Cảnh sắc mùa thu tháng 10 của Bắc Kinh thấm đậm, sau thu phân (*) trời lạnh hơn, nhưng giờ phút này, Sơ Ninh chỉ thấy nóng. (*) Tiết Thu Phân: một trong 24 tiết khí (điểm trên quỹ đạo của Trái Đất quay quanh Mặt Trời) dùng trong nông nghiệp
Trung Quốc thời xưa, bắt đầu từ điểm giữa của mùa thu, trùng với điểm thu phân tại Bắc Bán Cầu của khoa học phương Tây.
Cô đã cởϊ áσ khoác, trên người chỉ còn một chiếc áo mỏng, đường đường chính chính ngồi trên ghế. Người ngồi bên cạnh chính là Phùng Tử Dương vừa xuống máy bay là chạy đến. Quần áo trên người còn chưa kịp thay, Sơ Ninh liếc mắt cũng vừa đúng lúc trên tóc mai của anh ta toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
“Danh sách khách mời đều đã được liệt kê đầy đủ hết, thư ký Chu làm việc cẩn thận, ngay cả mấy vị lãnh đạo thế hệ trước của Xuyên Bắc cũng liệt kê ra.”
Mẹ Phùng nói tới đây, thì thở ngắn than dài: “Dượng con đã trao đổi với khách sạn, bên kia đã đồng ý cho hai đứa thuê hoa viên Tây Uyển.” Mẹ Phùng liếc đùi phải của Sơ Ninh, trong mắt khó nén được mất mát, “Đáng tiếc, đáng tiếc.”
Nghe tới đây, Trần Nguyệt thuận lời đáp lại: “Phiền chị rồi, ngày thường chị chăm sóc Sơ Ninh cũng không ít, con bé thường xuyên kể với tôi chị đối xử với nó rất tốt.”
Từ ngữ hạn hẹp, Trần Nguyệt cảm thấy chuyện này đến cùng là do con gái nhà mình, có giải thích thêm cũng chỉ là đuối lý. Vì vậy bà chuyển đề tài, dứt khoát nói sang Sơ Ninh, “Con bé này, đi đường mà cũng ngã.”
“Con bé cũng không muốn vậy mà, được rồi, đừng trách nó nữa.” Mẹ Phùng ôn tồn khuyên can, lại hỏi: “Động đến xương cốt là khó bình phục nhất, nhớ chăm sóc thật tốt, tới bác sĩ chưa?”
Sơ Ninh cụp mắt, gật đầu nói: “Rồi ạ.”
“Bệnh viện nào?”
“Số 1 thành phố.”
Mẹ Phùng không yên tâm lấy điện thoại ra: “Để bác liên lạc với lão Phó, bảo ông ấy tới khám cho con.”
“Mẹ mẹ mẹ, đừng lằng nhằng nữa, chân cô ấy không đáng ngại, bó thạch cao 2 tuần là được.” Phùng Tử Dương vừa nói vừa chạy qua đè đôi vai đang run lên thể hiện thái độ lo lắng của mẹ mình, “Còn con mà, yên tâm.”
Nghe nói vậy, mẹ Phùng càng không yên lòng, nhưng cũng không tiện than phiền quá nhiều, bà đổi sang phàn nàn: “Sự nghiệp là quan trọng, nhưng cũng phải chú ý tới cuộc sống, đứa nào cũng bận suốt ngày không thấy bóng dáng đâu, thế là sao? Các con còn trẻ, nhưng cũng không cần đánh đổi quá mức, nếu không kiếm được thì thôi, đừng hao tâm tổn sức quá làm gì.”
Sợ nhất là nghe trưởng bối lý luận, tới đoạn ký ức đắng cay ngọt bùi tám ngàn chữ năm đó, giờ lại phải nghe giảng đạo lý hơn tám chục ngàn chữ thánh hiền. Năm ngoái mẹ Phùng mới nghỉ hưu không dạy ở trường Đại Học Ngoại Ngữ Bắc Kinh, phong cách nghiêm khắc cao quý, nhưng đối với Sơ Ninh mà nói, những thứ đó chính là cực hình.
Cô lấy điện thoại từ túi xách đặt trên hai chân ra, trộm đọc những tin nhắn chưa kịp đọc mà thư ký Chu gửi đến.
Nửa giờ sau, cuối cùng mẹ Phùng cũng kết thúc bằng một hồi than thở: “Mẹ nói chuyện mấy đứa không thích nghe cũng được, nhưng trong lòng phải hiểu rõ. Trước hết cứ từ từ rồi hãy đính hôn, đợi chân của Sơ Ninh khỏi, hai nhà chúng ta bàn bạc tiếp.”
Trần Nguyệt đứng dậy, thân thiết kéo tay mẹ Phùng, vừa đi ra ngoài vừa gật đầu: “Được, để chị phải lo lắng rồi.”
Phùng Tử Dương đưa hai mẹ ra cửa, mấy phút sau quay lại, liền nghe thấy Sơ Ninh đang nghe điện thoại.
“Hợp đồng giấy trắng mực đen, người chủ động là họ Trình nhà hắn cơ mà? Chữ ký cũng đã ký, con dấu cũng đóng rồi – kiện tôi? Được, để cho bọn họ kiện, bộ tư pháp nhận, trước lúc đó hắn mà dám thiếu nửa cân hàng của tôi, thì một phân tiền thanh toán cũng đừng hòng có được.”
Giọng của Sơ Ninh nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng khi cất giọng thì chữ nào ra chữ đó, dứt khoát mạnh mẽ không thể tìm được đường hòa giải.
“Được tôi biết, nói với bên ngoài là tôi đi Tứ Xuyên công tác, không định ngày về trước, thương lượng với hắn đi, đừng đuổi người, dùng trà ngon tiếp đãi.” Sơ Ninh nghĩ một chút, nói: “Lấy số của xí nghiệp Khải Minh cho tôi, ông chủ họ Ngụy đúng không, tôi tự mình liên lạc.”
Sơ Ninh nhất thời không tìm được giấy, dứt khoát bỏ lớp băng bó ở đùi phải “bị thương” ra, mở được nắp bút liền viết lên lớp thạch cao, tay cô rất nhanh, chữ viết ngay ngắn lanh lẹ. Phùng Tử Dương đi tới, gõ lên lớp thạch cao của cô, cười cười: “Ồ, thạch cao thật, ha? Có thể đi không?”
Sơ Ninh đá một cái, Phùng Tử Dương suýt ngã lộn nhào. “Xùy xùy xùy.”
Phùng Tử Dương giơ ngón cái lên: “Cái kế này mà em cũng nghĩ ra được, thua.”
Sơ Ninh kiêu ngạo, cô cũng lười đôi co, thêm vào đó chuyện này nói ra rất dài dòng, dùng chiêu này né tránh hôn ước giữa hai nhà, cũng không tính là vinh quang gì. Sơ Ninh nhìn đùi phải bó chặt, so với chân kia còn mang giày cao gót của cô, đúng là tạo ra sự đối lập xa vời.
Càng nhìn càng phiền.
Cô vịn cái ghế đứng dậy, tốn sức, thật tốn sức.
“Anh bớt ở đây nói mát đi, nếu không phải anh chạy ra nước ngoài, thì người què chân chính là anh.” Sơ Ninh giơ cái túi trong tay lên, trước đi chân trái, sau lê cái đùi còn đang bó thạch cao, bộ dạng vụng về vô cùng tức cười, Phùng Tử Dương suy tư một lát, nghiêm túc nói: “Thật giống tượng chống trời.”
Bóng lưng Sơ Ninh khá vội vã, cô không thèm phản ứng.
Phùng Tử Dương đằng sau lưng nói: “Nạng, nạng của em!” Anh cầm cái nạng ở bên tường, không thể không bội phục, “Giống thật đấy, quá chuyên nghiệp!”
Sơ Ninh nghiêng người cầm lấy nạng, hai hàng lông mày nhíu lại, là bộ dạng nhịn không nổi nữa rồi, “Em không đính hôn, anh tự giải quyết chuyện nhà anh.”
Chuyện này thì ngược lại, cả hai đều có cùng quan điểm, Phùng Tử Dương thích một cô gái, nhưng làm gì cũng không được Phùng gia chấp thuận, dì cả cô lớn không phải là đèn cạn dầu, chú trọng tới chuyện môn đăng hộ đối, sau lưng Sơ Ninh là Triệu gia ở phía đông thành phố, thêm nữa, cô cũng có một công ty khá lớn, xinh đẹp giàu có, phù hợp với tiêu chuẩn của Phùng gia.
Nói trắng ra, Phùng Tử Dương muốn có một cái ngụy trang hoàn hảo, Sơ Ninh chấp nhận hợp tác cùng anh ta, trong giới ngoài giới đều chia sẻ cho nhau không ít tài nguyên. Hai người đều có cái mình muốn, hợp tác vui vẻ.
Sơ Ninh đã lên xe, Phùng Tử Dương gõ cửa xe, khom người dặn dò: “Đừng quên, tuần tới đưa anh đi…”
Sơ Ninh ngắt lời: “Đã biết.” Lúc cửa kính xe được kéo lên, cô lạnh mặt nói: “Một cái giải ao làng, có cái gì mà xem.”
***
Dạo gần đây Sơ Ninh rất bận, trên tay là một đống chuyện lớn nhỏ, gặp mặt trưởng bối vào bữa trưa, còn phải “lê” chân đi lại. Vòng quan hệ này của cô, nói lớn cũng không phải, nhỏ cũng không phải, một vài tin phong thanh truyền đi chưa tới mấy giờ ai cũng biết hết rồi, cho nên mới nói, cô phải chịu khó thêm dăm ba ngày nữa, diễn trò bịp bợm này như thật.
Vốn là định về công ty, nhưng mới đến Kiến Quốc Môn thì thư ký bất ngờ gọi tới: “Ninh tổng, người của Tín Đạt lại tới, đang ở trước cửa phòng làm việc của cô, nói không thấy cô thì không về.”
Sơ Ninh vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, vỗ cái chân thạch cao của mình một cái, “Vậy để bọn họ chờ đi.”
Cúp điện thoại, cô hỏi tài xế: “Phía trước là Kinh Thái à? Đỗ lại đi.”
Sau khi xuống xe, Sơ Ninh để tài xế về trước, mình chống nạng, thong thả bước đi. Ngày hôm nay trời Bắc Kinh khá đẹp, ánh sáng không quá chói mắt, vừa đủ, gió nhẹ thổi, giống như tăng thêm cho vạn vật một lớp nắng ấm. Tâm trạng Sơ Ninh nhất thời tốt lên không ít, cúi đầu nhìn cái chân thạch cao của mình, lại dùng nạng chọc chọc đất, cũng rất thú vị.
Trong công ty của cô cũng có nhân viên dính dáng tới Phùng gia, nên để phòng ngừa bị tìm ra sơ hở, Sơ Ninh quyết định, hai ngày nay ít lộ mặt lại, cùng phe bên kia đấu trí so dũng.
Đi được nửa đường, thư ký lại gọi điện thoại tới: “Ninh tổng! Cô ở đâu? Bọn họ có một nhóm người đến công ty canh giữ, một nhóm người đang tìm cô!”
Mới chỉ nghe được nửa câu, Sơ Ninh đã biết chuyện gì sắp xảy ra.
Ánh mắt cô dừng lại ở giao lộ trước mặt, hai ba người đứng đó, chia làm hai nhóm, há miệng chờ sung.
Cầm đầu là một trong những phó tổng của Tín Đạt, từng có mấy lần gặp mặt bàn nghiệp vụ, thấy cô vui vẻ chào đón: “Ơ, Ninh tổng, là cô thật sao.”
Biểu cảm của Sơ Ninh cũng hết sức tự nhiên, giống như là vô tình gặp: “A, thật đúng lúc, tôi đang định gọi điện cho anh.”
Trong lúc nói chuyện, người tiến lại gần, đối phương cười đáp: “Nếu đã gặp, thì dứt khoát kiên nhẫn chút, nói chuyện lảm nhảm với ông chú là tôi nhé?”
Trong lời có hàm ý, lòng tự nhiên cũng hiểu rõ.
Ân oán hai bên nói thì cũng đơn giản, bàn bạc làm ăn, đều là muốn kiếm tiền. Tập đoàn Tín Đạt muốn tới Bắc Kinh phát triển, nhưng mạng lưới giao thiệp còn nhiều thiếu sót, không biết đi đâu tìm đơn vị môi giới đáng tin cậy, bàn về thâm niên, Sơ Ninh tuổi còn trẻ, nhưng kinh nghiệm giang hồ dày dặn, cùng công ty môi giới kẻ xướng người họa, dụ dỗ Tín Đạt chân ướt chân ráo, mơ mơ hồ hồ ký một hợp đồng giá cao. Sau khi đám người đó điều tra giới thương nghiệp một vòng, hừ, không cho làm nữa.
Vịt béo tới tay sao lại có thể để nó bay đi?
Ngang ngược tới tìm cô, Sơ Ninh kinh nghiệm phong phú, không sợ hãi, dây dưa đối phó.
Không ngờ đối phương còn biết chút nội tình, muốn tránh cũng tránh không được, sắc mặt Sơ Ninh vẫn rất tốt, nhìn có vẻ như là thuận theo hắn.
Đối phương mở cửa xe, được, lên xe, tiếp đó là Hồng Môn Yến. Đầu tiên, cô đi hai bước về phía trước, mắt nhìn môi cười, nhưng thực ra là chú ý tới phía sau bọn họ.
Từ chỗ này đi lên là một con đường hẹp, đi thêm năm mươi mét nữa là phố phường sầm uất.
Sơ Ninh kéo cái đùi phải đang bó thạch cao, bước cao bước thấp, lê từng bước.
Đột nhiên, “Đinh linh linh —-“
Một đợt chuông xe đạp trong trẻo vọng tới, giống như vị khách không mời mà được gió đưa tới.
Hình ảnh phía sau là sự pha trộn giữa trắng và vàng. Xe địa hình màu vàng, bóng người ngồi trên xe mặc áo trắng. Sơ Ninh không kịp nhìn rõ mặt cậu ta, nhanh chóng vẫy lại, giọng nói đột ngột tăng âm lượng: “Cậu quay lại rồi, tôi chờ cậu lâu quá.”
Ở khoảng cách gần, Sơ Ninh dùng thời gian cực ngắn quét mắt nhìn khuôn mặt cậu ta, là một nam sinh, trẻ tuổi, da trắng, gi.ữa hai chân mày trơn nhẵn, nhưng hai mắt trừng thành một chuỗi dấu hỏi thật lớn.
Cậu ta không thể không phanh lại, tiếng ma sát rin rít vang lên.
Sơ Ninh níu vạt áo cậu ta, nói một câu vô cùng thô nhưng hữu hiệu, giản lược tất cả, thấp giọng nói: “Tôi cho cậu 1000 tệ.”
Nam sinh kia bị cái chân bó thạch cao của cô hấp dẫn, phản ứng lại cũng rất nhanh, cậu ta gãi đầu, biểu cảm kinh ngạc: “Không cần đâu, làm vậy là khinh rẻ người tàn tật đó.”
Sơ Ninh: “…”
Một cái chân dài của cậu ta chống xuống đất, ống quần hơi co lên, lộ ra một cái cẳng chân trắng trẻo mao mạch hồng hào, Sơ Ninh xác định, à, không mặc quần bó.
“Lên xe!”
Động tác của Sơ Ninh tương đối nhanh, một chân giật giật ngồi vào phía sau. Còn chưa ngồi vững, xe đạp đã lượn ra ngoài, theo quán tính, cô kéo chặt lấy vạt áo của cậu ta. Nhưng lực quá mạnh, suýt kéo người bay xuống xe.
“Ối!” Nam sinh gào khóc kêu đau: “Cô siết bụng tôi chặt quá! Tôi muốn ói!”
Dĩ nhiên, cậu ta không quên chuyện tốt giúp người của mình, đạp bàn đạp cũng rất dùng sức: “Sợ té thì bám lên trên chút đi, không có chuyện gì đâu, tôi chạy rất nhanh.”
Tay Sơ Ninh di chuyển một chút, vậy mà xe đạp vẫn đong đưa kịch liệt, nam sinh ngồi trên như bị giật điện, dây thần kinh cười nứt toác ra: “A, đừng, đừng bấu vào nách, tôi sợ nhột.”
Sơ Ninh không nói gì cả, tay cô căn bản không đổi chỗ.
Khi quay người nhìn lại, đám người Tín Đạt trợn mắt há mồm, sau khi phản ứng, vội vàng lên xe: “Đuổi theo!!!!!!!!”
Xe đạp sao có thể vượt qua xe bốn bánh. Sơ Ninh quay đầu nhìn lại, lúc quay lại, phát hiện ra nam sinh kia đang muốn chạy vào con hẻm bên phải tiểu khu.
Đường hẻm là đường một chiều, xe bốn bánh không thể đi vào.
Đầu óc nhanh nhạy thật đấy! Sơ Ninh ngước mắt quan sát lưng cậu ta một chút, khung xương cao rộng, là một nam sinh trẻ tuổi dồi dào sinh lực phấn chấn, bởi vì dùng nhiều sức, từ bắp đùi tới hông, rồi đến xương bả vai cùng run nhè nhẹ.
Sơ Ninh ngửi được mùi hương nhẹ trên quần áo cậu ta, có chút giống mùi bột giặt Lam Nguyệt Lượng mà mấy dì giúp việc nhà cô dùng để giặt quần áo.
Cô nhìn xuống cái chân, bắt đầu nhận ra có chút không đúng.
Tốc độ xe giảm bớt, nam sinh đằng trước mất sức nhiều hơn.
“Lên đường dốc, cô ngồi vững nhé.”
Phải leo lên dốc, mới có thể đi vào con hẻm kia. Sơ Ninh nhìn phía sau một cái, xe đã đuổi tới.
“Dừng lại.”
“Hả?”
“Dừng xe.”
Gió có hơi mạnh, “Sao cơ?”
Sơ Ninh im lặng, đưa tay lên chọt vào nách cậu ta một cái. Xe đạp rung lắc mạnh, sau đó phanh đánh “kít” một tiếng, dừng xe trong giây lát.
Cậu trai dở khóc dở cười, tay ôm lấy ngực, ôm mình thật chặt, cười ha ha: “Đừng cù tôi, yên tâm, 1000 đồng kia tôi không cần nữa.”
Sơ Ninh đã nhảy xuống xe, nhìn quét bốn phía, xác định chính xác vị trí đống đá xung quanh bồn hoa ven đường, chạy tới, hai chân hơi bước, hít một hơi thật sâu —-
Sau đó nhanh chóng giơ chân phải lên, đập cái chân còn đang bó thạch cao xuống đống đá ven đường một cách mạnh mẽ.
“Cộc” một tiếng, lớp thạch cao vỡ ra.
Không có gì cản trở nữa, Sơ Ninh chạy như bay, mái tóc dài buông xõa, được sắc trời tươi đẹp làm nổi bật lên, phảng phất như một con đường lụa.
“Ngớ người ra làm cái gì, mau chạy đi!”
Nghênh Cảnh nhìn chỗ thạch cao vỡ vụn bên đống đá, lại nhìn bóng lưng người như ngựa mất cương đằng trước. Kinh hãi.