“Cô đang sợ!” Doanh Điện đột nhiên lên tiếng.
“Tôi không có!” Tôi dời ánh mắt nhìn chỗ khác.
“Tim của cô đập rất nhanh!”
“Đại ca, tôi kiềm chế không nổi!”
Bộ xương khô đó đã lộ ra hơn nửa người của nó.
Dường như nó đánh hơi thấy tôi, cái đầu nó quay 180 độ về phía tôi, hai cái hốc mắt đen ngòm “nhìn chằm chằm” tôi, rồi đột nhiên nó giãy dụa như phát điên.
Nó muốn bắt tôi.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi, tôi lập tức chuẩn bị tư thế tham gia thi đấu chạy nước rút, tinh thần hăng hái chạy vọt đến.
“Răng rắc ——”
Tiếng xương vỡ vụn dưới chân truyền tới, dường như còn kèm thêm một tiếng kêu khóc.
Tôi không dám quay đầu lại, chạy thật xa mới dừng lại.
Nơi này cách đỉnh núi khoảng chừng ba bốn trăm mét, ngày hôm qua khắp núi còn loáng thoáng tiếng chim hót.
Hôm nay lại hoàn toàn yên ắng, giống như trong vòng một đêm tất cả sinh vật đều biến mất.
“Người tốt!” Tôi gõ gõ chiếc vòng.
“Chuyện gì?”
“Có cách nào để tôi không nhìn thấy những thứ kia không?”
Không nhìn thấy thì không sợ, không sợ sẽ không bị tấn công bất ngờ.
“Đơn giản.”
Doanh Điện vỗ vỗ một tiếng, trời đột nhiên chuyển đen, màu đen thẫm khiến tôi không thể nhìn thấy năm ngón tay trước mặt.
Tôi dụi dụi đôi mắt: “Người tốt, chuyện gì đây?”
“Bây giờ cô sẽ không nhìn thấy những thứ kia.”
Tôi chửi rủa trong lòng, tôi chỉ nói là không nhìn thấy những thứ kia, hay thật, hắn lập tức làm cho tôi bị mù!
Tôi leo núi thế nào đây, leo kiểu động vật à?
“Cô gái~ Da dẻ của cô thật đẹp, tặng cho tôi đi~”
Một luồng hơi lạnh thổi qua bên tai, mùi tanh tưởi phả vào mặt, không biết có thứ gì đó đang kề sát vào sau lưng tôi.
Vừa mới bị Doanh Điện làm cho tức giận còn chưa nguôi ngoai, tôi đưa bàn tay ra phía sau ót tát một cái: “CÚT!”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD
Cảnh vật trong nháy mắt yên tĩnh trở lại, mùi tanh tưởi cũng biến mất, không còn cảm thấy hơi lạnh nữa.
Quả nhiên, quỷ cũng sợ kẻ hung dữ.
Tên quỷ Doanh Điện lành lạnh nói: “Nếu cô sớm thể hiện ra tính cách này, thì cũng không đến mức bị hù dọa thành cái bộ dạng kia.”
Ngài cũng cút đi cho tôi!
Trong lòng tôi mặc niệm cô gái ngoan sẽ không hơn thua với quỷ, tiếp tục mò mẫm đường đi lên núi.
Càng đến gần đỉnh núi, mùi tanh tưởi càng nồng nặc.
Không có một trăm tám mươi cái xác thối rữa, không thể tạo ra cái mùi ghê tởm kia.
Mắt không nhìn thấy, đầu óc lại càng hoạt động tốt hơn, giống như khi đóng phim, không thể kiểm soát được các phân cảnh kinh dị lần lượt hiện ra.
Đôi khi trí tưởng tượng phong phú cũng có thể dọa ch/ết người.
“Trông coi đầu óc của cô cho tốt vào!” Doanh Điện trách móc một tiếng.
Những hình ảnh lộn xộn kia trong đầu toàn bộ đều biến mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn – .]
Tôi thở hổn hển, bỗng nhiên cảm thấy mình vừa rồi giống như một đứa bị thần kinh, may nhờ có tiếng trách mắng kia.
Thật vất vả mới đến được đỉnh núi, nghe theo lời của Doanh Điện, tôi đào lên chiếc hộp nhỏ ở mộ của hắn, bên trong hộp có cái vòng đồng, nhẹ nhàng kéo một cái, dưới mặt đất liền phát ra tiếng giống như tiếng gầm thét của dã thú.
“Âm thanh đó……”
Tôi còn chưa nói hết câu, cảm thấy dưới chân trống rỗng, cả người bay lên rồi rơi xuống.
Cũng không biết qua bao lâu, tôi nặng nề ngã xuống một vùng đất mềm.
Đất đá từ trên không đổ xuống, xém chút nữa là tôi bị chôn sống.
“Khụ khụ khụ……”
Tôi vật lộn bò dậy, đột nhiên phát hiện mắt đã nhìn lại được, có thể nhìn thấy một chút ánh sáng ở cửa động trên đỉnh đầu.
Thế nhưng xung quanh lại là một khoảng bóng tối có thể nuốt chửng mọi thứ.
“Doanh Điện.” Tôi gọi một tiếng.
Doanh Điện…… Doanh Điện…… Điện…… Điện….. Điện……
Tôi có hơi giật mình, không nghĩ tiếng vọng lại lớn như vậy, chứng tỏ không gian dưới đất này vô cùng trống trải mênh mông.
Doanh Điện không có trả lời tôi.
Tôi gõ gõ chiếc vòng, vẫn không có hồi âm.
Không thể nào? Cái tên quỷ này đẩy tôi xuống đây rồi tự mình rời đi sao?
Bỗng nhiên “bập” một tiếng, một bên trên đỉnh đầu bùng lên ánh lửa.
Lại là “bập” “bập” mấy tiếng, liên tiếp những ánh lửa bừng lên chiếu sáng toàn bộ không gian.
Tôi nhìn quanh bốn phía, đặt m.ô.n.g ngồi xuống đất.
Doanh Điện à Doanh Điện! Ngài cũng không có nói phía dưới phần mộ của ngài có cái địa cung!
Tôi đưa mắt nhìn ra xa thấy mình như đang ở trong một không gian hư vô, địa cung này lớn đến mức không thể nhìn thấy điểm tận cùng của nó, e là toàn bộ núi Trùng Dương đều bị đào rỗng.
Tôi chọn đại một hướng để đi, đi được chừng một giờ, cuối cùng đi đến một chỗ dưới một vách đá, vách đá này không thể nhìn thấy điểm cuối ở hai bên, phía trên không nhìn thấy đỉnh, trên đó khắc đầy tượng đá, không phải Phật Giáo cũng không phải Đạo Giáo, chẳng nhìn ra được lai lịch gì.
Đi đến gần hơn, tôi mới phát hiện trước vách đá có đặt một chiếc quan tài bằng đá.
Trên vách quan tài có khắc hoa văn phức tạp, trong hoa văn có một đoạn văn tự nhỏ được viết bằng triện thư, lờ mờ có thể thấy được vài chữ “Vương” “Điện”.
Bên trên nắp quan tài dán một lá bùa đã ố vàng.
Đầu óc tôi đúng là bị mê muội rồi, trong đầu đều là cảnh Đường Tăng gỡ lá bùa phong ấn trên núi Ngũ Hành Sơn:
Lá bùa phong ấn được gỡ bỏ, đất rung núi chuyển, Tề Thiên Đại Thánh bay lên trời, một mối nghiệt duyên thầy trò từ đó mà tạo nên.
Được rồi, lạc đề rồi.
Ơ kìa?
Tôi trầm mặc nhìn lá bùa rơi vào trong lòng bàn tay, tôi đã gỡ nó ra khi nào?
Dự cảm có điều bất thường vừa mới hiện lên, một tia ánh sáng vàng nổ tung trong lòng bàn tay tôi.
Trong tia ánh sáng vàng chói mắt lá bùa chợt đỏ như m.á.u lóe lên rồi biến mất, sau đó tất cả đầu của các bức tượng đá bắt đầu nứt vỡ ra.
Không biết âm thanh lúc này là tiếng kêu khóc hay là tiếng kêu thảm thiết hay là tiếng cười điên dại, cái thứ âm thanh hỗn tạp gần như muốn chọc thủng màng nhĩ.
Dưới chân cũng bắt đầu rung chuyển dữ đội —— Địa cung này giống như muốn sụp đổ!
Tôi vất vả mới giữ vững được tư thế, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, vách đá khổng lồ che trời lấp đất nghiêng ngả đổ xuống.
“Doanh Điện! Dù có ch/ết tôi cũng sẽ không tha cho anh!”
Tôi tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, hai bên nách tôi đột nhiên bị xiết chặt, hai chân đã rời khỏi mặt đất, mở mắt liền thấy một gò má quen thuộc.
Doanh Điện nhìn tôi mỉm cười, nụ cười xán lạn: “Tôi đưa cô ra khỏi đây.”