Vệ Uyển nhắm mắt, kiên quyết nói: “Mọi người về đi! Năm đó tôi thật sự không hại Tô Cẩm Ngọc, dù hiện giờ cô ta có sống lại tôi cũng không sợ.”
Túc Bảo: “Thật không?”
Vệ Uyển ‘cây ngay không sợ chết đứng’, giọng điệu chắc nịch: “Thật!”
Túc Bảo hừ một tiếng, cái này gọi là gì nhỉ?
Chưa thấy áo quan thì không giàn nước mắt!
Bé phất tay, miệng lẩm bẩm, Vệ Uyển nhìn dáng vẻ thần bí của cô nhóc, đang định cười nhạo thì tự dưng bên tai văng vẳng âm thanh xa xôi: “Thật không…”
Cô ta giật mình không kịp phản ứng, vội đáp: “Thật, tôi nói thật mà!”
Cô ta còn đang định hỏi ngược lại lẽ nào trước kia mình không tốt với Tô Cẩm Ngọc à thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc yếu ớt: “Đúng là rất tốt…”
Vệ Uyển sửng sốt, quay phắt lại.
Chỉ thấy một cô gái mặc áo trắng, xõa tóc, bay lơ lửng ngay sau lưng mình.
Sắc mặt Vệ Uyển trắng bệch, con ngươi giãn ra, nhìn chằm chằm đối phương.
Khuôn mặt này…!Không phải Tô Cẩm Ngọc thì còn ai vào đây?
“A a a… Quỷ, quỷ a a a a!” Vệ Uyển sợ hãi đứng bật dậy, đầu gối đụng mạnh vào cạnh bàn, ngã nhào xuống đất!
Cai ngục cũng bị dọa, lớn tiếng quát: “Ngoan ngoãn một chút!”
Bọn họ nhìn không thấy Tô Cẩm Ngọc, pháp thuật nhỏ của Túc Bảo chỉ khiến mỗi mình Vệ Uyển nhìn thấy thôi.
“Cô…!Cô! Tô…!Tô…” Vệ Uyển hoảng loạn lắp bắp mãi không thành lời.
Tô Cẩm Ngọc chậm rãi giơ tay lên, bay tà tà về phía cô ta: “Chị dâu hai, ta chết thảm quá… Là ung thư, đau đớn đến chết, ngươi có biết không…”
Khóe miệng Kỷ Trường khẽ co giật.
Đây là lần đầu tiên Tô Cẩm Ngọc hiện hình bằng dáng vẻ của quỷ, cũng là lần đầu tiên cô hù dọa người khác, chơi vô cùng vui vẻ.
Đầu tóc gọn gàng xõa tung lòa xòa trước mặt, quần áo trên người cũng thay đổi từ váy hoa màu xanh nhạt sang váy dài màu trắng.
Cô kiễng chân, đi bằng hai ngón cái, chầm chậm lại gần Vệ Uyển.
Con ngươi Vệ Uyển trợn tròn, ngất xỉu!
Cai ngục mạnh bạo vỗ mặt cô ta không hề thương tiếc, nhíu mày gọi: “Vệ Uyển, tỉnh, đừng có giả điên giả ngu ở đây!”
Nghe nói lúc bị bắt, ả đàn bà này còn giả vờ bị bệnh thần kinh, giờ muốn diễn lại trò cũ đấy à?
Cai ngục khác nhìn dáng vẻ cô ta không giống giả vờ lắm mà thật sự ngất xỉu thì không nhịn được cảm thán kỹ năng diễn xuất của cô nàng này tốt thật.
Mấy năm nay phạm nhân vì muốn ra ngoài mà cố tình giả bệnh, nuốt bàn chải đánh răng, lưỡi dao hay sắt gì đó, bọn họ gặp nhiều rồi.
Cai ngục liền lấy ra một cái bình nhỏ, quơ quơ trước mũi Vệ Uyển.
Đáng thương cho Vệ Uyển, vất vả lắm mới ngất đi, kết quả lại bị dựng dậy rồi.
Vừa mở mắt ra, đập vào mắt là gương mặt gần trong gang tấc của Tô Cẩm Ngọc, hai con ngươi trắng dã còn khẽ nhúc nhích.
“Ấy… Chị dâu hai, ngươi tỉnh rồi à!”
Vệ Uyển thét chói tai, liên tục lùi về sau: “Cô cô cô cô, cô đừng tới đây! Cút, cút đi!”
Cai ngục: “…”
Quả nhiên là đang giả vờ!
Bọn họ quay trở về vị trí của mình, mặt không chút thay đổi nói: “Thời gian thăm tù còn mười phút! Nhớ tranh thủ!”
Tô Cẩm Ngọc nghe vậy lập tức thả chiêu lớn.
“Chị dâu hai, năm đó ta và ngươi không thù không oán, sao ngươi lại đối xử với ta như thế?”
“Vì sao lại đối xử với ta như vậy, vì sao lại đuổi ta ra khỏi nhà trong lúc tinh thần không minh mẫn?”
“Hu hu hu, ngươi có biết trước khi chết ta đau đớn thế nào không? Ngươi xem, tim ta đau đến mức co lại thành một nắm, gan phổi biến thành đá, còn có ruột phèo… Xoắn vào nhau nát bươm hết cả rồi!”
Tô Cẩm Ngọc vừa nói vừa móc tim gan ruột phèo ra.
Vệ Uyển suýt thì ngất xỉu tiếp, đáng tiếc mùi hương nơi mũi vẫn đang xộc lên óc làm cô ta không thể xỉu được.
“Đừng tới đây…” Chứng kiến cảnh tượng đánh thẳng vào thị giác, cô ta sắp sụp đổ rồi!
Tô Cẩm Ngọc bỗng nhếch miệng, hung hăng nói: “Được! Ngươi không nói, ta chết không nhắm mắt! Vậy ta kéo ngươi chôn cùng là được!”
“Tới đây! Xuống dưới với ta đi!”
Tô Cẩm Ngọc hét lớn, duỗi tay nhào về phía Vệ Uyển.
Vệ Uyển hoảng loạn nói hết: “Tôi nói, tôi nói mà!”
Cô ta òa khóc, cất giọng run rẩy: “Tôi, năm đó lúc mang thai Hân Hân, tôi đã làm xét nghiệm nhiễm sắc thể trước, biết được là con gái…”
Con gái nhà họ Tô rất đáng giá!
“Nhà họ Tô toàn cháu trai, nếu như chỉ có một đứa cháu gái thì bé sẽ trở thành công chúa nhỏ được tất cả mọi người yêu thương cưng chiều.
Không chỉ vậy, nhà họ Tô còn không có duyên với con gái, một đại sư đã nói với tôi, trong một gia tộc, nhất định phải cân bằng âm dương…”
“Lúc trong nhà toàn bé trai, nhất định phải có một bé gái.
Và nếu chỉ có một, bé gái đó sẽ được hưởng phước lớn…”
Điều kiện tiên quyết để hưởng “phước lớn” là trong nhà chỉ có một viên minh châu duy nhất..
Nói cách khác, trước khi Hân Hân sinh ra, Tô Cẩm Ngọc phải chết.
Vậy nên cô ta mới nảy sinh suy nghĩ đuổi Tô Cẩm Ngọc đi.
Khi đó căn bệnh nan y của Tô Cẩm Ngọc đã tới giai đoạn cuối rồi, cô cần được chăm sóc cẩn thận từng li từng tí, ngay cả không khí hít thở cũng phải được tiệt trùng.
Vệ Uyển cho rằng chỉ cần vứt Tô Cẩm Ngọc ra đường thì cô nhất định sẽ đi đời nhà ma.
Cô ta có lỗi gì đâu chứ?
Cô ta chỉ muốn dành cho con gái cưng của mình những gì tốt nhất trên đời thôi mà!
Vệ Uyển khóc lóc: “Dù sao thì cô cũng đâu thể sống lâu, Hân Hân lại sắp chào đời rồi… Trước đó tôi cứ tưởng cô là nỏ mạnh hết đà, ai ngờ ngày qua ngày vẫn không có dấu hiệu gì, tôi thật sự không thể chờ đợi được nữa.”
“Cẩm Ngọc, cô đừng trách chị dâu hai được không? Hân Hân cũng là cháu gái ruột của cô mà! Hân Hân tốt, cả nhà họ Tô sẽ tốt, tôi làm vậy cũng vì suy nghĩ cho nhà họ Tô mà thôi! Lẽ nào cô không hy vọng các anh trai của mình đều khỏe mạnh ư?”
Tô Cẩm Ngọc ngơ ngác.
Cô thật sự, thật sự thật không ngờ, Vệ Uyển lại muốn giết cô chỉ vì một lý do hoang đường như thế!
Ánh mắt Túc Bảo tràn đầy khiếp sợ, vấn đề khiến bé băn khoăn hồi lâu đã có lời giải, thế nhưng bé không có cách nào vui vẻ nổi.
Con người vì dục vọng cá nhân mà có thể ích kỷ đến mức này ư?
Nghe những lời bộc bạch của Vệ Uyển xong, ánh mắt Tô Nhất Trần rét căm, bầu không khí quanh người anh như sắp đóng băng đến nơi.
Tốt, tốt lắm!
Hóa ra sự thật lại là như thế…
Vệ Uyển biết nói ra những lời kia thì bản thân cũng xong đời rồi, cuộc sống trong ngục sau này cũng không dễ chịu.
Cô ta đành gượng gạo đánh trống lảng, ỉ ôi cầu xin: “Dù, dù sao cũng là lỗi của em, anh cả, em là mẹ Hân Hân, em thật sự chỉ muốn dành cho con gái mình những gì tốt nhất mà thôi… Em biết sai rồi, em chỉ muốn hỏi Hân Hân bây giờ có khỏe không?”
Nhắc đến Hân Hân, ánh mắt Vệ Uyển đỏ bừng, nước mắt ngưng tụ thành từng hạt rơi tí tách.
“Em không quan tâm gì hết…!Thật đấy! Em chỉ muốn gặp Hân Hân thôi, anh cả, xin anh, cho em gặp Hân Hân một lần thôi được không?”
Chỉ cần để cô ta gặp Hân Hân một lần, cô ta sẽ có cách dạy con bé lần sau lại khóc nháo đòi mẹ như thế nào, liên tục mấy lần thì Hân Hân mới sẽ không quên mất người mẹ này.
Hiện tại cô ta đã chẳng còn gì, lúc ra tù cũng sáu bảy chục tuổi rồi, hai bàn tay trắng, chỉ có thể dựa vào Hân Hân dưỡng lão thôi.
Vậy nên bây giờ Vệ Uyển nhất định phải nắm chắc Hân Hân..