đệ đáng tin cậy, nàng không cần lo lắng nếu mình làm sai sẽ bị người khác đánh chửi, cũng không cần phải nhớ mấy cái quy củ hà khắc kia nữa…
Nàng vẫn nhớ mấy lão quản sự thường thường nhắc tới một câu: đời người không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, hoặc là trước sướng sau khổ, hoặc là trước khổ sau sướng, trong họa có phúc, trong phúc có họa, chưa đến phút cuối cùng cũng không ai biết trước được kết quả của mình.
Nhưng nàng mơ hồ cảm thấy, gặp được ba huynh đệ Tiết gia chính là phúc khí của đời nàng.
*
Qua sông chính là trấn Đông Kiều, trên đường người đến người đi rất náo nhiệt.
Tiết Bách dẫn đường phía trước, cuối cùng dừng lại trước một hàng bán thịt, xoay người nói với nam nhân phúc hậu đang bận rộn xử lý công việc bên trong: “Trương thúc, thúc nhìn xem chúng ta mang thứ gì đến này?” Trước kia, mỗi khi đại ca săn được thú đều mang đến nơi này, Trương Phú Quý là người rất tốt bụng, đã chiếu cố bọn họ rất nhiều.
Trương Phú Quý nghe vậy liền đứng thẳng người dậy, lộ ra gương mặt sáng bóng và cái bụng đầy mỡ của mình, “Ái chà, hôm nay tam lang không cần đến trường sao!” Hắn chào hỏi thân thiết với Tiết Bách, thấy rõ vật trên xe đẩy, lập tức cười toe tóe: “Ha ha, là heo rừng sao, loài này cực kỳ hung mãnh, đại lang thật là có bản lĩnh! Ồ, nhưng sao hắn lại không tới?”
Tiết Bách mỉm cười, nói: “Đại ca của ta bị thương, ở nhà dưỡng sức, A, đúng rồi, đây là nhị tẩu của ta, sau này nàng có đến đây mua thịt, mong ngài hãy chiếu cố nàng một chút!” Vừa nói hắn vừa xoay người để lộ ra Diệp Nha đang đứng đằng sau lưng hắn.
Diệp Nha đỏ mặt gọi một tiếng “Trương thúc.”
Nàng vẫn mặc trên người quần áo của nha hoàn của Tôn phủ, áo ngắn màu hồng phấn, váy dài xanh nhạt, vóc người tinh tế lung linh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nỏn có chút phiếm hồng, đôi mắt trong suốt, trên đầu không có một vật trang sức nào, lại càng làm cho người khác kinh diễm với vẻ đẹp mộc mạc của nàng. Ở trấn nhỏ xa xôi này, nàng giống một đóa hoa nhỏ nằm lẫn trong bụi cỏ xanh biếc làm người khác chói mắt.
Bình thường Trương Phú Quý cũng giao tiếp với nhiều phụ nhân, nhưng khi nhìn thấy nàng hắn lại sửng sốt một lúc lâu, mãi đến khi Tiết Bách ho vài tiếng, hắn mới định thần lại, vội vàng dời tầm mắt, vẻ mặt tươi cười khen ngợi Tiết Thụ: “Tốt lắm, tốt lắm, phúc khí nhị lang thật là tốt đó!” Trong mắt hắn lại hiện lên một tia nghi hoặc, Tiết gia tại từ nơi nào kiếm được một cô nương tốt như vậy? Vì sao đại lang lại không lấy nàng?
Bất quá, hắn cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, không biểu lộ ra ngoài, hắn gọi hai tiểu nhị mang heo rừng vào bên trong, quay đầu nói với Tiết Bách: “Tam lang, ta trả cho ngươi giá cao hơn thị trường một chút, ba mươi văn tiền một cân, ngươi thấy thế nào?”
Tiết Bách chắp tay cảm tạ hắn: “Đa tạ Trương thúc!”
Hắn từng nghe đại ca nói qua, trước kia từng tình cờ thấy Trương Phú Quý mua heo rừng, lúc ấy chỉ cho đối phương hai mươi lăm văn tiền, nay hắn chủ động nâng lên năm văn, đúng là chiếu cố bọn họ rồi.
Hai người lại tán gẫu một lúc, tiểu nhị mới chạy tới tính tiền, con heo rừng này nặng hai trăm năm mươi sáu cân.
Không đợi Trương Phú Quý mở miệng, Tiết Bách đã đứng dậy nói: “Trương thúc, chỉ cần tính giá của hai trăm năm mươi cân thôi, còn sáu cân lẻ là chúng ta hiếu kính ngài .”
“Ha ha, tiểu tử ngươi nói như vậy cũng được, được, thúc sẽ nhận, bất quá thúc cũng không thể nhận hết, chân sau của con heo rừng này ngươi cầm lại đi, nhị lang thành thân, ta cũng không có quà gì.” Nói xong, cầm một cái chân heo bỏ vào trong giỏ, tự tay đặt lên xe đẩy, xoay người lấy ra một cái túi tiền cẩn thận đưa cho Tiết Bách, nhỏ giọng dặn dò hắn: “Tổng cộng là bảy lượng bạc và năm văn tiền, trên đường người đông ngươi hãy cẩn thận một chút, đừng để người ta lấy mất.”
“Vâng, ta biết rồi, ngài tiếp tục công việc đi, chúng ta đi đây.” Tiết Bách cười gật đầu, rồi cáo biệt hắn.
Trương Phú Quý thấy bóng họ đã đi xa thì quay đầu tiếp đón mấy người khách mới.
Có tiền, Tiết Bách dẫn Diệp Nha tới cửa hàng bán tơ lụa.
“Nhị tẩu, quần áo của chúng ta đã đủ mặc rồi, tẩu chỉ cần chọn quần áo cho mình thôi, ta và nhị ca sẽ ở bên ngoài đợi tẩu.” Tiết Bách đưa cho Diệp Nha năm lượng bạc, rồi kéo Tiết Thụ qua quán nhỏ bên cạnh.
Diệp Nha kinh ngạc ngẩn người đứng đó, nàng không cần đến năm lượng bạc chỉ để mua quần áo đâu. Thôi, một lát nữa trả tiền dư lại cho hắn là được.
Cửa hàng này không chỉ bán vải vóc mà còn nhận may y phục, Diệp Nha chọn một xấp vải thô để may yếm bên trong, đây là đồ nàng cần dùng gấp, sau đó lại chọn một tấm vải thô màu xanh, một tấm màu xám và một tấm màu chàm để may trung y cho mình và ba huynh đệ Tiết gia, mỗi lần ra thị trấn đều có chút khó khăn, nên nàng muốn mua nhiều một chút để dành sau này dùng tới. Cuối cùng nàng chọn thêm một xấp vải trắng để làm ngoại y, thêm một bộ kim chỉ nữa. Chưởng quầy tính toán, tổng cộng hết bảy trăm sáu mươi văn tiền.
Trả tiền xong, Diệp Nha xoay người nhìn ra ngoài, nhiều vải như vậy phải đặt ở trên xe đẩy mới được. Tiết Bách đứng bên kia đường vẫn để ý đến nàng, hắn lặng lẽ đem gương đồng và cây lược gỗ vừa mua cho Tiết Thụ, thấp giọng dặn dò hắn không được nói lộ ra, rồi thúc giục hắn đẩy xe đến chỗ Diệp Nha.
Ra khỏi hàng tơ lụa Diệp Nha liền kêu Tiết Bách dẫn nàng ra chợ mua các loại gia vị và chén dĩa, rồi mua thêm một giỏ trứng gà để bồi bổ cho Tiết Tùng. Lúc gần đi, lại nhìn thấy một sạp bán gà, bọn họ liền mua hai mươi con gà con về nuôi, thuận tay mua thêm một bao lương ngũ cố, một ít hạt giống cải trắng, su hào về trồng, tất cả hết hơn ba trăm văn tiền.
“Được rồi, không có gì cần mua nữa, chúng ta về nhà đi.” Nhìn đồ dùng chất đầy trên xe đẩy Diệp Nha vừa lòng nói, có mấy thứ này trong nhà cuộc sống sau này sẽ bớt khó khăn hơn.
Tiết Thụ nóng nực đổ đầy mồ hôi, hắn đã thúc giục mọi người về từ sớm, đến bây giờ nương tử mới chịu lên tiếng.
Về đến làng Hồ Lô, Tiết Bách giao bạc trên người cho Diệp Nha, “Nhị tẩu, hai người về nhà trước đi, đệ đến nhà Tôn lang trung trả tiền thuốc còn thiếu lần trước .”
Nhìn bóng lưng hắn xa dần, Diệp Nha vốn muốn nói gì đó nhất thời lại không nhớ ra, mãi đến khi bóng dáng Tiết Bách sắp biến mất tại góc đường, nàng mới nhớ ra, la lớn: “Tam đệ, nhớ nói với Tôn lang trung chúng ta muốn mua thêm năm ngày thuốc trị thương nữa!” Bây giờ trong nhà đã có tiền, đại ca cũng nên dưỡng thương thật tốt.
Tiết Bách quay đầu, vẫy vẫy tay với bọn họ, tươi cười như gió xuân làm say lòng người.
Diệp Nha nhịn không được nhìn hắn một lúc, xoay người lại thấy Tiết Thụ bĩu môi, có chút ủy khuất nhìn nàng, nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”
“Nương tử, nàng không thích ta đúng không?” Tiết Thụ nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Nha, ủy khuất hỏi. Hôm nay, nương tử luôn nói chuyện với đệ đệ, mua cái gì cũng thương lượng với tam đệ, căn bản không quan tâm hắn, Tiết Thụ cảm thấy thực bị thương, bộ dạng tam đệ trắng nõn đẹp mắt, lại biết đọc sách, nương tử chắc chắn là thích tam đệ .
“Nói bậy bạ gì đó, mau về nhà đi!” Diệp Nha đỏ mặt liếc hắn một cái, đi thẳng về nhà, trời đang nóng, nàng không muốn nghe Tiết Thụ nói hươu nói vượn.
Nhìn bóng dáng của nàng, nước mắt Tiết Thụ lộp độp rơi xuống đất, đợi thật lâu cũng không thấy nương tử quay đầu gọi hắn, trong lòng cảm thấy khủng hoảng. Khi nãy tam đệ đi tụt lại phía sau , nương tử đã dừng lại kêu hắn, bây giờ đến lượt mình tụt lại phía sau, nương tử lại không quan tâm, xem ra nương tử thật sự không thích mình !
Hắn thương tâm gục đầu xuống, nâng xe đẩy chậm rãi đi về phía trước, vì sao nương tử lại không thích hắn, là vì hắn ngốc sao?
“A Thụ, sao chàng lại khóc?” Diệp Nha quay đầu lại, đưa tay lau nước mắt cho hắn, “Đang yên bình vì sao lại khóc?”
Tiết Thụ ngây ngốc nhìn khuôn mặt tươi cười của Diệp Nha, hàng mi cong cong, đôi mắt trong veo của nàng phản chiếu hình bóng của hắn.
Được nàng ôn nhu lau nước mắt, nước mắt hắn rơi càng nhiều, đột nhiên hắn bỏ tay khỏi xe đẩy rồi kéo Diệp Nha vào trong lòng làm nàng không kịp phòng bị, khoác đầu lên bờ vai nhỏ gầy của nàng, nức nở nói: “Nương tử, nàng không thích ta đúng không?”
Câu nói này làm Diệp Nha quên mất việc đẩy hắn ra, Tiết Thụ không ngừng lặp lại vấn đề này chắc chắn là có nguyên nhân, nàng áp chế nghi hoặc trong lòng, ôn nhu hỏi hắn: “A Thụ đừng khóc, ta nói không thích chàng khi nào?”
Tiết Thụ cọ cọ vào cổ nàng, “Nàng không nói chuyện với ta, chỉ nói chuyện với tam đệ, vừa rồi nàng cũng không quay đầu gọi ta…”
Nước mắt ấm áp thấm vào trong áo, Diệp Nha không biết xoay sở thế nào đành vỗ vỗ bả vai Tiết Thụ, “Không phải lúc đó ta cũng nói chuyện với chàng sao, lúc còn ở thị trấn, ta cũng hỏi chàng có muốn ăn bánh bao hay không, còn nhờ chàng chọn giúp ta mấy con gà con nữa, ta không để ý tới chàng lúc nào?” Muốn mua thêm mấy thứ trong nhà, đương nhiên nàng phải phải thương lượng với Tiết Bách rồi, khó tránh khỏi việc vắng vẻ Tiết Thụ, không nghĩ tâm tư hắn tinh tế như vậy.
Tiết Thụ mở mắt nhìn nàng, nước mắt ngừng rơi, nhếch miệng cười, “Vậy là nương tử thích ta ?”
Diệp Nha không nghĩ hắn lại hỏi như vậy, khuôn mặt đỏ lên, vừa định quay người bỏ đi, lại thấy hốc mắt Tiết Thụ nổi lên một tầng hơi nước, vội nói: “Thích, ta… Thích A Thụ nhất.” Nói xong, bất an nhìn chung quanh, nếu như bị người khác nghe thấy, nàng không còn mặt mũi để gặp ai.
Tiết Thụ nghe xong, trong lòng so với ăn mật còn ngọt hơn, nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của Diệp Nha, không cần nàng nói, chủ động nâng xe đẩy đi về phía trước.
Nương tử thích tam đệ cũng không sao, chỉ cần nàng thích hắn nhất là được.