Đợi cô bé ăn sáng xong thì bên đạo diễn cũng đã trao đổi xong lịch trình với Giang Ly và Tiểu Tranh, tiếp tục quay những cảnh tiếp theo: “Mọi người chuẩn bị hành lý xong thì chúng ta xuất phát.”
“Con đi ngay đây.” Tiểu Đào Đào lập tức chạy vào phòng, lấy túi vải của mình ra, nhét hết quần áo mà cô bé thích, bao gồm cả bộ đồ mới mà mẹ mua vào trong. Nhét được vài bộ thì không nhét thêm được nữa, cô bé xách túi lên lắc lắc: “Ơ? Sao túi của em lại nhỏ đi vậy?”
“Ngốc ạ, là đồ của em nhiều quá đấy.” Giang Ly đẩy một chiếc vali mới tinh vào: “Để đồ vào đây này.”
“Anh mới ngốc ấy!” Tiểu Đào Đào bực bội thở phì phò nhét hết quần áo vào vali, nhét hết bộ này đến bộ khác, chẳng mấy chốc đã nhét đầy vali.
Cô bé lén lút liếc nhìn Giang Ly đang ở bên ngoài, nhân lúc không ai chú ý, cô bé lén nhét chocolate, kẹo và một số thứ linh tinh khác vào vali.
Vì nhét đồ quá nhanh, nên một thanh chocolate đã vô tình rơi xuống gầm giường. Cô bé lập tức nằm sấp xuống đất, chổng mông lên, chui vào gầm giường nhặt chocolate.
Giang Ly quay lại, vừa vào cửa đã thấy Tiểu Đào Đào đang nhích từng chút một: “Em đang làm gì thế?”
“Nhặt cái này ạ.” Tiểu Đào Đào cầm thanh chocolate lên cho anh trai ngốc xem.
“Rơi rồi thì thôi, đừng nhặt nữa.” Giang Ly không suy nghĩ nhiều, kéo vali lên, đẩy ra ngoài: “Đi thôi.”
“Dạ!” Tiểu Đào Đào chống tay xuống đất bò ra, phủi phủi bụi trên áo cà sa, sau đó đeo bình sữa, “lạch bạch” đi theo sau, thân hình nhỏ nhắn lắc lư từ bên này sang bên kia, trông vô cùng đáng yêu.
Hai người lên xe của tổ chương trình đi đến thành phố M, trên đường đi, tổ chương trình vẫn tiếp tục quay phim, nhân tiện phỏng vấn sơ lược.
Đạo diễn hỏi Giang Ly: “Tại sao cậu lại muốn tham gia chương trình “Sinh Tồn Hoang Dã” của chúng tôi?”
Giang Ly nhướng mày: “Các người mời tôi cơ mà?”
Đạo diễn nghẹn họng: “Bình thường cậu có tham gia những hoạt động tương tự không?”
Giang Ly đáp: “Không.”
Đạo diễn lại hỏi: “Vậy cậu có tự tin kiên trì đến cuối cùng để nhận 50 triệu tệ tiền thưởng không?”
Giang Ly nghiêm túc lắc đầu: “Không.”
Đạo diễn không ngờ anh lại thẳng thắn như vậy, những vị khách mời khác đều rất muốn giành lấy 50 triệu tệ tiền thưởng: “Cậu không tự tin vào bản thân mình như vậy sao?”
Giang Ly quay sang nhìn Tiểu Đào Đào đang ôm bình sữa, tu ừng ực: “Tôi là người biết mình biết ta.”
Tiểu Đào Đào đang uống sữa bỗng ợ một cái rõ to, khiến mọi người đều nhìn về phía cô bé. Cô bé ngại ngùng cười với mọi người, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, một tiểu hòa thượng đáng yêu biết bao.
Các vị đạo diễn bị vẻ đáng yêu của cô bé chọc cười, đáng yêu quá đi mất: “Tiểu Đào Đào, con nghĩ xem, con và anh trai cùng tham gia chương trình, con có thể giúp anh ấy làm gì?”
Tiểu Đào Đào cất giọng trẻ nít: “Bảo vệ anh ấy ạ.”
“Tiểu Đào Đào ngoan quá, còn nhỏ như vậy mà đã biết bảo vệ anh trai rồi.” Vị đạo diễn không coi là thật, sau đó hỏi tiếp: “Vậy con nghĩ anh trai có thể giành được 50 triệu tệ tiền thưởng không?”
Tiểu Đào Đào khẳng định chắc nịch: “Có ạ!”
Giang Ly che mặt: “Em thổi phồng anh quá rồi đấy.”
Tiểu Đào Đào bĩu môi, “phù” một cái vào Giang Ly.
Khóe mắt Giang Ly giật giật: “Ý em là sao?”
Tiểu Đào Đào che miệng cười trộm: “Anh đoán xem!”
Giang Ly thật sự không muốn để ý đến cô bé nữa: “Hừ.”
Vị đạo diễn bật cười thành tiếng, cô bé này thật thông minh: “Tiểu Đào Đào, nếu con giành được 50 triệu tệ, con muốn dùng số tiền đó làm gì?”
Tiểu Đào Đào nghiêm túc suy nghĩ: “Giúp sư phụ sửa chùa, mua đồ ăn ngon cho bố mẹ.”
Đạo diễn: “Còn gì nữa không?”
Tiểu Đào Đào chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh, cuối cùng dừng lại ở chiếc quần rách của Giang Ly, cô bé đưa tay nhỏ che chỗ quần bị rách: “Mua quần mới cho anh trai ngốc, sau này anh trai sẽ không bị đau chân nữa.”