Cuộc sống trong hai ngày đi công tác, đối với Cao Viễn Hàng mà nói thì giống như một cơn ác mộng vậy.
Anh ta cũng không biết tại sao mình lại có thể xui xẻo như vậy?
Sau sự cố xấu hổ trong phòng tắm, một trận gà bay chó sủa, khó khăn lắm mới được nằm xuống nghỉ ngơi.
Kết quả anh ta vừa đặt chân lên sô pha định lật người lại, “uỳnh” một tiếng, đá vỡ cả sô pha.
Gân xanh trên trán sếp giật giật, nói thôi bỏ đi, tôi biết cậu không có ý gì khác, lên giường ngủ đi!
Anh ta nơm nớp lo sợ nằm sát mép giường…!Sếp lấy hai cái gối đầu kê vào giữa…!nhưng đây chỉ là case nhỏ thôi.
Anh ta cũng hiểu chuyện cố gắng nằm sát mép giường, hay lắm, anh ta lại không cẩn thận đụng vào công tắc ngầm nào đó ——
Giường lập tức biến thành giường mát xa, bắt đầu di chuyển!
Nước bên dưới lắc lư!
Mặt của sếp xanh mét!
Anh ta lập tức lăn xuống sàn nhà ngủ, dùng chuyện đó để chứng tỏ mình quả thật không có ý gì cả…
Ngày hôm sau, lúc trả phòng bởi vì ghế sô pha bị hỏng, lễ tân khách sạn nở một nụ cười như mẹ hiền nhìn anh ta và sếp…
Hiện tại, Cao Viễn Hàng nhìn đơn xin từ chức trong tay mình…!Do dự không biết mình có nên từ chức hay không đây?!
Không từ chức, chắc chắn sếp sẽ hiểu lầm anh ta.
Từ chức…!Đây là công việc lương cao mà anh ta vừa mới được nhận!
Cao Viễn Hàng bực bội vò tóc, thôi vậy, giữ được mạng mới quan trọng, từ chức đi!
Anh ta kiên định dứt khoát cầm đơn xin từ chức đến văn phòng của sếp, vừa mới đi vào, đã mắt đối mắt với sếp nhà mình.
“…”
“…”
Cao Viễn Hàng vội vàng giơ đơn xin từ chức lên: “Sếp, tôi đến xin từ chức! Xin lỗi! Hai ngày trước đúng là tôi đã không hoàn thành tốt công việc!”
Sếp vừa nghe anh ta nhắc tới chuyện hai ngày trước, gương mặt lập tức tái mét, không thèm nói gì cả, chỉ gõ gõ mặt bàn, ý bảo anh ta đặt đơn xin từ chức lên trên bàn.
Quỷ xui xẻo thấy vậy: “He he! Không phải cơ hội đã tới rồi sao? Tiểu Cao Cao, ông đây sẽ không để ngươi mất việc đâu!”
Cao Viễn Hàng vừa mới đặt đơn xin từ chức lên trên bàn.
Đột nhiên, không biết một cơn gió quỷ quái từ đâu thổi tới, thổi bay đơn xin từ chức, rơi xuống sàn nhà!
Cao Viễn Hàng vội vàng đi nhặt, gió lại thổi tiếp, Cao Viễn Hàng vội vàng chộp lấy đơn xin từ chức, bò thẳng xuống gầm bàn của sếp.
Vừa ngẩng đầu lên…
Sếp: “…”
Cao Viễn Hàng: “…”
Lúc này cửa phòng của sếp bị đẩy ra, vị hôn thê của sếp cầm theo hộp thức ăn tiến vào: “Anh yêu, anh…”
“!!!”
Trong đầu Cao Viễn Hàng chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất, thôi toang rồi…
Ngày hôm ấy, một công ty nọ đã trở nên nổi tiếng trong giới bạn bè bởi vì chuyện vị hôn thê của sếp tổng nào đó tới bắt gian tại hiện trường.
Sếp tổng của công ty nọ bị bắt gặp đang ngoại tình với trợ lý mới tới, không chỉ ngủ tại khách sạn tình nhân khi đi công tác.
Còn làm ra những chuyện mờ ám ngay trong văn phòng.
Còn không đóng cửa nữa.
Còn bị vị hôn thê bắt tại trận…
Điều quan trọng nhất chính là, trợ lý mới tới là nam!
Vị hôn thê tức giận đến ngất ngay tại chỗ, lúc tỉnh lại không nói hai lời lập tức giải trừ hôn ước.
Sếp tổng khốn khổ đuổi theo vị hôn thê, giải thích đến sứt đầu mẻ trán.
Trợ lý mới tới bị sa thải một cách bi thảm…
Cao Viễn Hàng bê thùng giấy, mờ mịt đứng trước tòa nhà công ty.
Hu hu hu, không phải, mọi người hãy nghe tôi giải thích đi mà!
Vèo một tiếng, một chiếc xe chạy vụt qua, một tờ giấy đập thẳng vào mặt Cao Viễn Hàng, cuối cùng Cao Viễn Hàng oà khóc.
Quá thảm!
Tại sao anh ta lại xui xẻo như vậy chứ!
Quỷ xui xẻo nằm trên đầu Cao Viễn Hàng, sung sướng hút một ngụm khí xui xẻo của Cao Viễn Hàng.
Cuộc sống này, thật là sung sướng thoải mái!
Thì ra có ký chủ với không có ký chủ lại khác biệt đến vậy, nó đã ở trong nhà tù mười bảy năm mà vẫn không tìm được một ký chủ nào khớp với bát tự của mình, hiện tại cuối cùng nó cũng tìm được một người phù hợp.
Cảm nhận được mình càng ngày càng mạnh hơn, quỷ xui xẻo trở nên hưng phấn hơn!
Vốn dĩ nó chỉ muốn tiếp cận Tô Cẩm Ngọc, ké chút u khí, để mình không còn xui xẻo như vậy nữa.
Nhưng hiện tại nó bám lên người ký chủ, toàn bộ xui xẻo đều do ký chủ hưởng hết, mà nó lại có thể hút “chất dinh dưỡng” từ sự xui xẻo của ký chủ, tăng cường sức mạnh cho mình…
Cần gì phải tìm Tô Cẩm Ngọc nữa chứ!
Quỷ xui xẻo chỉ hy vọng mình cách Túc Bảo và Tô Cẩm Ngọc thật xa, nếu đã thoát khỏi nhà tù rồi, vậy đừng gặp lại là tốt nhất!
“Cuối cùng ngày lành của ta cũng tới rồi…” Quỷ xui xẻo vui sướng.
Túc Bảo ngồi trên ghế sô pha trong phòng, đôi tay nhỏ nhắn múa may quay cuồng.
“Ha!”
“Ha!”
Bé uể oải nói: “Sư phụ, sao con lại không thể kết xuất ra được la bàn bát quái phát sáng vậy!”
Thỉnh thoảng, nàng vẫn thấy sư phụ biến ra được một quyển sách từ trong không khí.
Sư phụ nói quyển sách kia là sách sinh mệnh trong tay phán quan, đừng thấy nó chỉ là một quyển sách mỏng, nhưng khi mở ra, bên trong ghi lại cuộc đời của tất cả mọi người trên đời này cùng với phán quyết đối với những gì bọn họ đã làm khi còn sống.
Sau đó, hai ngày trước khi đi tìm quỷ xui xẻo, Túc Bảo lại nhìn thấy sư phụ biến ra một cái la bàn bát quái.
Cái la bàn này, cao cấp hơn cái khay sắt mà anh nhỏ đã làm nhiều, có thể phát sáng, tròn trịa, chậm rãi chuyển động, giống như mặt trăng vậy.
Sư phụ không chỉ giơ tay biến ra được một quyển sách nhỏ.
Còn có thể vung tay biến ra được một cái la bàn bát quái nhấp nháy.
Túc Bảo nhìn bằng mắt trông mong, bé cũng muốn học…
Nhưng bé đã thử suốt hai ngày, vẫn không thể biến ra được.
Kỷ Trường cũng không ngẩng đầu lên: “Luyện nhiều một chút.
Ta từng thấy thiên tài có tư chất tốt nhất…”
Thôi bỏ đi, những lời này không cần phải nói làm gì.
Kỷ Trường thu quyển sách trong tay lại, đi tới chỗ Túc Bảo, ngồi xuống bên cạnh bé.
Hắn vươn tay, nắm lấy bàn tay nhỏ của Túc Bảo.
Ở nhà họ Tô, bé con ăn đến trắng trẻo mập mạp, tay nhỏ mềm mại núng nính giống như củ sen…!Kỷ Trường cảm thấy thú vị, lắc lắc tay của bé.
Túc Bảo khó hiểu nói: “Hở, cần phải lắc như vậy ạ?”
Kỷ Trường khụ một tiếng: “À, đúng, cần phải lắc.”
Hắn nắm lấy tay Túc Bảo, vẽ một nửa vòng tròn, sau đó lại vẽ ra phù văn phức tạp giữa không trung, chẳng mấy chốc một chiếc la bàn bát quái sáng ngời hiện lên.
“Học được chưa?” Hắn hỏi.
Túc Bảo trợn trừng hai mắt, chỉ thấy la bàn ở trước mắt mình giống ngân hà vậy, thật xinh đẹp.
“Làm lại lần nữa đi ạ!” Bé hưng phấn nói.
Kỷ Trường cưng chiều sờ đầu của bé, nắm lấy tay bé, lại lặp lại một lần.
“Nhớ chưa?” Hắn hỏi, dừng một chút lại nói: “Không nhớ được cũng không sao hết, phù văn quả thật rất phức…”
Lại thấy Túc Bảo nhanh chóng vẽ ra một vòng tròn: “Lắc lắc như thế này…!hây da, hơ hơ hơ…!Còn như vậy nữa!”
Bé vẽ loạn cả lên.
“Sư phụ, người nhìn nè!”
Một cái la bàn bát quái xinh đẹp thắt nơ bướm xuất hiện ở trước mặt hai người.
Khóe miệng Kỷ Trường giật giật.
Tiểu Ngũ đứng ở trên bàn, “cục cục cục” mổ mai của cụ rùa.
“Hello? Anybody ho?”
Cụ rùa không thèm để ý đến nó.
Tiểu Ngũ nhàm chán lại chuyển tầm mắt lên người Túc Bảo, thấy hai tay bé chợt lóe, biến ra một cái la bàn lấp lánh ánh sáng giống như một vì sao.
Nó cực kỳ phối hợp kêu lên một tiếng: “Thiên tài kinh thiên động địa! Ý chí nuốt trọn núi sông! Một người siêu phàm thoát tục! Túc Bảo quả thực không phải là người, cô chính là —— thần —— của tui!”
Khóe miệng Kỷ Trường lại giật giật….