Ánh mặt trời tươi đẹp không bị rèm cửa sổ cản trở, không chút kiêng nể mà xuyên thẳng qua ô kính cửa sổ, bao phủ ánh sáng tinh mơ buổi sớm lên khắp phòng ngủ.
Kẻ say xỉn Quý Tiêu vẫn còn đang gối đầu ngủ say trên chiếc gối mềm, hàng mi dày an tĩnh dưới ánh nắng lại càng thêm vẻ mỹ lệ lạ thường.
Có điều vẻ xinh đẹp này chưa duy trì được bao lâu thì sang giây tiếp theo, gương mặt nhỏ nhắn đã có chút bất mãn mà cau mày lại.
Ánh nắng ấm áp từ mặt trời tựa như chiếc lông vũ mềm mại, từng đợt từng đợt quấy nhiễu lên mặt Quý Tiêu, bắt cô tỉnh dậy khỏi giấc mộng dài.
Trong tầm mắt là một mảng trắng thuần.
Quý Tiêu chớp chớp mắt, cố gắng thích ứng với ánh nắng rồi chậm chạp ngồi dậy. Sau đó Quý Tiêu phát hiện ra bộ váy trên người đã được thay ra từ bao giờ, bộ quần áo ngủ mà cô thích nhất đang được mặc trên người một cách lỏng lẻo.
Quý Tiêu cứ mơ màng ngồi trên giường xoa xoa cái đầu đang choáng váng vì dư âm của men rượu ngày hôm qua.
Tối hôm qua cô uống say như chết, bây giờ tỉnh lại thì không còn nhớ rõ rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Tại sao mình lại uống say, trở về ra sao, thay quần áo thế nào.
Hiện tại Quý Tiêu không hề biết gì cả.
Một trong những di chứng sau khi say rượu chính là khô miệng.
Quý Tiêu cũng không ngồi lâu trên giường, cô mở cửa phòng đi ra ngoài tìm nước uống.
Ánh mặt trời hôm nay thoạt trông đặc biệt tốt, quang cảnh trong phòng khách cũng là một mảnh tươi đẹp.
Hương thơm như mùi thảo dược quẩn quanh trên người Quý Tiêu, cô nương theo mùi hương ấy nhìn lại, phát hiện Lục Ninh đang đứng ở trước lối vào phòng bếp nhỏ, cũng không rõ là đang làm cái gì.
Lục Ninh cũng chú ý thấy Quý Tiêu, vừa làm công việc trên tay vừa hỏi cô: “Thời gian vẫn còn sớm, cậu có muốn đi ăn đặc sản điểm tâm ở Tân Cương không?”
Quý Tiêu chỉ cảm thấy cả người vô lực, dựa tường đi đến ghế sô-pha.
Cô ngơ ngẩn nhìn đồng hồ, mệt mỏi trả lời: “Cũng đã chín giờ… Sắp mười giờ rồi, ăn điểm tâm gì nữa chứ, đợi ăn trưa luôn cũng được.”
Lục Ninh lại cười khẽ, “Bạn mình ơi, đây là Tân Cương, UTC+6* đó. Tuy ở Bắc Kinh là đã trễ, nhưng ở bên này lệch với bên kia hai tiếng. Cậu sẽ ăn cơm trưa lúc hai giờ chiều.”
(*Trung Quốc trải dài trên 5 múi giờ (+5:30, +6, +7, +8, +8:30). Nhưng đến năm 1949, vì để thống nhất cả nước sau nhiều năm nội chiến nên Mao Trạch Đông đã thống nhất gom hết 5 múi giờ này thành một múi giờ +8 (theo giờ Bắc Kinh). Điều này tạo ra nghịch lý ở những tỉnh phía Tây như Tân Cương, vào mùa hè mặt trời lặn lúc nửa đêm và mọc lúc 10 giờ sáng vào mùa đông.)
“À… Mình quên mất.”
Quý Tiêu giật mình, nói xong rồi co đôi chân gầy yếu lên sô-pha, yên lặng xoa huyệt thái dương đang căng cứng.
“Đau đầu chứ gì.” Lục Ninh nói xong thì tắt lửa trên bếp.
“… Ừm.” Quý Tiêu gật đầu, u oán nhìn Lục Ninh, “Chẳng lẽ đây là di chứng sau khi say rượu sao? Vậy sao cậu không bị.”
“Bởi vì tớ không giống cậu, ai lại nốc hết nửa ly rượu mạnh trong một hơi chứ.” Lục Ninh nói xong thì bưng một phần canh qua, đưa đến trước mặt Quý Tiêu, “Đừng thãn vãn nữa, uống vào sẽ đỡ hơn đó.”
Quý Tiêu nhìn chén canh mang theo vị thuốc, vừa liếc mắt đã nhận ra là gì, ngón chân cũng vui vẻ co lại, “Cậu nấu canh giải rượu cho mình sao. Tiểu Ninh, sao hôm nay lại chu đáo vậy.”
Lục Ninh cười nhưng không nói rồi ngồi xuống cạnh Quý Tiêu, nhìn cô uống ngụm đầu tiên, nũng nịu: “Tiêu Tiêu, cậu xem tớ nhiệt tình tới vậy rồi, có muốn đi ăn sáng với tớ không. Haiz, ở thành phố xa lạ thế này đi một mình thật sự rất cô đơn đó.”
Quý Tiêu không trả lời, chỉ gác chân lên sô-pha tiếp tục uống canh.
Đến giờ cô vẫn còn choáng váng, không cách nào suy nghĩ được chuyện có muốn ra ngoài ăn sáng hay không.
Lục Ninh cũng không gấp, cô đợi Quý Tiêu uống hết nửa non chén canh giải rượu rồi mới cười tủm tỉm hỏi: “Cái này uống ngon hơn rượu Brandy đào không?”
“Cái gì?”
Động tác uống canh của Quý Tiêu hơi khựng lại, cảm thấy câu này nghe rất quen tai.
“Là rượu Brandy đào, cậu quên rồi sao?”
Lục Ninh hỏi xong thì tựa người vào chỗ trống bên cạnh Quý Tiêu, bắt đầu tái hiện lại cảnh tượng: “Cậu, tối hôm qua, trước khi đi, có nói vào tai mình: ‘Tiểu Ninh, cậu phải cẩn thận với rượu Brady đào đấy’, cậu quên rồi hả?”
Quý Tiêu nghe xong không khỏi nhíu mày.
Nhưng không phải là bất mãn với lời nói phục thù của Lục Ninh, mà là nghi vấn với lời bản thân nói ra vào tối hôm qua.
Quý Tiêu: “Không phải hôm qua cậu đưa mình về sao?”
Lục Ninh lắc lắc đầu, “Không phải, là Ngụy Khinh Ngữ.”
Cái tên quen thuộc chui vào tai Quý Tiêu, trong đầu cô lập tức thoáng qua những hình ảnh Ngụy Khinh Ngữ và cô ngồi trên ghế dài trong quán bar.
Trong khung cảnh mờ ảo có một ly thủy tinh phản chiếu ánh sáng rực rỡ.
Hương rượu nồng đậm hòa lẫn với hương đào thoảng qua trí nhớ của Quý Tiêu.
Dường như trên người cô còn ngửi thấy được hương bạc hà lưu lại chỉ thuộc về Ngụy Khinh Ngữ.
Khác với ly cocktail bạc hà mà cô uống, trong hương thơm mát lạnh này còn tràn ngập sự trong trẻo dịu dàng của phái nữ.
Lục Ninh nhìn Quý Tiêu đang ngây ngẩn cả người, liền hỏi ngược lại: “Cậu thật sự không nhớ gì sao? Tối hôm qua tớ muốn đưa cậu về nhưng cậu lại đẩy tớ ra, còn kêu tớ đi tìm hạnh phúc kia mà.”
Lời nói vừa dứt, Quý Tiêu lại càng nhíu chặt mày hơn.
Cô nắm lấy cổ chân đặt trên sô-pha, ma xui quỷ khiến lại ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa ra vào, dường như thật sự nhìn thấy được bóng dáng Ngụy Khinh Ngữ đỡ mình bước vào từ nơi đó.
Những đồ trang trí trên lưới giấc mơ đang đong đưa trên tường, dường như có những cánh hoa hồng nhạt đang rơi trước mắt Quý Tiêu.
Ngày biến thành đêm, gió mát thổi lướt qua mặt cô, khung cảnh Quý Tiêu đang đứng đối diện Ngụy Khinh Ngữ dưới ánh đèn đường vàng ấm lúc này đã hiện ra.
“Vì sao, bởi vì là mối tình đầu sao? Mối tình đầu?!”
“Ừm, đúng vậy.”
“Còn em thì sao? Chị có thích em không?”
“Có thích.”
“Chị có mối tình đầu của chị, nhưng mối tình đầu của em lại là chị đó.”
“Chị cũng như vậy mà.”
…
Tiếng người hỏi người đáp của chính mình và Ngụy Khinh Ngữ vang lên bên tai Quý Tiêu, đôi mắt người thiếu nữ lúc này không khỏi trợn to lên.
Hương bạc hà mơ hồ lưu chuyển trong đầu cô, Quý Tiêu không biết lời hồi đáp cuối cùng của Ngụy Khinh Ngữ có thật là như vậy hay không, nhưng cô biết rõ rằng bản thân vào tối qua đã trút hết toàn bộ bất mãn của mình về mối tình đầu của Ngụy Khinh Ngữ với nàng.
Cái này có khác gì thổ lộ trá hình đâu cơ chứ?!
Quý Tiêu bày ra vẻ mặt đau khổ rồi lại tự kéo tóc chính mình, thì thào như đang tự nhủ: “Ahhhh, mình đã làm gì thế này…”
Cô quay đầu nhìn Lục Ninh đang ngồi bên cạnh, vẻ mặt than khóc: “Tiểu Ninh, hình như mình đã làm hỏng việc rồi. Tối qua dường như mình đã nói rất nhiều lời chẳng ra sao với Ngụy Khinh Ngữ, bây giờ nhất định chị ấy đã xem mình như kẻ điên rồi, sau này mình làm sao đối mặt được với chị ấy đây…”
Lục Ninh kiên nhẫn nghe xong, nhưng lại không cho là đúng: “Tiêu Tiêu… Có vẻ như không có chuyện đó đâu.”
Quý Tiêu nghe thấy vậy thì tạm thời buông tha cho mái tóc đáng thương của mình, cô ngước nhìn Lục Ninh với vẻ khó hiểu.
Chỉ thấy Lục Ninh chỉ tay vào chén canh trước mặt cô, lại nói: “Cậu có biết canh giải rượu này là ai làm không?”
“Không phải cậu sao?” Quý Tiêu nói như lẽ hiển nhiên.
Lục Ninh lại nhướng mày: “Có vẻ cậu cũng không nghi ngờ gì về sự chu đáo của tớ nhỉ?”
Quý Tiêu như ý thức được chuyện gì, dè dặt cẩn thận nói ra: “Ngụy…”
Rồi sau đó, khi tim cô dần lấy lại chút nhịp đập bình ổn, Lục Ninh mới gật gật đầu.
Lục Ninh: “Tiêu Tiêu, tuy rằng tớ nhìn biểu cảm lúc này của cậu thật giống như tình hình tối qua có vẻ không mấy tốt đẹp, nhưng sáng nay khi tớ nhìn thấy Ngụy Khinh Ngữ, chị ấy vẫn mang vẻ điềm đạm như mọi khi.”
Cô thấy mặt Quý Tiêu dại ra thì có chút lo lắng: “Tớ nói này, rốt cuộc đêm qua hai người đã phát sinh chuyện gì rồi? Có nghiêm trọng lắm không? Sao cậu làm tớ cảm giác như là tình hình rất tệ vậy?”
Quý Tiêu hiểu là Lục Ninh đang quan tâm cô, chỉ là chuyện xảy ra vào tối qua thật sự quá mức xấu hổ, cô cũng không biết nên nói thế nào với Lục Ninh nữa.
Vì thế Quý Tiêu cầm lấy chén canh giải rượu trước mặt, nói thẳng với Lục Ninh: “Không phải cậu muốn đi ăn đặc sản điểm tâm ở Tân Cương sao? Đi thôi, chúng ta đi ăn đi. Sau đó… Mình sẽ vừa ăn vừa nghĩ xem nên nói thế nào với cậu.”
•
Sau khi trời sáng khách sạn lập tức bận rộn hẳn lên, thang máy dừng lại ở lầu một, có không ít du khách trang điểm tinh xảo bước ra.
Quý Tiêu và Lục Ninh là nhóm cuối cùng đi ra khỏi thang máy, lúc này món canh giải rượu của Ngụy Khinh Ngữ đã phát huy triệt để tác dụng, cộng thêm việc Quý Tiêu được hít thở trong bầu không khí trong lành nên tinh thần sảng khoái hẳn lên, bước đi cũng nhẹ nhàng hơn.
Chỉ là, còn chưa kịp đi đến đường lớn thì bước chân của Quý Tiêu đã dừng lại.
Có một người phụ nữ đang đứng ở ngay trước cửa lớn đại sảnh được trang hoàng tinh xảo hoa lệ kia.
Ánh mặt trời chiếu vào từ khung cửa kính lớn, bao bọc trọn cả người nàng.
Tầng ánh vàng nhàn nhạt phác họa lên thân hình mảnh mai của nàng, mái tóc dài mềm mại được buộc thấp phía sau đầu, làm nổi bật lên sống lưng thẳng tắp của nàng.
Chiếc váy dài màu nâu nhạt dài đến mắt cá chân cùng đôi giày cao gót quai bạc tôn lên đôi bàn chân xinh đẹp của nàng.
Ngay cả khi ánh sáng ngược lối che đi gương mặt nàng thì Quý Tiêu cũng chỉ cần liếc mắt thôi đã có thể nhận ra người này là ai.
–––– Ngụy Khinh Ngữ.
Chuyện xấu hổ sau khi say rượu tối hôm qua làm Quý Tiêu cảm thấy rất ngượng ngùng, cô lẳng lặng trốn sau lưng Lục Ninh, dựng cổ váy sơ-mi màu tím lên như đang tự lừa mình dối người, định cứ như thế mà lặng lẽ trốn đi.
Thế nhưng đúng lúc này, Lục Ninh lại cố tình không phối hợp mà hắt hơi một cái, thanh âm không lớn cũng chẳng nhỏ, nhưng vừa đủ để Ngụy Khinh Ngữ chú ý đến.
Nàng nhìn Quý Tiêu đang lén lút trốn phía sau Lục Ninh, vẫn giống như bình thường, dịu dàng gọi một tiếng: “Quý Tiêu.”
Quý Tiêu nghe thấy tên mình, bàn tay đang dựng cổ áo thoáng khựng lại.
Cô biết bản thân không thoát được nên chỉ đành cười gượng rồi nhìn về phía Ngụy Khinh Ngữ, sau đó lịch sự vẫy tay chào lại: “Chào buổi sáng, chị Ngụy.”
Ngụy Khinh Ngữ gật đầu, giữa hàng lông mày toát lên ý cười dịu dàng, “Chào buổi sáng. Sao rồi, đầu còn choáng không?”
Quý Tiêu lắc lắc đầu: “Hết rồi, cảm ơn canh giải rượu của chị.”
Thang máy chầm chậm di chuyển xuống, trong đại sảnh không có mấy người đi lên.
Quý Tiêu giật giật môi như còn có điều muốn nói với Ngụy Khinh Ngữ, nhưng lại chậm chạp không mở miệng.
Cô không muốn làm mọi chuyện trở nên tệ hơn, vì vậy Quý Tiêu lựa chọn việc duy trì khoảng cách không gần không xa với Ngụy Khinh Ngữ rồi mượn sự phản chiếu của ánh sáng để phỏng đoán tâm tình hiện tại của nàng.
Nhưng ánh mặt trời lại đặc biệt không chịu phối hợp, càng ngày càng trở nên quang minh tươi đẹp hơn.
Ánh sáng phản chiếu lên kim cài áo hoa hồng trên ngực Ngụy Khinh Ngữ, phát ra từng luồng sáng chói mắt.
Quý Tiêu hơi khó chịu mà chớp mắt vài cái, ngay trong khoảnh khắc ấy, bỗng nhiên cô thấy được vài phần ngây ngô non nớt khi còn là thiếu nữ của Ngụy Khinh Ngữ.
Khác với sự xa lạ mà cô tưởng tượng trong đầu, ngược lại còn rất chân thật và vô cùng quen thuộc.
Thật giống như là dáng vẻ thời thiếu niên của Ngụy Khinh Ngữ.
Nhưng sao cô lại có ký ức về dáng vẻ thời niên thiếu của Ngụy Khinh Ngữ cơ chứ?
Quý Tiêu hơi mất tự nhiên mà chớp mắt vài cái, nỗi đau âm ỉ trong lòng làm cô cảm thấy khoảng ký ức trống vắng đó ngày càng lan rộng hơn.
“Ting.”
Đúng lúc này, có thang máy đi xuống lầu một.
Kỳ Kỳ và Cung Tiểu Quất bước ra khỏi thang máy, cô nhìn Ngụy Khinh Ngữ đứng cùng Quý Tiêu và Lục Ninh ở phía xa xa: “Ôi, lại gặp mặt rồi. Tiểu Ninh, các em muốn đi đâu sao?”
“Chào chị Kỳ Kỳ, bọn em tính đi ăn sáng á.” Lục Ninh nói.
Kỳ Kỳ nhướng mày, rất thân thiết mà choàng tay lên vai Lục Ninh và Quý Tiêu, nói: “Vừa lúc, cùng nhau đi đi.”
Quý Tiêu bị Kỳ Kỳ đè lên vai, những nghi vấn trong lòng cũng bị đánh tan.
Cứ thế cô bị bắt gia nhập cùng với nhóm Ngụy Khinh Ngữ để đi ăn điểm tâm, gượng gạo đi bên cạnh Lục Ninh.
Tân Cương buổi sớm kẻ đến người đi vô cùng tấp nập, lại còn đang là mùa du lịch cao điểm nên số lượng khách du lịch còn nhiều hơn cả người địa phương.
Tiếng người Duy Ngô Nhĩ và tiếng Hán đan xen lẫn nhau, Quý Tiêu có chút không yên lòng khi đứng chung một chỗ với Ngụy Khinh Ngữ.
“Chị Kỳ Kỳ, em muốn xem ảnh tối qua chị chụp.”
Lục Ninh nói xong thì chủ động buông tay Quý Tiêu ra, không để lộ chút dấu vết nào mà chạy lên trước đi cùng nhóm Kỳ Kỳ và Tiểu Quất.
Đội ngũ đi sau cũng chỉ còn lại Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ.
Ánh nắng chói chang phủ xuống thành phố, đốt cháy những chuyện đang khuấy động trong lòng Quý Tiêu.
Cô do dự nhìn cô gái bên cạnh, khẽ nói: “Chuyện tối qua… Ngại quá.”
Ngụy Khinh Ngữ lắc đầu, “Không có gì.”
Nhưng Ngụy Khinh Ngữ càng bình tĩnh như vậy thì Quý Tiêu lại càng cảm thấy chuyện xảy ra hôm qua chắc chắn không phải là ‘không có gì’.
Cô hơi cúi đầu xuống, cố gắng tìm một lời giải thích hợp lý cho những lời chẳng ra sao mà mình đã nói tối qua: “Xin lỗi, hôm qua lúc say tôi đã nói và làm những điều ngu ngốc. Nhưng tôi không có ý gì xấu đâu, chỉ là tôi cảm thấy chị rất quen thuộc cho nên mới muốn làm thân với chị như vậy.”
Nhưng Quý Tiêu càng nói càng cảm thấy bản thân không giải thích rõ ràng được hành vi tối qua của mình, ngược lại những lời đó còn làm tăng thêm chút mập mờ khi đầu óc đã tỉnh táo.
Cô cam chịu khẽ thở dài: “Nhất định là chị cảm thấy tôi rất quái gở nhỉ, rõ ràng là chúng ta cũng không có quá mức…”
Chỉ là những lời tự giễu của Quý Tiêu còn chưa dứt thì đã bị Ngụy Khinh Ngữ ngắt lời.
“Không có.”
Giọng nói của người phụ nữ vẫn thanh lãnh như xưa, sự dịu dàng được bao bọc bởi ánh mặt trời rơi vào lòng Quý Tiêu, đáp lên trái tim đang lạc lõng của cô.
Trong lòng Quý Tiêu có chút hưng phấn, tựa như ý thức được gì đó mà nổi lên cảm giác khẩn trương cùng mong chờ.
Thành phố đã thức giấc trong dòng người tấp nập, dòng người đủ màu sắc xen kẽ nhau hiện lên trong tầm mắt Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn những người đang qua lại kia, khẽ hỏi: “Quý Tiêu, em có từng nghe qua câu nói ‘Bạch đầu mà ngỡ chẳng quen, ngẫu nhiên gặp gỡ như quen thuở nào*’ chưa?”
(*Câu gốc tiếng Trung: ‘白頭如新, 傾蓋如故’; tiếng Việt: ‘Bạch đầu như tân, khuynh cái như cố’: Về ý nghĩa thì có thể hiểu là tình cảm thì không thể dùng thời gian quen biết để làm thước đo đánh giá được.)
“Kiểu quen thuộc mà em nói không chừng chính là duyên tiền định của chúng ta đó.”
Dường như điều bản thân mong chờ đã ngày càng gần, Quý Tiêu nhìn vẻ mặt của Ngụy Khinh Ngữ, cô như bị ma xui quỷ khiến mà truy vấn: “Là kiểu duyên phận gì?”
Ngụy Khinh Ngữ: “Tình nhân.”
Trong khoảnh khắc này thời gian xung quanh dường như chậm lại, hàng mi Quý Tiêu chậm rãi chớp mở.
Tiếng nói ồn ào văng vẳng bên tai nhanh chóng biến mất, dòng người tới lui cũng dần mờ nhạt.
Nắng sớm bao trùm lên mọi thứ, trong mắt Quý Tiêu giờ chỉ còn lại Ngụy Khinh Ngữ.
Vào một khoảnh khắc, trong trí nhớ của Quý Tiêu bỗng hiện một khe hở nhỏ mang theo âm thanh ken két, cậy mở ra một vết nứt trong đầu cô, phát ra âm thanh chói tai ngay khi từ ‘tình nhân’ kia phát ra.
Cây cối xào xạc, mang theo một trận gió lướt qua khuôn mặt hai người.
Ánh mắt Ngụy Khinh Ngữ quyến luyến lại dịu dàng nhìn chăm chú vào người thiếu nữ trước mặt, giây phút tốt đẹp ngắn ngủi đêm qua lại một lần nữa hiện ra trước mắt nàng.
Nàng vẫn còn nhớ câu nói mà chính mình đã nói khi đi hẹn hò lần đầu với Quý Tiêu: “Không phải quên, mà là chưa nhớ ra. Nếu cậu không nhớ được mình, mình nhất định sẽ làm cậu nhớ lại.”
Ánh nắng lướt qua hai người, chiếu vào góc tòa nhà bên cạnh, trong đôi mắt đen bình tĩnh kia có ánh sáng lướt qua.
Ngụy Khinh Ngữ hít nhẹ một hơi, khẽ mấp máy đôi môi mỏng: “Quý Tiêu, có muốn thử hẹn hò với chị không?”
–—————
Editor: Chang.
Beta: Hạ Yên.