Nghe Lão Bát Báo cáo Lãnh Kỳ Lạc không có tia bất ngờ ngoài ý như đã đoán trước được, gật nhẹ đầu rồi xoay người vận công chạy về phía khu rừng phía tây.
Nhan Diệp Doanh được người dẫn ngựa đưa sâu vào khu rừng phía tây, càng vào sâu càng thấy không khí âm u không thích hợp. Nàng dù là một tiểu thư khuê cát nhưng cũng là con nhà tướng nên cũng có chút am hiểu, rừng sâu thì những con vật nhỏ như thỏ sóc thì thường thích những nơi sáng sủa chan hòa ánh sáng nhưng nơi càng âm u thì thường là nơi tập trung những loài thú có phần dữ dằn.
“Vương phi đơi nô tại một chút! Bụng nô tài đau quá!” – Nói đoạn nhìn mặt hắn nhăn nhó ôm bụng, không đợi Nhan Diệp Doanh đồng ý đã xoay người bỏ chạy để lại Nhan Diệp Doanh ngơ ngác. Nhìn tốc độ tháo chạy của hắn có điều không đúng lắm, nó có vẻ nhanh hơn tốc độ của một người bình thường.
Nhìn bốn phía xung quanh âm u cây cối rậm rạp dù hiện tại đang gần ngọ nhưng nơi này vẫn như mới chập choàng sáng, con ngựa như cũng đang cảm nhận được sự hoang mang của Diệp Doanh nên nó cũng dần trở nên hoảng loạn.
<Gruuuuuu> – Nghe tiếng gầm nhẹ vọng lại xa xa cả người Nhan Diệp Doanh như bất động, con ngựa bên dưới càng hoảng loạn hơn nó cứ bước lòng vòng. Nhan Diệp Doanh ra sức trấn an nó nhưng bản thân nàng còn có phần hoảng sợ hơn. tên dẫn ngựa đi rồi không thấy có dấu hiệu quay trở lại Nhan Diệp Doanh không biết nên đứng đây đợi hay sẽ xoay người bước đi.
<Lào xào lào xòa gruuu> – Tiếng lào xào các táng cây, tiếng gần gừ mỗi lúc một gần, những con chim đang an phận bị động cất cánh bay lên con ngựa của Nhan Diệp Doanh hý lên một tiếng hất cô ngã xoàng xuống đất cũng cất bước bỏ chạy.
Nhan Diệp Doanh bị hất văng xuống đất tuy té lên cỏ có phần dày nhưng vẫn cảm nhận được cơn đau như thể xương cô bị gãy làm đôi. Cả người như chấn động, trong lòng linh cảm rất rõ sự nguy hiểm đang tiến đến khá gần, gặng lấy hết sức lực đứng lên thì cảm nhận được cơn đau như búa bổ truyền đến từ hướng cổ chân Nhan Diệp Doanh gục té xuống đất, nghe được âm thanh đau đớn truyền đến từ những đoạn xương trên cở thể mình khá rõ ràng.
Cố gắng lấy sức lực một lần nữa đứng lên nhưng không thành, trong lòng Nhan Diệp Doanh vô cùng ca thán nàng không biết ở nơi này có ai sẽ đi ngang qua mà cứu lấy mình hay không, hay phải bỏ mạng thật sự tại nơi này.
Nghe âm thanh xào xào từ lùm cây phía sau truyền đến mỗi lúc một gần Nhan Diệp Doanh chắc chắn mình đã đến giờ chết rồi, cố hết sức bình sinh mà đứng lên nhưng vì đau quá lại ngã xuống. Cả người nàng đều cảm nhận được rất rõ nguy hiểm đang đến gần, tim nàng đập như sắp nhảy ra khỏi lòng ngực, đầu óc nagf lúc này trống rỗng chỉ có một suy nghĩ phải nhanh chóng đứng lên thoát khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
<Vụt> – Một vật thể lớn phi qua lùm cây cũng phi ngang qua Nhan Diệp Doanh đang ngồi bên dưới đó. Nhan Diệp Doanh nhắm chặt mắt cúi sát xuống đứng có chút rung sợ. nàng không dám mở mắt ra cho đến khi cảm nhận được bàn tay người chạm vào người mình
“Diệp Doanh, nàng có sao không?” – Âm thanh tiếng người nói vang lên mang tâm hồn Nhan Diệp Doanh quay trở lại, nàng vội vàng mở to mắt ra nhìn người trước mặt.
“Thái tử điện hạ!” – Nhan Diệp Doanh có chút bất ngờ lên tiếng, nàng không ngờ người xuất hiện lại là Lãnh Kỳ Song, nhưng bây giờ là ai không quan trọng vì nàng biết như vậy nàng đã được cứu sống rồi.
“Nàng không sao chứ?” – Gương mặt Lãnh Kỳ Song có phần lo lắng nhìn Nhan Diệp Doanh, nhìn thấy nàng chỉ bị thương nhẹ bên ngoài y thở phào nhẹ nhõm bèn ôm Nhan Diệp Doanh siết vào lòng.
“Thái tử người làm gì vậy?” – Bất ngờ trước thái độ của Lãnh Kỳ Song, nhan Diệp Doanh mất vài giây bỡ ngỡ bị y ôm siết vào lòng mới ra sức phản kháng lại.
“Nàng không sao rồi, đừng sợ có ta đây!” – Lãnh Kỳ Song cho rằng sự phản kháng Nhan Diệp Doanh chính là hoảng sợ.
“Buông ta ra! Buông ta ra!” – Nhan Diệp Doanh ra sức vùng vẫy, do thế ngồi có chút bất cập nên Lãnh Kỳ Song không giữ được thăng bằng có phần ngã xuống buông lãnh Kỳ Song ra.
“Người bị điên à ta là Thất Vương phi không phải thái tử phi của ngươi!” – Nhan Diệp Doanh phẫn nộ ban trên má Lãnh Kỳ Song một bạt tay khiến mặt y trở nên đau thá, trừng mắt nhìn nàng.
“Doanh nhi, nàng đừng sợ có ta đây! Không ai dám làm gì nàng, nếu như nàng muốn ta có thể mang nàng về bên cạnh ta nàng đừng sợ!” – Lãnh Kỳ Song không màng đến cái tát ban nãy thấp giọng nói.
“Thê tử của ta người muốn dẫn đi đâu?” – Lãnh Kỳ Song từ phía trên cây nhúng người đáp xuống đất nhẹ nhàng.
“Kỳ Lạc!” – Nhan Diệp Doanh nhìn thấy Kỳ Lạc, sức lực cố gắng như bị cạn kiệt, đôi mắt vô ý rơi lệ.
“Nàng không sao chứ? Đứng dậy được không?” – Lãnh Kỳ Lạc cúi người xuống bên cạnh Nhan Diệp Doanh thấp giọng nói.
“Chân thiếp bị trật rồi!” – Nhan Diệp Doanh cúi đầu thấp giọng nói, nang vui mừng, vui mừng đến mức nước mắt rơi mà nàng không ý thức được cho đến khi nó rơi xuống cánh tay mình, nàng mới biết bản thân mình đang khóc.
“Ta giúp nàng!” – Lãnh kỳ Lạc vòng tay ôm ngang eo của Nhan Diệp Doanh, lấy tay nàng vòng qua cố mình bế Nhan Diệp Doanh đứng dậy. Một bàn tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đang vẫn vương trên gương mặt thanh tú.
“Doanh nhi!” – Lãnh Kỳ Song bất ngờ trước những chuyện đang diễn ra trước mặt nhìn Nhan Diệp Doanh nhẹ giọng gọi.
“Thái Tử, ta nghĩ tên Doanh nhi không thích hợp để người gọi như vậy!” – Nhan Diệp Doanh nhíu mày khó chịu nhìn y đang ngồi trên đất, phong thái Thái tử hoàn toàn mất đi, nếu nhìn qua có chút cảm giác đáng thương.
“Doanh … Sao nàng lại như vậy! Ta không hiểu chẳng phải nàng vì ta…”
“Ngài tự huyễn quá! Ta chưa bao giờ vì ngài, càng chưa bao giờ có ý với ngài! Có lẽ ngài có chút nhầm lẫn giữa ta và Diệp Dung muội muội!” – Nhan Diệp Doanh lạnh lùng nói.
“Diệp Dung… Hahaha không phải vì ncàn, ta mới cưới nàng ta hay sao!” – Lãnh Kỳ Song chua xót cười lớn.
“Thái tử ta nghĩ người nên tự trọng!” – Lãnh Kỳ Lạc mất kiên nhẫn nói.
“Kỳ Lạc ngươi đừng vội đắc ý! Rồi một ngày nàng ta sẽ là của ta!” – Lãnh Kỳ Song đứng lên đối mặt với Lãnh Kỳ lạc nói.
Lãnh Kỳ Lạc nhìn người trước mắt chán ghét rồi xoay người rời đi. Nhan Diệp Doanh nhỏ bé trong lòng y an an, theo trí nhớ của Nhan Diệp Doanh mối quan hệ kiếp trước của Kỳ Lạc và thái tử không phải là quá tốt nhưng tuyệt đối không phải trở mặt như vậy, phải chăng do sự thay đổi số phận của chính mình mà mọi chuyện đều đảo lộn hết cả.
<dr.meohoang>
Ngoại truyện: trời cuối thu đầu đông, Mèo mỗ nhìn lịch phát hiện còn 2 tháng 20 ngày nữa là đến tết, tuổi lại lên thêm một không biết nên vui hay nên buồn nữa. sáng nay trời lành lạnh nhưng nắng cũng gắt thật sự cái cảm giác lạnh mà nắng nó cứ không được thích chút nào!