Ngoài cửa, một cô gái mặc váy cưới màu đỏ đang khom người như muốn nhìn trộm….
Tô Tử Tích ló đầu ra ngoài, mặt cậu vừa vặn dán vào mặt nữ quỷ.
“.
…”
Cậu như ngưng thở, cả người nhảy dựng lên, sau đó phát hiện ra mình lại nằm mơ!
Tô Tử Tích thấy sợ hãi.
Bây giờ cậu đang ở trong bóng tối, hành lang bên ngoài lờ mờ, hình như còn có tiếng sột soạt.
Thậm chí Tô Tử Tích không phân biệt rõ mình đang trong mơ hay ở đời thực.
Bất cứ ai gặp phải tình huống liên tiếp nằm mơ, hoặc là mộng trong mộng thì cũng sẽ không tỉnh táo được, lúc này Tô Tử Tích không kiềm chế được nữa.
Cậu nghiến răng, nhưng không ngồi dậy bật đèn rồi ló đầu ra ngoài như trong giấc mơ, mà nhấc điện thoại ở đầu giường lên, gọi một cuộc….
Túc Bảo đang ngủ ngon lành, bỗng tiếng chuông điện thoại kiêm đồng hồ vang lên, cô bé ngái ngủ mở mắt ra.
“Alo….
Ai thế?” Túc Bảo không có số điện thoại của Tô Tử Tích.
Cô bé dụi mắt, gương mặt ngẩn ngơ đáng yêu vô cùng.
Chỉ nghe thấy đầu kia điện thoại truyền tới giọng nói của Tô Tử Tích: “Em….
em có thể đến phòng anh chút không?”
Túc Bảo: “Hả?”
Cô bé dần tỉnh ngủ, nhận ra giọng nói này là của anh Tử Tích.
Cô bé con lập tức bò dậy rồi nói: “Em tới liền đây! Em ra khỏi phòng rồi, em đến hành lang rồi…”
“Em sắp tới cửa phòng anh rồi…”
Tô Tử Tích nghe điện thoại đến ngẩn người.
Bị cậu đánh thức mà Túc Bảo không hề cáu kỉnh, cô bé vẫn nói giọng mềm mại, hình như lo cậu sợ hãi nên vừa đi đến phòng cậu vừa báo cáo tình hình.
Ngoài hành lang đã vang lên tiếng bước chân của Túc Bảo, sau đó cạch một tiếng, đèn được bật sáng.
Tô Tử Tích lập tức nhắm mắt lại, dùng tay che mắt, mơ hồ trông thấy cục bột nhỏ đang lao tới.
Cô bé chạy cực kỳ nhanh, vèo một cái đã bò lên giường rồi ngồi bên cạnh cậu.
“Anh ơi, có phải anh lại gặp ác mộng không?”
Tô Tử Tích không lên tiếng.
Túc Bảo duỗi tay, vỗ lưng Tô Tử Tích: “Đừng sợ, đừng sợ!”
Tô Tử Tích mím môi, nói: “Em không thấy rất nực cười à?”
Túc Bảo: “Ơ? Anh mới 7 tuổi mà, sợ hãi thì đã làm sao? Tè ra giường còn rất đỗi bình thường ý!”
Tô Tử Tích: “…”
Cảm ơn em đã biết cách an ủi như vậy, nhưng lần sau không được phép an ủi anh nữa.
Tô Tử Tích uể oải nằm xuống, nghiêng người và úp mặt vào tường, trưng ra bộ dạng ‘anh không thèm để ý đến em nữa’.
Nhưng cậu không từ chối việc Túc Bảo tiếp tục vỗ lưng cậu.
Túc Bảo không so đo với Tô Tử Tích, cô bé nằm nhoài sang bên cạnh, ngáp một cái rồi lập tức chìm vào giấc ngủ.
Tô Tử Tích: “…”
Ngủ rồi ư?
Không….
không vỗ lưng cho cậu nữa à?
Có lẽ đêm khuya là lúc con người ta yếu đuối nhất, Tô Tử Tích cẩn thận lật người, mím môi nhìn cục bột nhỏ trước mặt.
Gương mặt phính sữa tròn trịa, chóp mũi hơi hồng, miệng và đôi má phớt hồng, hình như chỗ nào trên mặt cô bé cũng như phấn nộn, thực ra cô bé rất xinh đẹp và đáng yêu.
Lúc ngủ, cô bé còn đặt tay kê dưới má, trông rõ là hồn nhiên vô hại, có thể thấy cô bé rất tin tưởng cậu.
Tô Tử Tích lầm bầm gì đó rồi nhắm mắt lại.
Chưa bao giờ Tô Tử Tích thấy lòng yên ả đến vậy, lần này cậu ngủ rất ngon.
Sáng hôm sau.
Tô Tử Tích tỉnh dậy trước, kết quả trông thấy Túc Bảo đang ngửa đầu lên ngủ ngon lành, người dang rộng thành hình chữ đại, chân cô bé còn đang gác trên bụng cậu.
Tô Tử Tích nhíu mày, phát hờn chọt vào chân Túc Bảo rồi đẩy chân ra.
Chẳng ngờ, Túc Bảo không hề bị đánh thức, tiếp tục đặt chân nhỏ ngang bụng cậu.
Tô Tử Tích: “…”
Kéo chân Túc Bảo xuống lần nữa.
Túc Bảo như đang tức giận trong giấc mơ, chân nhỏ dùng lực đè mạnh xuống bụng Tô Tử Tích.
Tô Tử Tích cảm thấy bụng mình như bị con voi giẫm lên, đau đến nhe răng nhếch miệng.
“Mẹ kiếp….
”
Túc Bảo lập tức tỉnh giấc, mơ màng bò dậy, dụi mắt, ngáp ngủ nói: “Anh ơi anh sao thế?”
Tô Tử Tích trừng mắt: “Em ăn quả cân để lớn lên đó hả?”
Chỉ một cái chân mà sao nặng thế không biết!
Túc Bảo mù mờ: “Không đâu, em ăn chay mà.
”
Tô Tử Tích: “…”
“Được, anh phục em rồi đó!”
Túc Bảo mờ mịt chớp mắt, cô bé đâu có nói sai, ngày ở Nam Thành bé chẳng mấy khi được ăn thịt, đồ ăn thừa ở nhà họ Lâm luôn bị các dì giúp việc gói mang về.
Chỉ để lại cho cô bé mấy món rau mà họ không thích thôi.
Túc Bảo xoa mặt, đứng dậy duỗi eo: “Oa, ngủ một giấc thật thoải mái, xin chào ông mặt trời!”
Tô Tử Tích vội đi ra ngoài, mặt cậu thoáng vẻ mất tự nhiên.
Tuyệt đối không thể để người khác biết giữa đêm cậu sợ quỷ nên gọi Túc Bảo qua.
Nếu không cậu biết giấu mặt mũi đi đâu!
Bỗng nhiên, Tô Tử Tích nghe thấy con vẹt đáng chết lớn tiếng kêu: “Người đâu, người đâu mau tới đây, không thấy người nữa rồi!”
Tô Nhạc Phi là người đầu tiên chạy tới, nói to: “Túc Bảo đâu? Túc Bảo!”
Túc Bảo đang đi chân trần, mù mờ nhìn về phía phòng mình: “Con ở đây nè!”
Mọi người sửng sốt: “Sao con lại chạy tới phòng Tô Tử Tích?”
Túc Bảo nói: “Con…”
Kết quả, cô bé liếc thấy đôi tai Tô Tử Tích đỏ bừng, môi mím chặt, mặt quay đi.
Túc Bảo nói: “Con….
chắc là con mộng du rồi qua đây đó!”
Tô Tử Tích gật đầu: “Chính là mộng du.
”
Người nhà họ Tô: “…”
Tiểu Ngũ bay lên vai Túc Bảo, hót: “Khi còn là một quả trứng, ta từng gặp một tiên sinh biết bói quẻ, vị tiên sinh nói ngày sau ta sẽ được mặc áo choàng màu vàng, tận hưởng cuộc sống thịt cá đủ đầy—-Ta còn lâu mới tin lời nói ma quỷ của ngươi! Tên thầy bói bụng dạ xấu xa!”
Tô Tử Tích: “….
”
Sau bữa sáng, Tô Tử Tích thừa nhận với Túc Bảo rằng cậu đã nhìn thấy thứ không sạch sẽ, nhưng là khi nằm mơ.
Túc Bảo ồ một tiếng: “Chỉ nhìn ảnh trên mạng mà bị nằm mơ ư?”
Nếu đi đường tình cờ gặp người chết vì tai nạn, ngàn vạn lần đừng tụ tập hóng hớt, mà phải nhanh chóng rời đi.
Bởi vì đứng lại quá lâu ở chỗ có người chết, chưa biết chừng sẽ bị người chết đó ‘chấm’, sau đó quỷ hồn bám theo về đến tận nhà.
Túc Bảo từng nghe sư phụ nói, trước đây, có người từng trông thấy vụ tai nạn mất mạng người trên đường, người chết được phủ một tấm vải xanh.
Nhưng, người qua đường nọ tò mò nán lại nhìn thêm vài lần, kết quả khi gió thổi tung tấm vải xanh, người qua đường bất ngờ nhìn thấy gương mặt người chết.
Sau đó, quỷ hồn người chết bám lấy người qua đường nọ.
Nghe Tô Tử Tích nói, Túc Bảo vò đầu không hiểu.
Hôm qua anh Tử Tích chỉ trông thấy ảnh thôi mà, thế bao nhiêu người cũng xem tấm ảnh đó thì sao….
Giọng Kỷ Trường vang lên: “Xem ảnh cũng bị quỷ hồn bám thân!”
Túc Bảo vui mừng: “Sư phụ về rồi!”
Tô Tử Tích chau mày nhìn Túc Bảo đang trò chuyện nghiêm túc với ai đó trong không khí.
Sau đó Túc Bảo nói: “Xem ảnh cũng bị dính vận đen, có điều vẫn may, không dính phải sát khí.
”
Tô Tử Tích: “Câm nín!”
Thế người trông thấy tấm ảnh đó nhiều vô số kể thì ai ai cũng gặp xui xẻo hả?
Rõ là nói chuyện vô căn cứ….
Tô Tử Tích trợn trắng mắt rồi rời đi….
Kỷ Trường nói: “Túc Bảo, sư phụ đuổi theo ác quỷ kia hai ngày mà mất dấu, nó quá xảo quyệt….
”
Túc Bảo: “Nó là quỷ xảo quyệt ạ?”
Kỷ Trường: “…Lần này bị con nói trúng rồi đó!”
Túc Bảo lập tức phấn khởi: “Con giỏi quá!”
Khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật, hắn nói tiếp: “Con quỷ xảo quyệt kia không đơn giản, ít nhất cũng ‘sống’ được trăm năm rồi.
Nó không bám lấy người sống mà bám vào quỷ hồn, như vậy sẽ khó bị phát hiện.
”
Túc Bảo hỏi: “Sao lại bám vào quỷ hồn mà không thôn phệ luôn quỷ hồn?”
Ăn luôn có phải ngày càng mập và lợi hại hơn không!
Kỷ Trường: “Đây chính là điểm gian xảo của nó.
Nó không ngừng bồi dưỡng lệ quỷ rồi kêu lệ quỷ đi tìm người sống có bát tự giống lệ quỷ…”
Túc Bảo gật đầu: “Chính là đi tìm một đám quỷ làm thuê cho nó.
”
Kỷ Trường: “…”
Con giải thích vậy cũng không sai.
Con ác quỷ này chẳng những xảo quyệt, còn rất lợi hại.
Phiền phức nhất là, nó đã nhắm vào Túc Bảo.
Đúng là đồ bị thịt, đến tiểu diêm vương mà cũng dám nhắm vào.
Kỷ Trường lật cuốn sổ, nhìn dòng chữ màu đỏ mới xuất hiện trong lí lịch trích ngang của Túc Bảo, lòng hắn chùng xuống.
.