Mặc dù đưa cà phê không đúng thời điểm nhưng vì không bị quở trách nên sự tin tưởng của Bùi Nam đối với bản thân không bị giảm đi chút nào.
Thời đại khoa học kỹ thuật đang đà phát triển nên có rất nhiều người bình thường dựa vào năng lực của mình rồi theo đó mà phất lên, do đó nên sự phân tầng giữa các giai cấp cũng đang dần dần được dung hoà. Nhưng ở trong nhà họ Tề thì vẫn còn một vài lễ nghi kiểu cũ được giữ lại.
Ví dụ điển hình là quản gia, quản gia cần phải phục vụ bên cạnh ông chủ trong lúc dùng cơm.
Như ngày thường thì chú Trung sẽ luôn mặc một bộ vest chỉnh chu nhất, chỉnh lại cái nơ quanh cổ, chải tóc tỉ mỉ cẩn thận, đảm bảo cả người từ trên xuống dưới không có vấn đề gì thì mới ngẩng cao đầu bước đến đứng bên cạnh Tề Phong Bắc, kịp thời đưa muỗng hoặc là rót rượu pha trà cho hắn.
Vừa nhận vị trí của chú Trung, Bùi Nam cũng có thể đứng ở phía sau, ngay bên trái của Tề Phong Bắc.
Thư ký Tân Tây Hải đã rời đi từ sớm, cả một bàn ăn to lớn cũng chỉ có mỗi Tề Phong Bắc ngồi đó một mình. Hắn có thói quen đọc báo trong khi chờ dùng cơm, vừa vặn cơm canh dọn lên xong thì hắn cũng vừa đọc xong tin tức đầu bảng.
Nhưng ngày hôm nay hắn lại không có cách nào đặt sự chú ý của mình lên mặt báo cả.
Đứa con trai cũ của hắn mặc một bộ quần áo thể thao không vừa người, cổ áo quá rộng nên tuỳ tiện động đậy là đã lộ ra phần lớn bả vai nên cứ vài lần là cậu lại phải kéo cái áo lại rồi tiếp tục dọn chén đũa ra. Cậu làm không tốt chút nào, hơn nữa còn có vẻ háo hức gì đấy nên lúc đặt đồ xuống còn vang lên mấy tiếng lanh lảnh. Sau một loạt tiếng động ồn ào, Tề Phong Bắc cau mày nhìn chén đĩa lộn xộn ở trên bàn, lạnh lùng nói: “Cậu định đem bát đĩa của nhà tôi đập phá hết hay sao?”
“Con, con không có…”. Bùi Nam tay chân luống cuống nhìn hắn.
Đôi mắt cậu rất to, lại thêm con ngươi đen láy, không biết là bởi vì tủi thân hay vì chuyện gì khác mà trong hốc mắt luôn đong đầy hơi nước như có như không, dung hoà với làn da trắng sứ và đôi môi đỏ thắm làm cho người ta cảm nhận được một mùi vị thật khác lạ. Tề Phong Bắc thoáng dời ánh mắt đi, “Xuống mang thức ăn lên đi.”
“Dạ, được ạ.” Bùi Nam vội vội vàng vàng chạy vào nhà bếp, sau đó rất nhanh đã đi ra, trông sắc mặt vừa căng thẳng vừa luống cuống, lúc đặt đồ ăn lên bàn xong còn nhảy dựng lên mấy lần, “Nóng quá đi.”
Tề Phong Bắc nhíu mày càng sâu, “Tại sao không dùng khay đựng?”
Cậu chưa từng làm mấy việc này nên cũng không biết đồ ăn có thể nóng như vậy, cậu làm không thành thạo cũng chẳng lưu loát, lúc mang đồ ăn lên cứ như bị chó đuổi sau lưng vậy. Sau khi bưng xong hết lên thì lại quên mất phải rót rượu.
Tề Phong Bắc tặc lưỡi một tiếng, lạnh nhạt nói: “Cứ vậy đi.” Hắn luôn dùng một thái độ không muốn nói nhiều với Bùi Nam, gấp tờ báo lại rồi bắt đầu dùng bữa tối của mình. Tay nghề của mẹ Hoa rất tốt, đồ ăn làm ra đều luôn hợp khẩu vị của hắn.
Bữa tối gồm bốn món mặn một món canh, lượng đồ ăn này một người ăn thì hơi nhiều, nhưng cũng chưa tới mức xa hoa lãng phí. Ngoại trừ món canh thì chỉ có một món tôm hùm là đắt đỏ mà thôi.
Những con tôm hùm đã được bóc vỏ đựng trong đĩa, toả ra mùi thơm đặc trưng của hải sản, chất thịt còn mềm và tươi do mới được chuyển đến bằng đường hàng không vào sáng nay.
Nếu có chút rượu vang thì ăn sẽ ngon hơn nhiều.
Tề Phong Bắc suy nghĩ một chút, nhưng cũng chỉ là suy nghĩ một chút thôi chứ không hề có ý trách cứ gì. Đúng là tính tình hắn không tốt lắm, nhưng không thể nói là không tốt được, nếu không cũng sẽ không chứa chấp những người đã từng phản bội hắn như vậy, lúc nhìn thấy vết thương trên bụng Bùi Nam thì hắn không thể nhẫn tâm mà đuổi cậu đi được.
Động tác ăn cơm của hắn tao nhã, nhai kĩ nuốt chậm, mang theo khí chất cao quý bẩm sinh, cũng không kiêng ăn thứ gì, mặc dù vậy nhưng hắn cũng chỉ gắp có vài đũa tôm hùm. Chỉ là lúc vừa định động đũa gắp lần nữa thì Tề Phong Bắc bỗng nhận ra được có điều gì đó sai sai.
Hắn chậm rãi quay đầu, lúc này mới phát hiện điều sai sai ở đây là cái gì.
Bởi vì ánh mắt của Bùi Nam gần như dính cứng lên hết trên mấy con tôm hùm kia, trong đôi mắt đầy sự thèm thuồng, đầu lưỡi hồng hào còn khẽ liếm môi một cái, thậm chí hắn còn thấy vệt nước bên khoé môi cậu.
Khu ổ chuột thật sự có thể mài mòn đi một con người.
Hắn vẫn còn nhớ lúc cậu trai này còn là con trai của mình thì sơn hào hải vị gì cũng chẳng thèm để vào mắt, rất rất kén ăn, tâm tình tốt thì còn đỡ, lúc tâm tình không tốt thì cái gì cũng chẳng chịu ăn, mọi người phải dỗ rất lâu mới bằng lòng động đũa như ban ân.
Mà mỗi lần hắn đi công tác trở về thì đúng lúc gặp tâm tình Bùi Nam đều không tốt, cố ý muốn hắn dỗ, mỗi lần như vậy phải dỗ gần nửa tiếng mới có thể dỗ cậu ăn hết một bữa cơm.
Vậy mà bây giờ cậu lại chảy nước miếng trước mấy con tôm hùm lớn.
Bùi Nam nhìn chăm chú vào mấy con tôm hùm kia mà quên bẵng luôn nhiệm vụ của mình, càng chẳng để ý tới biểu tình thèm thuồng của mình bị Tề Phong Bắc phát hiện. Lúc chiều quỳ trên mặt đất lau sàn mấy lần đã sớm làm bụng cậu đói meo, đói bụng đến nỗi kêu lên “ùng ục” nên lúc ngửi thấy mùi thơm của thức ăn thì cơn đói trong bụng liền mạnh mẽ trỗi dậy.
Đã lâu rồi cậu chưa được ăn lại tôm hùm, lâu đến mức dường như cậu cũng quên mất mùi vị của nó là như thế nào.
Bây giờ một bàn tôm hùm ngon lành bày ra trước mắt cậu làm cậu thèm tới nuốt nước bọt mấy lần, phải cố gắng lắm mới kiềm nén bản thân không nhào lên mà bắt lấy nó. Lúc kiềm nén bản thân đến cực hạn, rốt cuộc cậu mới chú ý đến Tề Phong Bắc đang nhìn mình.
Cậu sững người một chút, sau đó từng đợt xấu hổ lan từ cổ lên, hai má đỏ ửng làm sắc mặt Bùi Nam không bao lâu liền biến thành quả cà chua chín. Cậu xấu hổ cúi thấp đầu, trước mặt lại đột nhiên xuất hiện một tờ khăn giấy.
Tề Phong Bắc nói: “Lau miệng đi.” Sau đó giễu cợt nói: “Lễ nghi cậu từng học qua đã đổ nát thành như vậy rồi sao?”
Bùi Nam càng xấu hổ hơn, vội vã dùng giấy ăn lau khóe miếng, “Xin lỗi ạ…” Cậu rất xấu hổ, xấu hổ đến mức co hết mấy ngón chân lại, vậy nhưng cậu vẫn hy vọng xa vời rằng Tề Phong Bắc có thể để lại một chút thịt tôm hùm cho cậu ăn.
Trước đây cậu luôn ăn đồ ăn ngon nhất, không bao giờ ăn đồ ăn mà người khác đã đụng qua, thậm chí khi không thích còn có thể gạt đổ cái đĩa thức ăn đi mà không hề chớp mắt cái nào. Mười sáu năm qua, đồ ăn bị cậu lãng phí đếm không hết, đến lúc ở khu ổ chuột thì cậu hối hận muốn chết, hối hận vì những chuyện mà mình từng làm ra.
Cậu nghĩ có khi là do cậu lãng phí nên bây giờ mới phải chịu tội đói bụng như vậy.
Tối nay cậu vẫn được ăn thịt tôm hùm.
Tề Phong Bắc ngồi trước bàn ăn quá lâu nên đồ ăn cũng đã lạnh hết, thịt tôm hùm lạnh lẽo liền mang theo ít mùi tanh, nhưng có sao đi nữa thì Bùi Nam vẫn cảm thấy đây là món tôm hùm ngon nhất mà cậu từng ăn.
Cậu gần như ăn ngấu nghiến mà đem số tôm hùm còn lại nhét vào bụng, lại ăn thêm một bát cơm trắng đến khi bụng phình to mới chịu dừng lại. Mẹ Hoa nhìn thấy bộ dạng này của cậu mà đau lòng không thôi, liên tục nói: “Ăn chậm một chút, đừng để mắc nghẹn, tôm hùm lớn vẫn còn, lần sau còn có thể ăn mà.”
Bùi Nam cũng cảm thấy mình ăn uống không dễ nhìn, nhưng cậu không khống chế được.
Khi cậu bị đuổi đến khu ổ chuột, trong người cậu và mẹ chẳng có đồng bạc nào, chỉ có thể sống dựa nào người đàn ông kia. Nhưng người đàn ông kia bị sa thải, mấy thứ đồ mà Bùi Băng cho hắn lúc còn là phu nhân nhà giàu cũng bị Tề Phong Bắc cho luật sư đến lấy lại tất cả, ông ta còn vợ lớn và con cái, lại bị đuổi tới khu ổ chuột thì có thể tưởng tượng được cuộc sống khốn khổ ra sao.
Bùi Băng làm đại tiểu thư hơn hai mươi năm, làm phu nhân nhà giàu hơn mười năm nên đụng phải việc này ngoại trừ khóc thì vẫn là khóc, lúc đầu người đàn ông vì vẻ ngoài xinh đẹp của cô mà vẫn cố chiều chuộng, mặc cho bị vợ lớn mắng cũng sẽ đem đồ ăn tới cho mẹ con bọn họ. Nhưng có lẽ ngày trôi qua càng khó khăn, trong túi cũng chẳng còn tiền thì vẻ ngoài xinh đẹp đến mấy cũng chẳng đáng giá một đồng, người đàn ông rốt cuộc chịu không được nữa, cơm nước cũng không còn đưa tới đúng giờ, sau nữa là bởi vì không trích đâu ra được tiền thuê hai căn nhà nữa nên đã mang mẹ con bọn họ về sống cùng trong căn nhà kia.
Về ở trong căn “nhà” kia, mỗi ngày Bùi Băng và Bùi Nam trải qua càng khổ sở hơn, không chỉ thiếu ăn thiếu mặc mà hầu như mỗi ngày đều bị chỉ vào mặt mà mắng.
Bùi Băng trước giờ chưa từng sống một cuộc sống như thế này, cô không giỏi việc tranh cãi với người ta nên ngoại trừ khóc lóc thì vẫn là khóc lóc, việc gì cũng chẳng thể làm. Nếu như không phải người đàn ông kia còn ở đó thì chắc mẹ con bọn họ đến đồ ăn cũng không được chia miếng nào.
(WordPress: htt895709555.wordpress.com)
(Wattpad: caudocmoc1823)
Cho dù có được chia thì cũng chỉ được có chút ít, không những vậy mà còn có thể bị người khác cướp đi nữa. Chính vì nguyên nhân như vậy mà đã tạo cho Bùi Nam một thói quen là khi đã lấy được đồ ăn thì phải nhanh chóng bỏ vào miệng nhai nuốt ngay lập tức.
Cho dù sau đó có bị đánh đi chăng nữa thì với cái bụng đã được lấp đầy vẫn thoải mái hơn một chút.
Đối mặt với việc sinh tồn trước mắt, lễ nghi chỉ là trò cười mà thôi.
Buổi tối Bùi Nam vẫn còn phải làm việc, phải chuẩn bị quần áo cho Tề Phong Bắc mặc vào ngày hôm sau và còn phải chuẩn bị nước tắm cho hắn nữa.
Lại được đi vào phòng ngủ của Tề Phong Bắc lần nữa, Bùi Nam mới phát hiện ra trang trí của căn phòng đã hoàn toàn thay đổi. Mẹ của cậu thích phong cách cổ điển, trước đây luôn dùng một ít ren làm đồ trang trí, giường cũng là giường công chúa, còn có rèm che màu hồng nữa, lúc đi vào còn tưởng như đang lạc vào lâu đài nào đó.
Nhưng bây giờ khắp phòng đều là phong cách tối giản hiện đại, màu sắc chủ đạo là xám và trắng, cảm giác rất lạnh lẽo.
Thật ra Bùi Nam có thể hiểu được vì sao Tề Phong Bắc phải thay đổi lớn căn phòng này như vậy.
Dù sao thì Bùi Băng cũng đã từng mang người đàn ông kia đến đây lăn giường.
Tề Phong Bắc còn chưa đổi ngôi nhà này, chắc bởi vì coi đây là nhà tổ trạch đi.
Bùi Nam tắm rửa xong, cậu có một bộ đồ ngủ mới, là mẹ Hoa lén lút mua cho cậu. Nhưng khổ là mẹ Hoa chỉ nhớ số đo trước đây của cậu, cho nên mua phải size nhỏ, cậu mặc lên rất chật, đặc biệt là quần còn hằn rõ hết đường nét trên mông cậu.
Nhưng mà Bùi Nam vẫn rất vui, dù sao cũng là đồ mới.
Đã một năm nay cậu không có quần áo mới mặc rồi đó!
Nhìn quanh phòng ngủ Tề Phong Bắc một vòng, Bùi Nam không dám trắng trợn không sợ gì mà sờ soạn lung tung như trước đây. Nơi này đúng nghĩa phòng ngủ của đàn ông độc thân, mặc dù trên giường lớn có hai cái gối đầu nhưng dựa vào bài trí trong phòng thì có thể nhìn ra nơi này chỉ có một người ở, ngay cả tủ quần áo trong phòng cũng chỉ có đồ của Tề Phong Bắc.
Không nhìn thấy áo quần của phụ nữ, điều này làm Bùi Nam thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì nếu như có “Mẹ kế” thì phần trăm mà cậu bị đuổi ra ngoài có lẽ sẽ còn cao hơn.
Quần áo của Tề Phong Bắc đều thiên về nghiêm túc và chững chạc, màu sắc cũng chỉ toàn trắng và đen, có ít màu xám xen lẫn vào đó, thỉnh thoảng mới có mấy bộ âu phục màu xanh đậm. So với làm việc nhà thì việc phối đồ Bùi Nam làm thuận buồm xuôi gió, không biết tại sao mà chỉ cần ngón tay cậu đụng tới bộ quần áo nào thì ngay lập tức cậu có thể tưởng tượng ra dáng vẻ khi Tề Phong Bắc mặc nó vào, sau đó sẽ tự động phối thành một bộ đồ thích hợp nhất.
Chuẩn bị quần áo xong xuôi đâu vào đấy, cậu tiếp tục dùng bàn ủi ủi quần áo. Dù không khéo tay nhưng Bùi Nam rất cẩn thận không dám ủi hư mấy bộ trang phục đắt tiền. Sau khi làm xong thì trên người cậu đã đổ cả tầng mồ hôi do căng thẳng, áo ngủ mỏng tang dính sát vào da thịt càng tôn lên những đường nét trên thân thể cậu.
Tiếp theo là đổ nước tắm.
Mở cửa phòng tắm nhìn thấy buồng tắm sáng sủa rộng lớn, một luồng cảm giác quen thuộc dâng lên, đồng thời lại có chút chua xót trong lòng.
Những thứ mà cậu đã từng dễ dàng chạm đến, trong tương lai rất khó có thể nắm giữ lại một lần nữa.
Chà bồn tắm, chà sạch từng ngóc ngách bằng bàn chải, sau đó xả nước vài lần cho sạch xong mới đổ nước nóng vào.
Lúc Tề Phong Bắc đi vào, nước nóng trong bồn vừa lúc cũng đã được đổ đầy, còn Bùi Nam thì đang bận rộn chuẩn bị mấy loại tinh dầu dùng để tắm rửa. Cậu đưa lưng về phía cửa, khom người chổng mông lên, bộ quần áo bị thấm nước lúc lau dọn ôm sát vào mông khiến cho mông cậu vừa tròn lại vừa vễnh.
Mà ở giữa hai cánh mông lại lộ ra một bộ phận có hình dáng đặc thù.
Giống hệt như con bào ngư cái, ở giữa có một cái khe, cái khe nhỏ đến mức làm nó bị mắc kẹt ở đó, khiến cho phần hai bên trông hơi phồng lên.
Rất dụ người.