Đôi mắt của Vệ Uyển đột nhiên đỏ lên: “Tôi càn quấy? Tại sao tôi lại làm vậy! Mọi việc tôi làm không phải là vì anh và con sao?”
“Anh bây giờ lại trách tôi? Anh đã từng quan tâm đến Hạnh Hân chưa? Anh có biết con bé đáng
thương như thế nào không?”
“Anh là ba, vừa rồi sao không bảo vệ con gái mình!”
Vệ Uyển thay đổi chủ đề, lập tức đổ lỗi sang Tô Tử Lâm một cách hùng hồn.
Nhưng Tô Tử Lâm lại không để ý, chỉ bỏ lại một câu: “Ly hôn đi!”
Anh đặt tờ đơn ly hôn lên bàn, dứt khoát bỏ đi không ngoảnh lại.
Vệ Uyển sửng sốt, “Anh nói cái gì?”
Cô ta ném mạnh chiếc gối, hét lên: “Tôi không đồng ý ly hôn! Không bao giờ!”
Bà ngoại Hạnh Hân tình cờ đi vào, nhìn thấy cảnh này, bà bối rối nói: “Chuyện gì xảy ra vậy? Sao nghĩ cho con người ta được nhưng lại không nghĩ cho vợ con mình.”
“Làm sao có thể có loại đàn ông như vậy! Thật là!”
“Còn cái con nhỏ Túc Bảo kia, vừa mới trở về đã làm cho cậu hai mình ly hôn.
.
.”
Vệ Uyển hét lên: “Đừng nói nữa! Mẹ về đi! Mẹ về nhà của mình đi!”
Mỗi lần bà ngoại Hạnh Hân đến trang viên của Tô gia, bà đều phải ở đó vài ngày, tận hưởng cảm giác cao quý khi được nhiều người hầu hạ.
Bà ta mới ở đây chưa được bao lâu nên đương nhiên là không chịu rời đi.
“Này, Tiểu Uyển, bình tĩnh lại! Có chuyện gì thì từ từ nói với Tử Lâm! Không được, chúng ta phải tìm cách khác…”
Đôi mắt Vệ Uyển đỏ hoe trực tiếp đẩy mẹ mình ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
Bà ta lại gõ cửa: “Này? Tiểu Uyển? Sao lại tức giận với mẹ chứ?”
Ba ta nói sai cái gì chứ? Đó là sự thật mà!
**
Tiệc sinh nhật không tổ chức được nữa, Tô Nhạc Phi bưng ly rượu lên, khẽ mỉm cười: “Cảm ơn tấm lòng của các vị vì đã đến dự tiệc sinh nhật lần thứ tư của Túc Bảo nhà chúng tôi.”
“Túc Bảo là con gái nhỏ của em gái chúng tôi – Tô Cẩm Ngọc, mặc dù Ngọc Nhi đã mất, nhưng chúng tôi sẽ không bao giờ để Túc Bảo chịu bất kỳ ủy khuất nào!”
“Hôm nay tôi cũng muốn nói cho mọi người biết, Túc Bảo họ Tô, Tô Tử Tô.”
“Một lần nữa cảm ơn mọi người.”
Mọi người nhanh chóng nói vài câu khách sáo, sau đó lần lượt rời khỏi trang viên Tô gia.
Khi họ bước ra ngoài, không thể không nhỏ giọng nói:
“Được vây quanh bởi ông bà ngoài và tám người cậu …!Tôi phải nói rằng, tôi hâm mộ Túc Bảo quá.”
“Đúng đúng đúng, đây mới là tiểu công chúa thật sự!”
Tuyết Nhi nắm chặt lấy quần áo của mẹ cô, nghĩ đến sự xinh đẹp của Túc Bảo trong chiếc váy bầu trời đầy sao lấp lánh.
Tuyết nhi còn đố kỵ, ghen ghét hơn.
Cô bé cũng muốn có nhiều người cậu mạnh mẽ và đẹp trai như vậy…
Lúc này, mẹ của Tuyết Nhi phát hiện ra vẫn còn một số người trong phòng khách ở tầng một của nhà họ Tô.
Thấy người quen xông vào, cô vội giữ lấy hỏi: “Anh Lý, có chuyện gì vậy?”
Người được gọi là anh Lý đáp: “Viện sĩ Lao đến rồi!”
Mẹ của Tuyết Nhi nghe thấy cái tên này đôi mắt lập tức sáng lên! Cha của Tuyết Nhi lập tức đưa cả nhà qua chào hỏi.
Tuyết Nhi hít một hơi thật sâu, cẩn thận nói: “Mẹ, là lỗi của Tuyết Nhi, vừa rồi con quá sợ hãi, nhớ lầm…” Mẹ Tuyết Nhi còn muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nói: “Mẹ không trách con.”
Làm sao con cô ta có thể sai được?
Ghen tị là chuyện tốt, chứng tỏ Tuyết nhi là người có động lực phấn đấu.
Người không biết đố kỵ sẽ không tiến bộ, mẹ Tuyết Nhi cho rằng chỉ cần cẩn thận che lại tâm tư nhỏ nhen của mình là được, Tuyết Nhi của cô ta đã làm rất tốt ở phương diện này.
“Đi thôi, mẹ dẫn con đi, con không phải thích tranh sơn dầu nhất sao? Lão viện sĩ tới rồi, đây là cơ hội của con!”
Bình thường muốn gặp viện sĩ Lao rất khó, huống chi là mời một đại nhân vật đến tham dự yến tiệc kiểu này.
Nhưng nếu đã gặp ở đây mẹ Tuyết Nhi cảm thấy mình rất may mǎn!
Nếu như Tuyết nhi của cô ta có thể được viện sĩ Lao thu nhận làm học trò…thì cô ta có thể ngẩng cao đầu đắc ý rồi.
Hai mắt Tuyết Nhi sáng lên, vội vàng hỏi: “Có phải là người thừa kế di sản văn hóa phi vật thể có quyền lực nhất, có thẩm quyền nhất đã được cục chính vụ chứng nhận của viện sĩ hội họa truyền thống Trung Quốc?”
Tuyết nhi vội vàng nói lên để chứng tỏ bản thân hiểu rất rõ những người trong giới hội họa.
Mẹ Tuyết Nhi hài lòng gật đầu: “Đúng vậy! Tuyết Nhi lợi hại! Sau này con nhất định phải biểu hiện thật tốt đấy nhé!”
Những bức tranh sơn dầu của Tuyết Nhi nhà cô đã từng được chọn để đánh giá bởi nhóm thanh thiếu niên của Học viện Hội họa Trung Quốc, điều đó cho thấy Tuyết nhi nhà cô tài giỏi thế nào.
Tuyết Nhi được mẹ khen ngợi, cảm thấy tràn đầy tự tin.
Cô bé cảm thấy rằng trong số rất nhiều người trẻ tuổi, cô là đứa trẻ có năng khiếu hội họa nhất.
Cô phải nhận được sự công nhân của viện sĩ Lao!
Đến lúc đó Túc Bảo sẽ bị đem ra so sánh với mình.
Anh Tử Chiến cũng sẽ nhìn cô bằng ánh mắt khác.
Lúc này ở lầu hai biệt thự Tô gia.
Tô lão gia vỗ vỗ bả vai nhỏ của Túc Bảo, ôn nhu nói: “Túc Bảo lại đây, ông nội giới thiệu con với một người bạn cũ.”
Túc Bảo gật đầu: “Được ạ.”
Cục sữa nhỏ có khuôn mặt non nớt nhưng lại nghiêm túc gật đầu như một bà cụ non, khiến bà cụ Tô cười thích thú.
Trong đại sảnh tầng một, nơi nhà họ Tô chiêu đãi khách quý, những người từng học hội họa Trung Quốc quây quần xung quanh, mỉm cười trò chuyện cùng một ông lão.
“Thật khó gặp được viện sĩ Lao! Thật vinh hạnh!”
“Đúng đúng! Lão viện sĩ rất ít khi ra khỏi núi.
Lão viện sĩ có phải là giám khảo sẽ tham gia đại hội hội họa truyền thống Trung Quốc lần thứ hai không?”
Ông lão mặc áo xanh cười lắc đầu nói: “Tôi già rồi, không thể làm giám khảo, lần này tôi ra ngoài là muốn tìm một mầm non tốt để nhận làm học trò.”
Tâm trận của viện sĩ Lao đang rất tốt, sau khi nhìn thấy bức tranh mà ông cụ Tô gửi cho mình, ông đã phấn khích đến mức mất ngủ mấy ngày liền.
Tranh của Túc Bảo rất có hồn, mấy chục năm rồi lão chưa từng thấy đứa trẻ nào có năng khiếu như
vậy.
Vì vậy, khi lão già họ Tô kia hỏi ông rằng có muốn nhận Túc Bảo làm đồ đệ không?
Ông ta đã không chần chừ mà trả lời ngay.
Lời nói của lão viện sĩ tựa như kíp nổ ‘bùm’ một cái, làm cho mọi người trợn mắt há mồm.
Tuyết Nhi cúi đầu, ngoan ngoãn và yên lặng, xây dựng hình ảnh của mình như một tiểu thư cao quý.
Nghĩ đến cảnh mình được viện sĩ Lao nhận làm học trò cô không khỏi cảm thấy tự hào!
Mẹ Tuyết Nhi giả vờ thản nhiên hỏi: “Viện sĩ Lao, vừa rồi mọi người nghe nói ngài muốn thu một học trò trẻ tuổi, tất cả mọi người ở đây đều rất tò mò, đứa nhỏ nào lại may mắn được ngài đối xử đặc biệt như vậy?”
Viện sĩ Lao cười nói: “Đó là một đứa trẻ có màu sắc có tâm hồn tươi sáng, trí tưởng tượng quái dị, đây là mầm non tốt nhất mà tôi từng thấy trong mấy chục năm qua!”
Mẹ của Tuyết Nhi lập tức ngay ngất khi nghe lời tán dương này!
Đúng vậy, Tuyết Nhi của cô sử dụng màu sắc tươi sáng, hơn nữa cô ta còn cảm thấy trí tưởng tượng của Tuyết Nhi cũng rất phong phú..