Người đàn ông vươn đầu lưỡi hút lấy linh hồn cô, cao trào qua đi, Bùi Yên mềm nhũn nằm trên giường, hai chân vẫn mở rộng, mắt hạnh nhắm lại sớm đã mất ý thức.
Nửa mê nửa tỉnh, bàn tay to nâng cô lên, đôi tay trói buộc vòng qua cổ người đàn ông.
Một tay Lâm Dịch Phong giữ chặt mông nhỏ để cô quỳ trên đùi anh, hai nhũ tuyết trắng kiều nộn cọ xát ngay cằm anh.
Anh cúi đầu ngậm mút hai quả anh đào mọng nước.
Môi mỏng hôn từ chiếc cổ trắng nõn dọc lên trên, hôn qua cằm và vành tai cô, cuối cùng dừng tại cái miệng nhỏ.
Giống như ăn kẹo bông gòn vậy, đầu lưỡi anh nhẹ nhàng mút, ngón tay thon dài ân cần xoa xoa mông nhỏ đầy đặn, từ từ bẻ ra để lộ miệng huyệt.
Còn món đồ chơi trên tay anh vội vàng thăm dò vào bên trong.
Bên ngoài miệng anh có bao nhiêu ôn nhu thì động tác phía dưới mạnh mẽ bấy nhiêu.
Lực đạo trên môi và hô hấp nóng hổi dụ hoặc bé con, tay nhỏ bị trói buộc đành dựa vào vai anh, bắt đầu học theo người đàn ông làm loạn, hé miệng nhận từng nụ hôn sâu, câu lấy đầu lưỡi anh, quấn quýt, liếm mút.
Cho tới khi cảm giác có vật gì đâm vào người cô, cơ thể nóng như lửa đốt, hoa huy*t trướng đến mức co rụt lại.
Bùi Yên mở mắt ra, người đàn ông mang theo dục vọng thiêu cháy cô, tuy nhiên vẫn ẩn chứa sự lạnh lẽo tận xương tủy.
Trong miệng còn lời nghi hoặc chưa kịp nói, gậy gộc bên dưới điên cuồng động đậy, liên tục thao lộng thịt mềm sâu bên trong, từng chút từng chút nghiền áp địa phương mẫn cảm nhất của cô gái nhỏ.
“A! A!…Ân a!…”
Bùi Yên nằm liệt trong lòng anh, khoái cảm dâng trào làm cô gái nhỏ xụi lơ, đôi tuyết nhũ dán sát lồng ngực cứng rắn.
Nơi hoa tâm dưới sự kích thích của người đàn ông run rẩy, tay nhỏ khó khăn tròng lên cổ anh, đến cả sức lực chạy trốn cũng không còn.
Càng không cần phải nói đến cây gậy kia, cô nhóc chỉ có thể ôm anh khóc nức nở.
“Dịch Phong…Mau…Lấy ra…Ân a…”
Lâm Dịch Phong rũ mắt nhìn cô gái nhỏ, khuôn mặt tinh xảo giờ đây lấm tấm mồ hôi, khóe mắt xinh đẹp chảy xuống từng viên pha lê, hệt như một con vật nhỏ bị dồn vào góc tường, thảm thương khiến anh động lòng trắc ẩn.
.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Ở Rể |||||
Mật dịch tràn ra lòng bàn tay anh, đôi mắt u ám của anh càng thêm ảm đạm.
Anh khẽ thở dài một tiếng, cúi đầu hôn lên từng giọt nước mắt cùng với đôi môi đỏ mọng của bảo bối.
Anh tận tình dỗ dành cô, nhưng vật trong tay không thèm rút ra mà ấn cái nút nào đó.
Gậy gộc vẫn như cũ khảm chặt miệng huyệt, đột nhiên xuất hiện đầu lưỡi mềm mại nương theo vật cứng rắn đâm thọc kiều huyệt non nớt.
Trong ngoài kích thích làm toàn thân Bùi Yên căng thẳng, da đầu cô gái nhỏ liền tê dại như muốn vỡ toang.
“Ân a! Ngô ân! A! Ân a!”
Cô nhóc vùi mặt vào cổ anh, mắt hạnh mê man, miệng nhỏ thoải mái ngâm nga, dường như con mèo nhỏ này động tình rồi.
Bùi Yên nhẹ nâng mông thoát khỏi vật hung tợn, lại cầm lòng không đậu mà hùa theo tần suất của người đàn ông đang quyến rũ cô.
Thân hình trắng sữa không khác gì một con cá chạch, trốn tới trốn lui lại rơi vào lưới anh giăng bẫy.
Một dòng điện lóe ngang nơi tư mật, dần dần tích tụ trong hoa huy*t càng thêm trướng đau, đầu Bùi Yên trống rỗng, vô số tinh quang hiện lên trước mắt cô.
Chớp mắt, những dòng tinh quang ấy nổ tung bất ngờ, bàn tay to xấu xa gấp rút lôi cây gậy phía dưới ra khỏi người cô.
“…Dịch Phong?”
Hoa tâm ngứa ngáy có cảm giác bị kiến bò, kể cả huyệt thịt không thỏa mãn trở nên bất thường, Bùi Yên mở đôi mắt hạnh mông lung không tiêu cự, môi đỏ vô lực liếm mút người đàn ông.
“Muốn…Muốn…”
Ngứa…Thật sự rất ngứa mà…!
Cô gái nhỏ muốn khóc, muốn nỉ non bên tai anh, khuôn mặt diễm lệ khẩn cầu nhìn Lâm Dịch Phong.
Anh vui sướng nhìn bé con hãm sâu vào tình dục, cởi bỏ dây trói trên tay cô, từng bước dỗ dành.
“Nếu muốn thì tự mình tới đi!”.