Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 218: 218: Nếu Bà Cụ Tô Có Thể Đứng Lên Tôi Sẽ Gọi Nhóc Là Tổ Tông



Viện trưởng Vu vốn định rời đi, nhưng cuối cùng vẫn không nuốt được cục tức kia, ngồi tán gẫu cùng các bác sĩ trẻ.
Năm phút trôi qua.
Mười phút trôi qua.
Bà cụ Tô vẫn đang nói chuyện với Túc Bảo, dù chủ yếu là Túc Bảo nói rằng còn bạ cụ nghe, nói về những điều thú vị ở trường mẫu giáo.
Ánh mắt của các bác sĩ dần có chút khác lạ.
Không phải ông đã nói rằng chắc chắn bệnh nhân sẽ kích động trong vòng năm phút nữa à?
Không phải người ta vẫn khỏe lắm đấy ư…
Một cái tát vào mặt nhỉ?
Sắc mặt của lão chuyên gia viện trưởng Vu lập tức trở nên cực kỳ khó coi, hoàn toàn không có đường chối cãi.
Ông ta vẫn cứng miệng nói: “Đây là một biểu hiện rất bất thường, mọi người nên chú ý.”
Tất cả các bác sĩ đều xấu hổ muốn tìm cái khe mà chui, nhưng không tiện nói gì vì danh tiếng cũa lão chuyên gia nên gật đầu lia lịa.
Nhưng trẻ con quan tâm nhiều vậy làm gì.
Có sao nói vậy thôi.
Túc Bảo hỏi thẳng thừng: “Ông ơi, bà ngoại cháu không sao cả, tức là ông nói sai bét rồi.”
Viện trưởng Vu đè nén cơn tức giận: “Hiện giờ bà cụ không sao, nhưng không có nghĩa là về sau cúng không sao!”
Ông ta không vui, Túc Bảo còn không vui hơn, bé nói: “Ông cụ này, ông đang hy vọng bà ngoại cháu không khỏe hả?”
Viện trưởng Vu vội vàng nói: “Nói bậy gì đấy! Sao tôi lại mong bà cụ không khỏe được? Đối với vấn đề chữa bệnh, việc một giây còn khỏe mạnh, một giây sau đã phải cấp cứu là chuyện rất bình thường.”
Thực ra có hay không, chỉ có ông ta mới rõ.
Túc Bảo nói: “Nhưng ông nói sai hết rồi.”

Viện trưởng Vu tức giận tới bật cười: “Nhóc thì biết cái gì? Nhóc có biết y học là gì không? Tôi nói sai hết, chẳng lẽ một đứa con nít như nhóc nói mới đúng à?”
Túc Bảo ánh mắt kiên định gật đầu nói: “Đúng vậy đấy!”
Viện trưởng Vu: “…”
Túc Bảo: “Có vấn đề gì không?”
Viện trưởng Vu: “…”
Túc Bảo: “Ít nhất cháu có thể khiến bà ngoại đứng lên được, nhưng ông lại không thể.”
Viện trưởng Vu giận tím mặt, cười nói: “Đúng là nực cười! Nếu nhóc có thể khiến bà cụ Tô đứng lên, tôi sẽ sửa miệng gọi nhóc là tổ tiên.”
Ông ta sẽ làm cháu trai của bé, được chưa?
Trông Túc Bảo đầy sửng sốt và chối từ: “Không, cháu không có lì xì cho ông đâu.”
Hừm, ông già này đúng là xấu xa.
Không chữa được bệnh cho bà ngoại lại còn cứ nói linh tinh thì thôi.
Thậm chí còn muốn lừa lì xì của bé.
Lừa khẩu phần ăn của Tiểu Ngũ thì được, nhưng không được lừa tiền của bé!
Không biết có phải Túc Bảo không yên tâm hay không, bé vô thức che cái túi trong lòng lại.
Viện trưởng Vu: “…”
Mọi người đều nín cười, chịu đựng vô cùng vất vả.
Ngoại trừ bác sĩ điều trị của bà cụ Tô, hầu hết những người ở đây đều là nội trú hoặc bác sĩ thực tập.
Lúc này, bọn họ đều giả vờ đang ghi chép vào sổ tay lâm sàng…
Viện trưởng nổi tiếng cả trong và ngoài nước của viện điều dưỡng Sâm Lâm, một lão chuyên gia đã xuất bản hàng chục bài báo trên tạp chí xxx, hình như cũng không uy tín như họ tưởng tượng.
Viện trưởng Vu mất mặt, chỉ có thể nghiến răng nhịn đi, nhìn Tô Ý Thâm…!chờ Tô Ý Thâm cho ông ta một lối thoái lui.

Dù sao mấy năm nay bọn họ đã chăm sóc bà cụ Tô, cũng là có ơn với nhà họ Tô mà.
Những người khác không học y thì không biết, nhưng Tô Ý Thâm hẳn cũng hiểu được bọn họ đã có công lao thế nào đúng không?
Lại nghe thấy Tô Ý Thâm nói: “Viện trưởng Vu, ông về nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ chăm sóc mẹ thật tốt, khỏi cần ông lo lắng.”
Viện trưởng Vu lập tức nổi giận.
Lúc người ta mời ông ta đến ông ta còn không thèm đến, cũng là do nể mặt bà cụ Tô thôi, bây giờ Tô Ý Thâm lại ra lệnh đuổi khách ư?
“Không nghe lời khuyên của tôi, sớm muộn gì cũng phải ăn quả đắng!”
Ông ta buông một lời, giận dữ vung tay bỏ đi.
Túc Bảo lẩm bẩm: “Đi mau đi, đừng quay lại nữa.”
Tuy nhiên…
Buổi tối lúc bác sĩ đi thăm phòng bệnh, viện trưởng Vu lại đến.
Bên cạnh ông ta là một trợ lý, trên tay cầm thứ gì đó, trông có vẻ như đang chuẩn bị quay về.
Nhìn thấy bà cụ Tô nửa nằm nửa ngồi, ông cụ Tô đang cho bà cụ ăn thức ăn lỏng, ông ta cau mày nói: “Sao đã ăn rồi? Bà cụ đã lớn tuổi, khả năng hồi phục tương đối chậm, tốt nhất ngày mai hẵng ăn.”
Túc Bảo vừa cầm một chiếc quạt nhỏ quạt cho nguội cháo cá, vưuà nói: “Bà ngoại đói bụng rồi, đói thì phải ăn chứ.”
Viện trưởng Vu: “Bậy bạ! Bà cụ Tô vừa trải qua một cuộc phẫu thuật lớn như vậy, nếu bà cụ ăn xong có phản ứng gì thì phải làm sao?”
“Còn nữa, sau khi khỏi bệnh và xuất viện, cần tập luyện ngay.

Tập càng sớm thì khả năng đứng dậy càng cao.

Tôi mong mọi người có thể nghe lời, đừng để một đứa trẻ không hiểu gì hủy hoại bà cụ Tô.”
Ông ta dừng lại một chốc rồi nói thêm: “Bà cụ Tô là bệnh nhân mà tôi đã phụ trách đã năm năm, tôi nói chuyện này với mọi người là vì thái độ trách nhiệm.

Nếu là người khác, tôi đã đi từ lâu rồi.”
Mọi người trong nhà họ Tô: “…”
Viện trưởng Vu nói tiếp: “Tôi là người thẳng thắn, có sao nói vậy.

Tôi cảm thấy mọi người không chiều chuộng trẻ con quá.

Nếu có chuyện gì xảy ra, nó có chịu được trách nhiệm không?”
Túc Bảo mở miệng, nhìn ông cụ râu hoa râm.
Tại sao lúc ông già này nói chuyện luôn khiến bé có suy nghĩ muốn cãi nhau thế nhỉ?
Haizz, chẳng lẽ bé cũng giống như anh Tử Tích…!gọi là gì ấy nhỉ, nổi loạn rồi à?
Vì cảm thấy mình đang “nổi loạn” nên Túc Bảo khá chột dạ, yếu ớt nói: “Cháu…!cháu có thể chịu trách nhiệm.”
Lão chuyên gia cười khẩy, đến bản thân bé còn không tin tưởng chính mình, còn dám nói mình sẽ chịu trách nhiệm.
Cô con gái nhỏ nhà họ Tô thật sự là được chiều quá sinh hư rồi.
Ngược lại, hôm nay ông ta đã làm hết tráhc nhiệm rồi, sau này nhà họ Tô sẽ phải cảm ơn ông ta thôi.
Viện trưởng Vu còn định nói thêm gì đó, không ngờ Tô Ý Thâm lại bỏ case bệnh xuống, cau mày nói: “Viện trưởng Vu, tôi sẽ chịu trách nhiệm với mẹ tôi.”
Tô Nhất Trần cũng ngẩng đầu lên từ màn hình máy tính: “Không mượn ông lo lắng.”
Tô Doanh Nhĩ đang gọt trái cây cũng trừng mắt nói: “Chẳng câu nào chúc mẹ tôi được tốt lành cả!”
Ông cụ Tô cũng nghiêm mặt: “Viện trưởng Vu, trước đây đúng là chúng tôi đã làm phiền ông, nhưng không phải Túc Bảo nhà chúng tôi không biết gì hết.”
Giọng bà cụ Tô yếu ớt: “Tôi tin Túc Bảo.”
Viện trưởng Vu: “…?”

Chuyện gì đang xảy ra với nhà họ Tô vậy?
Hóa ra sau khi Viện trưởng Vu rời đi vào buổi chiều, Tô Nhất Trần và Tô Doanh Nhĩ cũng lần lượt đến.
Túc Bảo chân thành nói, bé có thể giúp bà ngoại đứng dậy, trước đó bé vẫn luôn xoa bóp chân cho bà, chỉ còn châm cứu nữa là được.
Bé còn nói rằng bé nhất định sẽ khiến bà ngoại được đi nhảy quảng trường.
Lúc đầu Tô Doanh Nhĩ không đồng ý, ông cụ Tô và Tô Ý Thâm cũng do dự, nhưng Tô Nhất Trần trực tiếp gật đầu, nói rằng anh tin Túc Bảo.
Bà cụ Tô nghĩ đến sư phụ bên cạnh Túc Bảo…!cũng im lặng đồng ý.
Vậy nếu cục cưng bé nhỏ của bà cụ chữa khỏi bệnh cho bà thì sao? Bà tình nguyện.

Dù sao thì tình trạng trước kia cũng chẳng khá hơn là mấy.
Vì thế, gia đình đã đạt được sự nhất trí theo cách này…
Vậy nên mới có được sự đoàn kết trước mắt.
Viện trưởng Vu nhìn thấy tất cả già trẻ lớn bé nhà họ Tô đều ngu ngốc như trẻ con, cảm thấy mình như đấm một cú vào bông vậy, hoàn toàn không có tác dụng gì cả, lòng vô cùng chán nản.
“Các người…!ôi chao!” Ông ta xua tay vẻ đau lòng.
Nếu muốn nói rõ thì bọn họ đã chăm sóc bà cụ Tô suốt năm năm qua trong viện điều dưỡng của mình, bà cụ Tô mới được như ngày hôm nay, việc bà cụ có thể đứng lên đều là kết quả của sự chăm sóc và điều trị tận tình của họ, được chứ?
Bây giờ bà cụ Tô bị ngã cũng không phải do ông ta gây ra, sao bọn họ đều lật mặt thế?
Ăn cháo đá bát!
“Được rồi, từ nay chúng tôi sẽ không quan tâm bà cụ Tô thế nào nữa, các người thích làm gì thì làm!”
Viện trưởng Vu vẫn cố dát vàng lên mặt mình, nghiêm mặt quay đầu bỏ đi.
Tô Nhất Trần khẽ cụp mắt, nói với Khúc Hưởng: “Thanh toán hết viện phí của viện điều dưỡng đi.”
“Ngoài ra, hãy rút lại kế hoạch đầu tư và quyên góp cho viện điều dưỡng Sâm Lâm.”
Viện trưởng Vu vẫn chưa đi xa: “!!”.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.