Tiểu Đậu Khấu

Chương 12: Ái mộ



Minh Đàn đi rồi, bảo điện yên tĩnh trở lại. Bên trong tịnh thất trà hương lượn lờ, chỉ là khó tiếp tục đánh cờ được nữa.

Trên mặt Tuệ Nguyên đại sư vẫn treo nụ cười nhạt, ông nhẹ nhàng đạm mạc nói: “Đã khó tĩnh tâm, Vương gia không cần gắng gượng.”

Giang Tự không để ý tới định tiếp tục đánh cờ, nhưng khi cầm cờ đen giữa không trung, yêu cầu chọn rể phức tạp hỗn loạn rườm rà hiếm có vừa nãy của vị tiểu thư Minh gia kia lại vang lên bên tai, ván cờ trước mắt dường như đã rối loạn, không hề có kết cấu trật tự.

Hắn cũng không cố nữa, đặt quân đen vào lại vại cờ, đứng dậy chắp tay nhàn nhạt nói: “Ngày khác lại lĩnh giáo đại sư.”

Tuệ Nguyên đại sư nhìn bóng dáng hắn lưu loát rời đi, vuốt râu chòm râu bạc trắng, chỉ cười không nói.

Sau khi ra khỏi bảo điện cầu nguyện, Minh Đàn đi lung tung một lúc, cuối cùng vòng trở lại nơi quen mắt.

Tố Tâm cùng Lục Ngạc đã tìm nàng hồi lâu, bỗng nhiên nhìn thấy nàng, vội đi lên đón.

“Tiểu thư, ngươi đi đâu vậy, dọa chết nô tỳ rồi!” Lục Ngạc vội la lên.

Tố Tâm cũng căng thẳng nói: “Mới vừa hỏi tiểu sư phụ trong trai đường, tiểu sư phụ nói, tiểu thư ăn cơm còn thừa, đi Phật đường nhỏ tự ngẫm, nhưng nô tỳ cùng Lục Ngạc đi Phật đường nhỏ cũng không tìm được tiểu thư.”

“Không có việc gì, lạc đường thôi.” Minh Đàn điềm tĩnh nói, “Ta tìm bảo điện khác, dù sao chuyện tự ngẫm không quan trọng ở chỗ nào, thành tâm khắc linh nghiệm.”

Nàng thành tâm như thế, tất nhiên Phật Tổ sẽ không trách tội, nói không chừng còn sẽ phù hộ nàng tìm được lang quân như ý.

Đúng, đúng là như vậy.

Minh Đàn: “Đúng rồi, các ngươi tìm ta vậy đã dùng trai chưa?”

“Không sao, nô tỳ không đói bụng.”

“Chưa dùng, nô tỳ đói bụng.”

Hai người Tố Tâm cùng Lục Ngạc đồng thời đáp.

“……”

Tính tình hai người này từ trước đến giờ đều là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, ngần ấy năm cũng không học được tí gì từ đối phương.

“Chưa quá giờ ăn, các ngươi mau đi dùng đi, ta ở gần đây ngắm hoa.”

Vì đề phòng Tố Tâm nói ra câu “Há có chuyện nô tỳ để chủ tử chờ”, Minh Đàn còn bổ sung: “Ta muốn yên tĩnh một mình, đừng tới phiền ta.”

Tố Tâm lại không dám mở miệng phản đối.

Thấy Lục Ngạc lôi kéo Tố Tâm vào trai đường, Minh Đàn thở phào một hơi. Dù sao cũng không có việc gì, nàng chậm rãi nhàn tản đi đến bên cạnh ao phóng sinh, chắp tay sau lưng, vươn đầu nhìn xuống xung quanh.

Đầu xuân tháng hai gió nhẹ nhàng ấm áp thổi phất qua mặt ao, nổi lên mấy gợn sóng nông, nhan sắc khuynh thành phản chiếu trên mặt nước cũng theo gợn sóng rung rinh.

Minh Đàn soi trái soi phải, thật sự thấy tiếc thay cho Lương Tử Tuyên. Khuôn mặt chưa trang điểm chưa cài trâm đã yểu điệu động lòng người thế này, thế mà Lương Tử Tuyên cứ vậy bỏ lỡ.

Hơn nữa hắn bỏ lỡ không chỉ là một khuôn mặt này, hắn bỏ lỡ chính là một vị phu nhân tuyệt thế mấy chục năm sau vẫn có thể khoe khoang trong tiệc rượu với đồng liêu đó!

Nói đi cũng phải nói lại, cũng không biết ai tích phúc tám đời cuối cùng có thể cưới được nữ tử tốt như nàng vậy. Ai da, chỉ hận nàng không thể phân thân, nếu nàng là nam tử, nhất định sẽ vượt qua muôn vàn khó khăn, dùng hồng trang mười dặm cầu hôn chính mình.

Minh Đàn ở bên ao than thân trách phận nên không phát hiện ra trong rừng mai đối diện ao phóng sinh có hai thân ảnh mặc áo đen đang đứng.

“Vương gia, Thẩm tiểu tướng quân đêm khuya mới có thể vào thành, ngày mai sẽ tự mình đến Vương phủ báo cáo cho ngài công việc chuyển giao Đông Châu và Tuy Bắc Lộ.” Ám vệ đi theo sau Giang Tự thấp giọng hồi bẩm tin tức mới nhất.

Giang Tự không dừng bước chân, giọng nói cực kỳ lãnh đạm: “Không phải hôm qua đã đến Hòa Châu sao, vì sao tối nay mới vào thành?”

Hòa Châu sát với Thượng Kinh, đường chính đi nhanh và tiện, hơn nữa lần này Thẩm Ngọc đi một người cưỡi ngựa nhẹ nhàng hồi kinh, bình thường dưới tình huống này muộn nhất cũng chỉ buổi trưa hôm nay đã đến nơi rồi.

“Thuộc hạ không biết.”

Ám vệ tự giác thấy hổ thẹn. Y theo lộ trình mà tính, tối nay mới vào thành đúng là hơi chậm, nhưng tin tức hắn nhận đúng là như thế.

Giang Tự cũng không hỏi lại nhiều.

Chỉ là còn chưa đi ra khỏi rừng mai, từ phía ao phóng sinh đối diện liền truyền đến một giọng nam quen thuộc: “Đàn biểu muội!”

Giang Tự dừng bước, quay đầu nhìn lại.

Ám vệ cũng theo bản năng nhìn sang phía đối diện.

Ám vệ: “……”

Hắn biết Thẩm tiểu tướng quân vì sao đêm khuya mới có thể vào thành, ngày mai mới có thể tới gặp Vương gia rồi.

“Biểu ca… Sao huynh ở đây?” Minh Đàn quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Ngọc, thực sự hơi bất ngờ.

Thẩm Ngọc còn chưa thay áo giáp, vừa nhìn là biết dáng vẻ đi đường phong trần mệt mỏi đến thẳng đây luôn, khuôn mặt thanh tuấn bị phơi đỏ bừng, trên trán còn có một lớp mồ hôi mỏng.

“Hôm nay huynh hồi kinh nghỉ chân ở quán trà ven đường, nghe người ta nói chuyện từ hôn của biểu muội cùng thế tử Lệnh quốc công, hồi phủ lại nghe A Họa nói muội đã đến chùa Linh Miểu tránh đầu sóng ngọn gió, liền vội chạy đến đây.”

……?

Tránh đầu sóng ngọn gió.

Cũng không cần phải nói trắng ra thế chứ.

Thẩm Ngọc phát hiện lỡ lời, lại vội nói: “Việc này đều không phải là biểu muội sai, biểu muội không cần quá mức đau buồn.”

Minh Đàn tránh mà không đáp, vừa xa cách lại không mất lễ phép hỏi lại: “Biểu ca đến đây có việc gì quan trọng không?”

Ơ… Không có.

Thẩm Ngọc thích Minh Đàn đã lâu, lúc trước đưa Thẩm Họa đến Hầu phủ sống nhờ, vừa gặp đã thương Minh Đàn, nhưng ngại giai nhân đã có hôn ước từ sớm nên hắn chưa từng có cơ hội biểu lộ tâm ý.

Lần này hồi kinh, còn chưa vào thành, ở quán trà ngoài thành hắn đã nghe thấy người ta nói hai nhà Minh Lương từ hôn, tâm trạng bình tĩnh đột nhiên dao động.

Vì muốn mau mau nhìn thấy Minh Đàn, hắn truyền thư gửi ám vệ của Vương phủ nói đêm khuya mới có thể hồi kinh, ngày mai mới có thể bẩm báo Vương gia chuyện tiếp quản Đông Châu.

Đợi đến khi hắn vội vã chạy về phủ Tĩnh An hầu mới biết Minh Đàn vì tránh đầu sóng ngọn gió mà sáng sớm đã tới chùa Linh Miểu cầu phúc, hắn không kìm nén được, cũng không báo cho Thẩm Họa mà chạy đến đây.

Thẩm Ngọc tới vội vàng, trong chốc lát đúng là chưa nghĩ ra lý do chính đáng. Nhưng hắn khác Thẩm Họa, tâm tính thiếu niên, lại là người hành quân đánh giặc, không để bụng chuyện giữ lễ nghi hay nói năng khéo léo.

Đã không tìm được lý do, hắn đơn giản nói thẳng luôn: “Huynh tới là muốn nói cho biểu muội, huynh khuynh mộ biểu muội đã lâu, chẳng qua trước kia biểu muội có hôn ước với phủ Lệnh quốc công, thân phận giữa hai ta có khác… Hiện giờ biểu muội đã từ hôn, nhất thời cũng khó đính hôn, không bằng gả cho huynh được không? Lần này Đông Châu đại thắng, Vương gia chắc chắn báo cáo Thánh thượng cho huynh thăng chức, tuy vẫn cách xa thân phận đích nữ Hầu phủ của muội, nhưng huynh nhất định sẽ lại lập quân công, tương lai thỉnh phong cáo mệnh cho biểu muội!”

Thẩm Ngọc nói xong một tràng, đôi mắt tỏa sáng, còn lập tức cởi ngọc bội từ bên hông xuống đưa cho Minh Đàn.

Minh Đàn nghe vậy đầu tiên là ngẩn ra, sau lại bị động tác rút ngọc bội làm sợ tới mức lui nửa bước.

“Cẩn thận!” Thẩm Ngọc sợ nàng rơi xuống nước.

Minh Đàn chống vào bàn đá bên cạnh ao, vội ngăn cản nói: “Đừng nhúc nhích!”

Đợi đến khi đã cách xa Thẩm Ngọc một trượng, nàng mới lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Biểu ca có biết chính mình đang nói gì làm gì không?”

Thấy Minh Đàn không vui cũng không e thẹn, Thẩm Ngọc có chút xấu hổ: “Huynh… huynh chẳng phải đang cầu thân biểu muội sao?”

“Biểu ca không phải đang cầu thân ta, mà là đang dồn ta vào đường cùng không thể ngóc đầu lên được.” Minh Đàn bình tĩnh mở miệng nói, “Cầu thân cần có lệnh của cha mẹ lời người mai mối, quy củ đơn giản như thế chắc biểu ca không phải không hiểu. Nếu ta nhận lời biểu ca hôm nay, nói dễ nghe chút là hai bên có tình ý tự định chung thân, nói khó nghe là lén lút trao nhận không biết giữ gìn.”

Thẩm Ngọc ngốc luôn.

Minh Đàn lại nói: “Biểu ca đã biết ta tới chùa cầu phúc là vì tránh đầu sóng ngọn gió, thì hẳn nên biết hiện giờ mỗi tiếng nói cử chỉ của A Đàn đều như đi trên băng mỏng, biểu ca chỉ cần có quan tâm tôn trọng A Đàn một chút thôi thì sẽ không tùy tiện đến mức tới đây tỏ tình.”

Thẩm Ngọc: “Chưa thông báo trước mà một mình đến đây là huynh lỗ mãng, nhưng biểu muội, huynh…”

Hắn cuống quít giải thích, Minh Đàn lại lập tức ngắt lời nói: “Đã biết lỗ mãng, vậy xin biểu ca tức tốc rời khỏi nơi đây, A Đàn sẽ coi như hôm nay chưa gặp biểu ca, cũng chưa nghe thấy lời cầu thân. Hơn nữa, A Đàn không có tình cảm với biểu ca, tuyệt đối không có khả năng gả cho biểu ca làm vợ, xin biểu ca ngày sau chớ nhắc lại.”

“……”

Không có tình cảm, tuyệt đối không có khả năng, chớ nhắc lại.

Ám vệ đi theo sau Giang Tự không khỏi đổ mồ hôi cho Thẩm tiểu tướng quân.

Lời nói của tứ tiểu thư Minh gia này thực sự như dao đâm vào tim người khác.

Quả nhiên, sau khi Thẩm Ngọc nghe được nửa câu, thần sắc chợt u ám, ánh sáng trong mắt cũng tối đi, lời giải thích nghẹn ở trong cổ, rốt cuộc nói không nên lời.

Đúng lúc gặp Tố Tâm cùng Lục Ngạc dùng xong trai tới tìm Minh Đàn, nhìn thấy Thẩm Ngọc, hai người còn có chút kinh ngạc, đang muốn hành lễ, lại không ngờ Minh Đàn đi thẳng qua Thẩm Ngọc, trực tiếp ra lệnh: “Đi về, trở về phòng sao kinh.”

Tố Tâm cùng Lục Ngạc đồng thời đáp vâng.

Theo Minh Đàn đi ra một đoạn, Lục Ngạc nhịn không được tò mò nhìn lại.

Thẩm Ngọc vẫn thất hồn lạc phách mà đứng ở chỗ đó, sau một lúc lâu không nhúc nhích.

Lục Ngạc: “Tiểu thư, biểu thiếu gia sao lại ở đây?”

Minh Đàn tức giận đến nói không nên lời, không đáp.

Chờ trở về phòng, Lục Ngạc lại nói nhỏ: “Nô tỳ nhìn thì thấy biểu thiếu gia hình như có vẻ có ý với tiểu thư, trước kia biểu thiếu gia đã…”

Minh Đàn phóng ánh mắt sắc như dao qua.

Lục Ngạc như bị dao nhỏ cứa yết hầu, thức thời câm miệng, cũng không dám nhiều lời nữa.

Ước chừng cùng lúc ba người Minh Đàn đã trở lại sương phòng, Thẩm Ngọc đứng bên cạnh ao phóng sinh mới dịch bước chân, cả người cứng đờ hướng tới cửa chùa.

Tiểu nha hoàn tránh ở phía sau cây cổ thụ nhìn lén toàn bộ chuyện này cũng lặng lẽ rời đi theo một con đường nhỏ khác.

Động tĩnh này đương nhiên không qua được mắt của ám vệ, ám vệ định nhắc nhưng Giang Tự không cho, ngược lại bỗng nhiên ra lệnh: “Đi điều tra rõ về tứ tiểu thư Minh gia, tra xem hai năm trước vào tiết đạp thanh nàng có đi qua chùa Hàn Yên không.”

Năm lần bảy lượt gặp được vị tứ tiểu thư Minh gia này, không phải chỉ nghe giọng nói thì cũng chỉ thấy cái bóng, vẫn chưa nghiêm túc thấy rõ dáng vẻ dung mạo của nàng.

Lần này thấy rõ, tuy không biết vì sao chưa mặc những xiêm y chất đầy năm cái xe ngựa kia, nhưng nàng mắt ngọc mày ngài, khuôn mặt thanh tú hàm răng trắng bóng, thực sự là mỹ nhân hiếm có. Nhìn vẻ ngoài của nàng thế này, hình như mấy lời cầu nguyện lúc nãy cũng không quá đáng lắm. Nhưng chuyện này đều không quan trọng, quan trọng là, hắn phát hiện dung mạo nàng có chút quen thuộc.

Trong sương phòng, Minh thí chủ, người làm Giang Tự cảm thấy có chút quen thuộc, càng nghĩ càng giận. Thẩm Họa tuy rằng không thể làm cho người ta thích, nhưng vẫn là người khôn khéo có đầu óc, sao lại có một ca ca không biết suy nghĩ như vậy! Đây đâu phải khuynh mộ cầu thân, rõ ràng là muốn mạng nàng mà!

Nhưng nàng lại biết, Thẩm Ngọc chẳng qua chỉ là thẳng tính thôi, cũng không phải có ý xấu. Chính là như vậy mới làm người ta giận, không thể trách cứ không thể dạy dỗ, chỉ có thể tự mình buồn bực!

Không được, hôn phu nàng muốn chắc chắn không thể giống như Thẩm Ngọc, hành sự lỗ mãng tùy tiện không lựa lời, hôn phu như vậy ngày sau làm sao có thể bảo vệ nàng chu toàn?

Nghĩ vậy, nàng vội vàng đứng dậy, soi gương đồng sửa sang lại dung nhan, lại dẫn theo Tố Tâm đi tới bảo điện nàng cầu nguyện lúc trước.

Nàng đoan chính mà quỳ gối trên đệm hương bồ vái ba vái, chắp tay trước ngực lẩm bẩm thì thầm: “Phật Tổ trên cao, tín nữ A Đàn lúc trước vẫn chưa suy nghĩ đầy đủ, đối với việc tuyển chọn lang quân như ý vẫn cần bổ sung mấy chỗ……”

Tiểu sa di đang vẩy nước quét nhà trong tịnh thất ở phòng kế bên sững sờ trong chốc lát, da đầu tê rần. Yêu cầu chọn rể của vị tiểu nương tử này, hắn thấy trên đời cùng lắm chỉ có Định Bắc vương điện hạ là thỏa mãn được.

…… Thế mà vẫn còn nữa?


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.