*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tề Phong Bắc nhìn “Chim hồng hạc” đang chạy tới gần, khoé miệng không nhịn được mà nhếch lên một chút, “Thật ra cũng không cần phải quê mùa đến như vậy.”
Tây Tân Hải cũng cảm thấy mình làm hơi lố, anh hạ giọng, có chút áy náy, “Vậy có cần đổi một bộ khác không sếp?”
“Không cần.”
Tốt hơn là nên quê mùa một chút thì mới có thể làm cho hắn không sản sinh ra những suy nghĩ không nên có. Tề Phong Bắc nhìn thiếu niên đang đi tới rồi ngẫm nghĩ. Khi Bùi Nam đi tới trước mặt hắn mới phát hiện bộ quần áo trên người cậu có màu đỏ tươi, kiểu áo thun cổ tròn rất được ưa chuộng, ngoại trừ màu sắc có hơi kỳ quái thì thực chất nó cũng không hề xấu xí chút nào. Ngược lại là chiếc quần màu xanh quân đội có nhiều túi mà thiếu niên đang mặc nhìn còn khó coi hơn, hai màu sắc khác lạ phối hợp với nhau, quê mùa nhân đôi.
Nhưng lạ là Bùi Nam mặc lên người lại trông không hề xấu xí chút nào.
Vẻ ngoài của cậu khi lớn lên quá mức tinh xảo và đẹp đẽ. Vóc người vừa đủ của cậu bé mới lớn cùng khuôn mặt sáng sủa dễ thương, chân tay mảnh khảnh nên cho dù cậu có mặc loại quần áo nào trên người đi chăng nữa thì cũng không phản tác dụng mà ngược lại còn có thể tôn lên đường nét khuôn mặt cậu nhiều hơn.
Vì phải làm việc nên Bùi Nam đã cột tóc mình thành đầu quả táo, lúc cười lên có thể nhìn thấy rõ đôi lông mày của cậu, đồng thời cũng lộ ra một hàm răng trắng trẻo. Trước đây nụ cười của cậu luôn có vẻ ngạo nghễ nhưng bây giờ nụ cười ấy chỉ toàn mang một vẻ lấy lòng, giọng nói cũng nhẹ nhàng hẳn, “Ba ơi, ba tan làm rồi ạ?”
Tầm mắt của Tề Phong Bắc rơi vào bàn tay dính đầy bùn đất, “Cậu đang làm gì vậy?”
Bùi Nam lập tức lớn tiếng nói: “Con nhổ cỏ ạ, con đã nhổ cỏ sạch sẽ.” Cậu cố gắng thể hiện nổ lực của mình, “Con đã nhổ cỏ rất sạch sẽ, cỏ trong vườn đã được dọn dẹp xong hết rồi. Ba ba có muốn kiểm tra một chút không?”
Tề Phong Bắc vốn chẳng có hứng thú gì với việc này, vườn hoa của nhà họ Tề tuy rằng luôn thuê một người thợ trồng hoa có chuyên môn đến chăm sóc nhưng một người luôn bận rộn như hắn thì chẳng có bao nhiêu thời gian nhàn rỗi để mà ngắm hoa nên vườn hoa có cây gì, hoa nở như thế nào hắn cũng chưa từng để ý đến. Lúc này lẽ ra hắn cần phải đi lên phòng làm việc trên lầu hai để xem một vài báo cáo công việc, nhưng không hiểu sao khi đối diện với ánh mắt sáng lấp lánh đầy vẻ chờ đợi của Bùi Nam thì bước chân của hắn không tự chủ được mà di chuyển về phía khu vườn.
Bùi Nam vừa nhìn thấy hắn đồng ý thì rất cao hứng, thực chất đây đều là do cậu còn cố ý thể hiện ra ngoài. Trong nhà đã có người chuyên dọn dẹp vệ sinh, còn nhà bếp đã là địa bàn của mẹ Hoa, cậu ở đó cũng không có việc gì có thể làm.
Lúc đi ra vườn hoa nhìn thấy trong vườn đều là cỏ dại thì cậu lập tức nảy ra một ý tưởng ngay.
Khi Tề Phong Bắc quay về, vừa xuống xe thì có thể nhìn thấy nơi này đầu tiên, nếu như nhìn thấy cậu đang chăm chỉ làm việc thì chẳng phải là có thể thêm được một ấn tượng tốt cho cậu sao?
Có ấn tượng tốt rồi thì sẽ không nỡ lòng đuổi cậu đi!
Bùi Nam càng nghĩ càng thấy hay, nhìn bộ quần áo trên người cũng hợp mắt hơn, cậu vội vàng nói: “Ba ba, cảm ơn ba đã mua quần áo mới cho con ạ.” Thực ra lần đầu tiên nhìn thấy bộ đồ này cậu đã muốn khóc thét lên, mặc dù tiểu thiếu gia có hơi ngốc nghếch và lười biếng đi chăng nữa thì thẩm mỹ của cậu vẫn rất tốt. Những bộ quần áo của cậu trước đây rất tinh tế và thoải mái, khi cậu mặc đồ cá nhân ở trường thì đều sẽ có rất nhiều người bắt chước theo, dần tạo nên trào lưu trong một quãng thời gian.
Mặc dù cậu đã trải qua một năm sống cực khổ và không có một bộ đồ mới nào hết, gần như có cái gì mặc được thì mặc cái nấy, cho dù có lỗ thủng cũng không chê nhưng mà nói thật màu sắc của bộ quần áo mà Tây Tân Hải đưa đến nhìn vô cùng kỳ quặc.
Chắn chắn là cố ý.
Tề Phong Bắc không cần cậu nữa, hắn miễn cưỡng chấp nhận cậu, còn cố ý mua bộ quần áo xấu như vậy cho cậu mặc. Có lẽ hắn cố ý làm như vậy chính là để cho cậu phải tức giận.
Suy nghĩ của Bùi Nam quay cuồng trong đầu, lúc đó cậu cố gắng kìm lại những giọt nước mắt sắp trào ra, đè nén mọi bất mãn. Cậu mỉm cười ngọt ngào với thư ký rồi nói “cảm ơn”. Chờ thư ký đi rồi, cậu lập tức chọn một bộ đồ rồi mặc vào người.
Không được bày ra bộ dạng yếu ớt nữa, cậu muốn cho Tề Phong Bắc nhìn thấy sự thay đổi của cậu.
Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì cậu cũng không bao giờ tự nguyện rời đi!
(WordPress: htt895709555.wordpress.com)
(Wattpad: caudocmoc1823)
Tề Phong Bắc không biết những suy nghĩ quanh co của cậu, hắn liếc mắt nhìn bộ quần áo trên người thiếu niên, không mặn không nhạt mà “Ừ” một tiếng. Bọn họ nhanh chóng đã đi đến gần vườn hoa, vườn hoa sạch sẽ không xót lại chút màu xanh nào, “cỏ” bị Bùi Nam nhổ ra đã được chất lên gọn gàng ở một bên, trên rễ vẫn còn dính chút đất bùn ẩm ướt.
“Không nghĩ tới bác thợ làm vườn có thể lười biếng vậy, để lại quá trời cỏ dại trong vườn luôn. Nhưng mà con nghĩ chắc do mấy ngày nay bác ấy bận ở bệnh viện chăm sóc cho bác Trung nên không có thời gian qua đây chăm sóc vườn.” Bùi Nam vốn còn muốn khen mình vài câu nhưng cậu nheo mắt nhìn sắc mặt Tề Phong Bắc, càng nhìn càng thấy sai sai, thanh âm theo bản năng từ từ nhỏ dần.
Hình như cậu vừa nhìn thấy Tề Phong Bắc cười đó.
Trước đây khi còn là con trai của hắn, Bùi Nam rất hay nhìn thấy Tề Phong Bắc cười. Tề Phong Bắc thân là con trai trưởng của nhà họ Tề, từ nhỏ đã được giáo dục rất nghiêm khắc, các em gái em trai của hắn cũng sêm sêm tuổi nhau nên để làm gương cho đám nhỏ thì hắn phải học cách nghiêm túc và trưởng thành nhiều hơn, hắn cũng rất hiếm khi để lộ cảm xúc lên mặt. Nhưng một người như hắn vậy mà lại thường xuyên để lộ một mặt dịu dàng trước mặt con trai, hắn sẽ cười với Bùi Nam, sẽ cưng nựng cậu, lại có lúc cảm thấy bất lực trước tính tình nóng nảy của cậu nhưng vẫn sẽ dịu dàng mà dỗ dành cậu.
Bùi Băng đã từng nói: “Ba con rất thích con.” Lúc bà ấy nói cây này thì vẻ mặt bà cứng ngắc, lúc đó Bùi Nam cho rằng bà đang ghen tỵ thôi, sau đó mới hiểu ra có lẽ lúc đó bà đang cảm thấy áy náy.
Nụ cười vừa mới xuất hiện trên mặt Tề Phong Bắc không giống những nụ cười trước đây, nó không hề mang theo ý trào phúng mà lại càng giống nụ cười trong vô thức hơn.
Khi Bùi Nam chưa kịp đoán ra thì Tề Phong Bắc đã nói: “A Điền không có ở đây.”
A Điền là thợ trồng hoa của nhà họ Tề, là một người đàn ông lớn tuổi, vợ ông đã mất rồi, chỉ còn lại một người con trai lớn hơn Bùi Nam.
Tề Phong Bắc vươn ngón tay, từ trong đám “cỏ dại” lấy ra một nhánh, nói: “Nếu như chú ấy ở đây thì chú ấy sẽ nói cho cậu biết đây không phải là cỏ dại, mà là chồi non của hoa cẩm chướng.”
Bùi Nam kinh ngạc trợn mắt lên, một hồi lâu mới phản ứng được, “Đây là… hoa ạ?”
Tề Phong Bắc không trả lời, chỉ là đem cành hoa nhỏ vứt trên mặt đất, nhẹ nhàng chà xát ngón tay, chà đi vết bùn đất không tồn tại rồi sau đó quay người rời đi, để lại Bùi Nam đang sững sờ ngay tại chỗ cũ.
Bùi Nam muốn đem hoa mới nhổ ra cắm lại vào đất, mỗi tội tay Bùi Nam không được khéo léo, cắm đến xiêu xiêu vẹo vẹo. Chờ đến hôm sau thợ trồng hoa đến làm việc thì ngạc nhiên nhìn thấy một vườn hoa đã bị phơi nắng chết queo hết một nửa rồi. Bùi Nam không dám nói ra chuyện này, cậu cố gắng trốn tránh khỏi tầm mắt của tất cả mọi người, cơ hồ muốn biến bản thân thành người tàng hình luôn.
Cậu trốn kĩ nhất là trốn khỏi tầm mắt của Tề Phong Bắc, dù sao cậu vẫn sợ lúc cậu mon men đi dọn dẹp, Tề Phong Bắc nhìn thấy cậu lại ngứa mắt rồi lại gọi bảo vệ tới đuổi cậu đi nữa.
Chỉ có vào ban ngày, Bùi Nam mới được thả lỏng bản thân một chút, chú Trung nằm viện, còn buổi trưa Tề Phong Bắc sẽ không trở về nên trong nhà chỉ có cậu và mẹ Hoa, người dọn dẹp vệ sinh cũng chỉ đến làm trong vòng 2 tiếng rồi rời đi.
Không có đồ chơi giải trí, không có điện thoại di động, cậu lại không thích đọc sách nên thứ giải trí duy nhất Bùi Nam có là TV.
Lúc ngồi xuống xem phim trước cái màn hình ti vi to cực đại, Bùi Nam đã kích động đến mức muốn khóc lên.
Lúc ở khu ổ chuột chẳng đào đâu ra ti vi cho cậu xem như bây giờ đâu.
Sau khi sống trong khu ổ chuột được một năm, Bùi Nam cảm thấy đất nước phân tầng rất khắc nghiệt. Khu nhà giàu và quý tộc như một thiên đường, cái gì cũng có, thành phố sạch sẽ, đường phố nhộn nhịp, nhà cao tầng, công nghệ cao, siêu xe, hàng xa xỉ và hàng loạt trung tâm mua sắm cao cấp rực rỡ… Mà khu ổ chuột là một nơi hoàn toàn khác hẳn, nơi đó ngập tràn tội ác bẩn thỉu, phần lớn người dân ở nơi đó không có một ngôi nhà vững chắc để ở, chỉ có những túp lều đơn sơ, túp lều có thể được dựng bằng mọi thứ, từ tấm nhựa, những bộ quần áo rách nát và đủ thứ rác rưởi để có thể dựng lên một túp lều che mưa che nắng. Bên trong lại càng tàn tạ hơn, hầu hết mọi người đều không có giường ngủ, chỉ có một tấm ván gỗ, tấm ván gỗ đó có thể là cánh cửa hoặc cũng có thể nó đã trôi theo dòng nước từ con sông nào đó sang…
Ở đó cũng không có thiết bị gia dụng cơ bản nào, hầu hết thời gian đều không có nước, cúp điện là chuyện thường xuyên xảy ra. Ở khu ổ chuột, Bùi Nam chỉ từng nhìn thấy TV trong thùng rác, chúng là thứ đã rất cũ và được tháo dỡ hết, chỉ còn sót lại một cái vỏ trống rỗng.
Quả thực là một cơn ác mộng.
Mà dư âm của cơn ác mộng chính là Bùi Nam không kìm được mà chuyển kênh đến kênh phát tin tức từ khu ổ chuột.
Khu ổ chuột qua ống kính không khủng khiếp bằng một phần mười những gì cậu đã trải qua, có vẻ như phóng viên đã cố tìm những điểm sạch đẹp nhất ở khu ổ chuột để ghi hình. Nhưng dù vậy thì nơi đó vẫn khiến người ta cảm thấy ngột ngạt khó thở như cũ.
Tin tức ngày hôm nay là về một vụ đánh nhau.
Thực tế thì việc đánh nhau ở khu ổ chuột chẳng hề hiếm thấy, nó luôn xảy ra hằng ngày. Bởi vì người ở đó không có công ăn việc làm nghiêm túc nên họ cũng không có nguồn thu nhập đáng kể. Không có tiền, sự sống trở nên khó khăn hơn, điều mà bọn họ suy nghĩ không phải về tương lai, không phải là ba tháng, nửa năm hay là nửa cuộc đời sau mà chính là liệu có ngày hôm đó họ có thể lấp đầy bụng được hay không.
Vậy nên dù đó chỉ là một mẫu bánh mì thôi thì cũng có thể dẫn đến một cuộc tranh đoạt đầy máu me.
Cuộc ẩu đả được phát trên truyền hình có quy mô lớn và có rất đông người tham gia vào đó. Bùi Nam ngơ ngác nhìn màn hình rung chuyển, nghe thấy những tiếng la hét chửi rủa quen thuộc, xen lẫn trong đó là những tiếng khóc thất thanh. Khi camera quay lại, cậu còn nhìn thấy máu tươi đang chảy ra và người bị thương nằm đầy trên mặt đất.
Thật là đáng sợ!
Bùi Nam càng xem thì cả người càng run rẩy, ngón tay siết chặt vạt áo, trong phút chốc cậu không thể nào thở được, phải mất một lúc lâu mới thoát khỏi nỗi sợ hãi.
Khi nhìn thấy mẹ Hoa, Bùi Nam vội vã ôm lấy bà, nức nở nói: “Mẹ Hoa ơi, con không muốn rời khỏi đây, con không muốn quay về, khu ổ chuột rất đáng sợ…” Cậu tuyệt đối không để bị đuổi đi được, bây giờ hộ khẩu của cậu là ở khu ổ chuột, nếu như bị đuổi ra khỏi nhà thì bảo an sẽ biết được thân phận của cậu rồi sẽ đưa cậu về lại khu ổ chuột ngay lập tức.
“Đã bảo con đừng xem rồi mà con vẫn xem, ngày nào cũng tự doạ mình.” Mẹ Hoa vỗ nhẹ đầu cậu, dịu dàng nói, “Nhìn tâm trạng gần đây của tiên sinh, mẹ Hoa nghĩ ngài ấy không có ý định đưa con trở về đâu. Chỉ cần con ngoan một chút, cư xử tốt hơn một chút là được rồi.”
Bùi Nam khịt mũi, không có mấy tự tin, “Nhưng con đã làm sai rất nhiều chuyện, con thật vô dụng… Rõ ràng trước đây bác Trung rất bận rộn nhưng sau khi con nhận lại phần công việc của bác ấy thì việc mà con làm cũng chỉ có đổ nước tắm rồi cọ bồn tắm cho ba ba con mỗi ngày thôi. Mỗi lần ba con nhìn thấy con thì đều quát lên bảo con đi ra ngoài, rất hung dữ.”
Mẹ Hoa do dự một lúc, cuối cùng vẫn tiết lộ một ít chuyện mình biết, “Thật ra con lo lắng cũng phải thôi, mẹ Hoa nghe nói… Tiên sinh đang chuẩn bị tái hôn.”
🙈 Góc hỏn lọn của e đít tờ 🙈Nam Nam nhổ “cỏ”.
Tề Phong Bắc: “…”.
Nam Nam khoe “cỏ”.
Tề Phong Bắc: “…”.
Tề Phong Bắc: “Đây là hoa.”
Nam Nam: