Convert: ???????????????????????????????????????????? ????
Edit: Sam
***
“Có lẽ sau lưng anh mọc mắt đấy,”
Lâm Dịch Phong cong môi giải thích, xoay người đặt bát canh xương hầm trên bàn.
Ba món nhà làm đã dọn sẵn, ánh sáng dìu dịu rơi rải khắp căn phòng càng tô đậm thêm màu sắc cùng với hương thơm nức mũi.
Người đàn ông cởi tạp dề, ngồi đối diện cô, nhét đôi đũa vào trong tay cô gái nhỏ đang trộm nuốt nước bọt, anh buồn cười nói.
“Đói lả rồi, mau ăn đi.”
Sau này nên vỗ béo cô nhiều hơn, vì phúc lợi cho bản thân anh.
Mắt Bùi Yên thẳng tắp đáp xuống món gà hầm hạt dẻ, long lanh sáng chói không chớp cái nào.
Đây là món cô thích nhất, khi còn nhỏ đã được nếm thử, mỗi ngày đều nằng nặc lôi kéo tay áo ba ba, ầm ĩ đòi ăn gà hạt dẻ.
Ba Bùi thương cô, đành tự mình ra trận mua gà mái và hạt dẻ.
Ông là một giáo sư nho nhã, học vấn thâm sâu nhưng vì con gái nhỏ thường xuyên cặm cụi trong bếp, ngay cả vị trí bạn tốt ông cũng đảm nhận.
“Này, anh nấu ăn có bí quyết gì sao?”
Sự tiến bộ ngày càng rõ rệt, ba Bùi không biết lãng phí bao nhiêu thời gian để sáng tạo ra công thức mới, món ăn ông làm vô cùng đặc sắc.
Mười mấy năm trôi qua, gà hầm hạt dẻ trong tay ba Bùi đã chiếm một vị trí trong lòng Bùi Yên.
Bùi Yên kinh ngạc nhìn người đàn ông, anh cũng thích món này sao?
Cô gái nhỏ đói bụng, gấp không chờ nổi liền động đũa, hương vị thịt gà kết hợp cùng hạt dẻ non mềm chậm rãi lan tỏa trong khoang miệng cô.
“Ngon quá!”
Mắt hạnh kinh hỉ trợn tròn, chân cô gái nhỏ đung đưa qua lại.
Còn ngon hơn so với ba cô!
“Bạn trai, có phải ông trời tặng anh cho em không?”
Đôi mắt xán lạn chăm chú nhìn anh, gương mặt thỏa mãn không thôi: “Sao lại nấu ngon như vậy nhỉ?”
Hạt dẻ mềm mềm an vị nằm trong bụng nhỏ, cô nhóc thèm thuồng gắp thêm một miếng thịt gà, hai má anh đào phúng phính, quên bẵng cô bạn cùng phòng từng phổ cập với cô.
“Cùng nam sinh ra ngoài ăn cơm, nhất định phải rụt rè, bằng không sẽ dọa chạy người ta mất!”
Cô gái nhỏ chuyên chú ăn ngon miệng, liếc nhìn người đàn ông tràn ngập ý cười, nụ cười của anh rực rỡ như ánh mặt trời vậy.
Bùi Yên ngượng ngùng buông đũa, xấu hổ quá đi!
“Cái kia…Là do anh nấu quá ngon…”
Lại nhu nhược hỏi: “Anh học qua đầu bếp trong khách sạn rồi à?”
Ba cô đã từng tìm hiểu mười mấy năm mới làm được vài món mỹ vị, nhưng bạn trai càng lợi hại hơn thế nữa, trù nghệ của anh quả thực rất cao siêu.
Lâm Dịch Phong nhìn con hamster nhỏ đang cố lấy lòng anh, đôi mắt thâm thúy khẽ động nhằm che giấu nỗi chua chát vào trong.
Kiếp trước, mỗi lần ăn cơm cùng nhau, cô chỉ ngồi thẫn thờ không phân biệt được mùi vị gì.
Anh biết cô không muốn ở bên cạnh anh, cũng sẽ hy vọng rời bỏ anh vào một ngày không xa.
Nếu anh biết nấu cơm, em có thể vui vẻ hơn một chút không? Khi chúng ta gặp lại, em có thể lau mắt nhìn anh lần nữa, được chứ?
May mắn thay, lần tương phùng này là cả đời.
Lâm Dịch Phong nhàn nhạt cười, không trả lời.
Anh gắp xương sườn đặt vào bát cô gái nhỏ, dỗ cô ăn cơm.
“Món này cũng ngon, mau nếm thử đi.”
Hai người đã trải qua một bữa tối ấm áp như thế đấy, người đàn ông liên tục gắp đồ ăn, săn sóc cô gái nhỏ từng li từng tí đến khi bụng cô no căng mới thôi.
Cô nhóc biến thành động vật nhỏ nằm bò trên sofa, ôm gối đầu lặng lẽ đánh giá người đàn ông đang rửa chén.
Hai ống tay áo sơ mi cuốn lên gọn gàng, lộ ra cánh tay cơ bắp cuồn cuộn.
Tóc mái che khuất gương mặt anh tuấn, đôi mắt thâm thúy không tiêu cự và bạc môi mỏng gợi cảm.
Từ góc độ này, ánh đèn mờ chiếu xuống sóng mũi cao thẳng, cực kì mê người.
Anh thật sự rất đẹp trai.
Nét đẹp của anh thu hút sự chú ý của người khác, buộc họ phải ngắm nhìn nhiều lần.
Mặt cô gái nhỏ phiếm hồng, đặt tầm mắt vào cây dương cầm trong góc.
Ở đây có dương cầm sao?
Bùi Yên đứng lên, lập tức đi đến cây dương cầm, chậm chạp ngồi xuống mở nắp.
Ngón tay thon dài đặt trên phím đàn trắng đen, bắt đầu vài giai điệu nhẹ nhàng, sâu lắng.
Cô gái nhỏ đàn《 Thủy biên 》 tuyệt đẹp, êm tai, rất thích hợp để khiêu vũ.
Bóng dáng lả lướt, nhỏ nhắn ấy hấp dẫn Lâm Dịch Phong, mái tóc đen nhánh rũ xuống bờ vai cô gái nhỏ.
Khí chất Bùi Yên tao nhã mỹ miều, bên cạnh là cây đàn dương cầm thanh lịch, như thể sân khấu này thuộc về một mình cô mà thôi.
Khúc nhạc cảm hóa lòng người phảng phất trong căn phòng, tạo nên không gian thoải mái, ảm đạm của đêm khuya tĩnh mịch.
Người đàn ông cười khẽ, yên lặng lắng nghe.
Giai điệu kết thúc, tay cô gái nhỏ lả lướt trên phím đàn, do dự một hồi.
Cô quên bén đoạn sau đánh như thế nào rồi, còn mấy cái hợp âm cứ thấp thoáng trong đầu cô nữa.
Bùi Yên xem phổ nhạc, cô từ bỏ đoạn hòa tấu này, lật sang trang mới.
Ách…!
Mặt cô gái nhỏ khó xử, bản này cũng khó quá đi, tay thoăn thoắt lật một trang lại một trang.
Đều là mấy bản nhạc《 khúc dương cầm thứ ba》, hay của Brahms《bản hòa tấu điệu B trưởng》, linh tinh vụn vặt…!
Đối với dương cầm cô chỉ đạt trình độ gà mờ, khi còn nhỏ có học qua mấy năm, nhưng sau này tập trung vẽ tranh nên không còn dành nhiều thời gian cho nó.
Cô gái nhỏ vất vả, miễn cưỡng chọn bài của Chopin《Tập khúc thứ ba điệu E trưởng》.
Trước mặt tối sầm lại, người đàn ông ngồi bên cạnh cô.
“Sao không đàn nữa?” Lâm Dịch Phong nghiêng đầu hỏi.
“Đoạn giữa em không…” Bùi Yên nhìn về phía anh xin giúp đỡ.
Cô biết đằng sau bản hòa tấu có một câu chuyện về Chopin: ông viết cho người mình yêu năm 20 tuổi, thế nên giai điệu tràn ngập ưu thương, triền miên day dứt.
Tuy nhiên, vẫn còn một đoạn tiết tấu mà cô không thể “chải chuốt” được, trước kia đã từng mắc lỗi.
“Cùng nhau nào, anh dạy em.”
Lâm Dịch Phong áp tay cô gái nhỏ lên phím đàn, một bên biểu diễn, một bên chỉ dạy tường tận.
“Ở đoạn giữa này có 4 bộ hình thức viết, đôi khi một bàn tay phải lưu loát được 2 bộ âm, một đoạn 16 hợp âm, một đoạn gồm 8 hợp âm bổ trợ và 16 hợp âm tổ hợp.”
Người đàn ông tựa đầu ngắm cô, vầng hào quang tỏa ra khắp người anh càng thêm ôn nhu lạ thường.
Bùi Yên đối diện anh, hai tai ửng đỏ, cô nỗ lực né tránh, giả vờ nhìn bàn tay trắng nõn trên phím đàn.
Đôi mắt Lâm Dịch Phong dào dạt ý cười, anh ôm lấy bả vai, mân mê tay nhỏ ngọc ngà, cẩn thận giảng giải.
Hơi thở nóng bỏng bao phủ lỗ tai hồng hồng khiến cô gái nhỏ cứng đờ.
***
Tác giả có lời muốn nói: mặt sau còn một chương..