Nghe vậy, mấy người khác nhanh chóng dịch mông sang ghế bên cạnh, thật sự chừa một chỗ bên cạnh Hứa Ý Nùng ra.
Hứa Ý Nùng vừa định đứng lên nói, mẹ Chu Nghiệp đã kéo Vương Kiêu Kỳ đến chỗ đó ấn anh ngồi xuống, rồi lại vỗ vai anh nói: “Thằng nhóc thối này, vợ mình ngồi ở bàn nào mà còn không biết à?”
“Dì…” Vương Kiêu Kỳ cũng định đứng dậy giải thích, tự dưng mẹ Chu Nghiệp lại quay đầu, cũng không biết hét lên với ai, “Ơi! Đến đây đến đây!” Sau đó vội vàng chào hỏi mọi người, “Ngại quá, bên kia dì còn có người nhà phải chiếu cố, cảm ơn các cháu đến dự tiệc đầy tháng của cháu trai cưng của dì nhé.”
Mọi người đều nói: “Nên đến mà dì, dì mau đi bận việc của mình đi ạ.”
Thế là mẹ Chu Nghiệp lại chạy đi bận việc, trước khi đi còn âu yếm xoa đầu Hứa Ý Nùng: “Tối nay phải ăn nhiều một chút nhé, thấy cháu gầy đi rồi đấy.”
Tề Hoan là người duy nhất trên bàn biết mối quan hệ của họ, cô ấy ngượng ngùng bóc kẹo mừng, mấy người khác đều tưởng họ là một đôi, còn đưa mắt sang đánh giá họ.
Tuy không thân, nhưng Hứa Ý Nùng cũng không muốn bị người ta hiểu lầm, cô cảm giác phải nói cho rõ ràng. Thế nhưng đang định mở miệng cô lại nghĩ, tại sao cô lại là người nói, thế là cô liếc nhìn Vương Kiêu Kỳ, không ngờ anh đang cúi đầu nhìn điện thoại, trông không có vẻ gì là định giải thích. Cô bèn cầm điện thoại lên nhắn tin cho anh.
Hứa Ý Nùng: [Quản lý Vương]
Anh lại không trả lời ngay, đợi một hồi vẫn không thấy động tĩnh gì.
Hứa Ý Nùng lại nhắn một tin: [Quản, lý, Vương]
Lần này cuối cùng anh cũng trả lời: [Tổ trưởng Hứa, với khoảng cách giữa chúng ta bây giờ, em cứ nói chuyện thẳng chắc tôi sẽ nghe thấy đấy.]
Hứa Ý Nùng: [Anh không nghĩ mình nên nói gì à?]
Vương Kiêu Kỳ : [Mong tổ trưởng Hứa nói rõ.]
Hứa Ý Nùng lại nhìn anh một cái, anh vẫn giữ tư thế cúi đầu, chỉ chừa lại cho cô một góc nghiêng rõ ràng, trông anh như chẳng có việc gì phải lo lắng, Hứa Ý Nùng lại nghĩ đến khung cảnh trong buổi họp sáng nay, không khỏi tức giận.
Cô nhắn tiếp: [Anh cố tình đúng không?]
Vương Kiêu Kỳ : [?]
Như đã chứng minh được suy đoán của mình, cô tắt điện thoại đi không muốn để ý đến anh nữa.
Hai người họ âm thầm nhắn tin cho nhau, Tề Hoan ở bên cạnh lại nói chuyện trên trời dưới đất với người ta, sức chú ý của mọi người đều tự nhiên mà rời khỏi hai người họ. Bỗng nhiên, đại sảnh tối sầm đi, đổi sang ánh đèn ấm áp, Chu Nghiệp và Lưu Sảng bế bé con lên sân khấu, mọi người lại hướng mắt lên sân khấu, thế là Hứa Ý Nùng bỏ lỡ cơ hội giải thích tốt nhất, chỉ đành nén giận rồi cứng nhắc ngồi đó.
Trên sân khấu, bố mẹ Chu Nghiệp chụp bức ảnh chung lần đầu tiên sau khi ly hôn, bé con bốc đồ vật và cắt bánh kem trong sự bầu bạn của người nhà. Nhìn khung cảnh ấm áp trước mắt, Hứa Ý Nùng không khỏi cảm động, nhưng cô lại nhận ra điều gì đó, khẽ vỗ cánh tay Tề Hoan: “Thi Ngôn đâu? Sao cậu ấy không tới?”
Thi Ngôn là một bạn cùng phòng khác của họ, cũng là người hướng nội nhất trong bốn người, không nói nhiều, thích nhất là đeo tai nghe đi thư viện đọc sách. Bàn học và đầu giường cô ta để đầy các loại sách, thích chìm đắm trong thế giới của mình, nhưng dù tính cách cô ta có quái gở, họ đi đâu cũng dẫn theo cô ta, mối quan hệ của mọi người không tệ. Có điều sau khi sang Nhật, Hứa Ý Nùng nhận ra cô ta không xuất hiện trong nhóm Chat của phòng nữa, như cắt đứt quan hệ với cô vậy, cũng không còn lướt thấy bài đăng của cô ta.
Tề Hoan lấy một viên táo tàu từ hộp kẹo mừng, bóc gói bỏ vào miệng rồi lấy giấy ướt lau tay, hờ hững nói: “Chắc là bận việc nên không tới được.”
Hứa Ý Nùng mở Wechat ra, mở vòng bạn bè của Thi Ngôn đưa đến trước mặt cô ấy: “Sao tớ cứ cảm thấy hình như cậu ấy chặn tớ nhỉ? Hay là vòng bạn bè của cậu ấy trắng xóa? Cậu thì sao, cũng thấy thế này à?”
Tề Hoan chỉ nhìn lướt qua màn hình điện thoại của cô, không quan tâm lắm: “Gái à, tớ buôn hàng mua hộ linh tinh cái gì cũng làm, nói quá lên thì là: Bạn bè Wechat nhiều đến mức xếp được một vòng quanh Trái Đất, làm gì có thời gian quan tâ m đến vòng bạn bè của cậu ấy. Dù sao sau khi tốt nghiệp ai cũng đi đường người nấy còn gì, chơi được thì chơi tiếp, không chơi được thì bái bai thôi.” Nói rồi, cô ấy lại rút mấy tờ giấy trên bàn để nhổ hột táo tàu trong miệng ra, ghét bỏ chê bai, “Mẹ ơi, quả táo tàu này ngọt quá trời ngọt, ăn mà muốn tiểu đường luôn.”
Chủ đề lại bị thay đổi, không hiểu sao vừa nãy lúc nhắc đến Thi Ngôn, Hứa Ý Nùng lại có ảo giác Tề Hoan nhìn thoáng qua Vương Kiêu Kỳ.
Bữa tiệc bắt đầu, một người đàn ông trên bàn ăn cầm chai rượu lên hỏi Vương Kiêu Kỳ uống rượu vang hay rượu trắng, Vương Kiêu Kỳ đưa tay chặn miệng ly lại, ngón áp út tay trái vẫn dán băng cá nhân: “Cảm ơn, tôi không uống rượu.”
Mấy người đàn ông ý vị thâm trường nhìn Hứa Ý Nùng ngồi bên tay phải anh, như hiểu ngay lập tức vậy, nhất là người bên trái anh còn nghiêng sang lẩm bẩm với anh câu gì đó.
Vương Kiêu Kỳ nghe xong thì lặng lẽ cong môi, người ấy làm bộ vỗ vỗ vai anh cảm thán: “Hiểu hiểu hiểu, hiểu cả.” còn dùng khẩu hình nói ‘vợ quản nghiêm’, rồi nói tiếp, “Ầy, cũng giống nhau thôi.”
Lại bị người ta liếc nhìn mấy cái, Hứa Ý Nùng cảm giác hình như họ đang thì thầm nói về mình, nhưng lại không tìm được chứng cứ, nhất là khi nghe thấy Vương Kiêu Kỳ cười với họ, cô lại càng thêm bực bội. cô đứng dậy lấy đồ uống, lại vì đồ uống hơi xa nên không lấy ngay được, cô vừa nghiêng người về phía trước thì bàn ăn bị người ta xoay đi, đồ uống cũng xoay đến phía họ.
Cánh tay vẫn ở trên không, còn cô thì nhìn chằm chằm Vương Kiêu Kỳ bình tĩnh giơ tay lấy nước cam cô muốn uống, đầu đầy vạch đen, sao có không nghĩ ra bàn ăn này là kiểu xoay được nhỉ?
Mà anh như cảm nhận được ánh mắt cô, đột nhiên nhìn sang, còn đưa nước cam đến trước mặt cô, như vô tình hỏi: “Em cũng muốn à?”
Ai thèm!
Hứa Ý Nùng không muốn để ý đến anh, cố tình lấy nước dừa, còn hỏi Tề Hoan uống không.
Tề Hoan: “Tớ uống nước cam.”
Hứa Ý Nùng ồ một tiếng, quay đầu lại đưa cho cô ấy một cốc nước dừa đầy.
Tề Hoan: ???
Ủa chị gái, rõ ràng tớ nói là nước cam mà!
Hứa Ý Nùng uống mấy ngụm nước rồi cầm đũa lên bắt đầu ăn, cô duỗi tay về phía đĩa tảo gần mình nhất, mà đồng thời cũng có một đôi đũa hướng về phía đĩa tảo, nhìn sang, lại là Vương Kiêu Kỳ. Hai người lập tức thu đũa, cô chuyển sang đĩa sứa, không ngờ lại đồng bộ với anh, anh nhường đũa, ý bảo cô gắp trước.
Nhưng cô không muốn được anh nhường, thế là buông đũa không ăn nữa.
Tề Hoan ngồi cạnh thu hết mọi thứ vào mắt, không khỏi tiếc hận lắc đầu, nếu không biết chuyện, hai người họ thế này ai nhìn mà chả bảo là một đôi?
Nếu hai người này còn ở bên nhau, bữa tiệc đầy tháng đầu tiên nào đến lượt Lưu Sảng. Nhưng nội tâm hai người đều quá mạnh mẽ, lần này ngồi với người cũ còn có thể mặt không đổi sắc như chẳng có chuyện gì xảy ra. Giống như lúc học đại học, mỗi lần hai người họ cãi nhau, chỉ cần không ai nói mọi người sẽ hoàn toàn không nhận ra, phải nói là như hợp thành một thể, đúng là quá xứng với nhau. Phải biết, hồi đi học, Hứa Ý Nùng và Vương Kiêu Kỳ là cặp đôi kiểu mẫu trong mắt tất cả các bạn học, hai người họ ở bên nhau từ sau khi thi đại học, vì phát huy không ổn định, Hứa Ý Nùng không thi đỗ trường Đại học A cô mong muốn, cho nên nên mới vào Đại học Tân Khai của họ.
Cô ấy vẫn nhớ ngày khai giảng, sự xuất hiện của Hứa Ý Nùng đã làm oanh động cả ký túc xá nữ, không hoàn toàn vì vẻ ngoài xinh đẹp của cô, mà là vì người vào ký túc xá với cô là một anh chàng đẹp trai kinh thiên động địa. Anh ấy giúp cô xách giường đệm cho sinh viên nặng trĩu, tay xách nách mang đi trong sân tường như những học sinh nam khác, trông người ta như đi chạy nạn, trông anh ấy lại như đi trình diễn thời trang. Đến cái túi nilon từ kiểu dáng đến màu sắc đều quê điên lên được, thế mà vào tay anh ấy cũng trở nên cao cấp hơn.
Sau đó đợi anh đẹp trai đi rồi, họ mới hóng hớt hỏi có phải bạn trai cô không? Cô xua tay bảo không phải, là anh họ cô, mọi người lại lập tức bùng nổ, lục tục hỏi cô số QQ của anh họ cô, cô lại nói: “Không coi ông anh này của tớ là người bình thường được đâu, vừa đơn điệu vừa nhàm chán, không dùng app xã giao, bỏ đi vẻ bề ngoài thì anh ấy chẳng khác gì người trong núi.”
Sau đó, Hứa Ý Nùng đổi chủ đề sang bắt đầu giới thiệu bản thân với mọi người, mấy nữ sinh bắt đầu nói chuyện với nhau không dừng được, khi ấy Lưu Sảng với cô ấy nói nhiều nhất, hai người cứ bla bla không ngừng, Hứa Ý Nùng và Thi Ngôn thì ngồi bên cạnh yên tĩnh nghe. Điểm khác biệt là Hứa Ý Nùng luôn mỉm cười nghiêm túc lắng nghe, còn Thi Ngôn nghe một lúc là bắt đầu cúi đầu lật cuốn sách của mình.
Đến tận khi điện thoại Hứa Ý Nùng đổ chuông, cô nhận điện thoại rồi đi ra ban công nghển cổ tìm kiếm, sau đó hưng phấn chạy ra ngoài ký túc xá. Mấy cô còn chưa kịp phản ứng lại đã không thấy bóng dáng cô đâu, thế là cô ấy với Lưu Sảng cũng chạy ban công tò mò nhìn theo. Họ nhận ra dưới ký túc xá lại xuất hiện một anh đẹp trai, đúng vậy, chính là kiểu con trai dù họ có đứng trên cao cũng thấy vô cùng đẹp trai. Trông anh rất cao, không thua gì anh họ Hứa Ý Nùng, khí chất anh tuấn đứng đó thôi cũng đủ thu hút sự chú ý của những sinh viên đi ngang qua.
Một lát sau Hứa Ý Nùng chạy ra, cô nhào vào ôm lấy cổ anh, chàng trai ôm eo cô bế lên bằng một tay, chắc là thấy có người bên cạnh sợ cô ngượng, anh quay người lại rồi mới cúi đầu hôn lên mặt cô.
Nhưng người xung quanh họ không thấy, mấy cô ở trên tầng lại nhìn rõ rệt! Điều này làm tổn thương đám cẩu độc thân như mấy cô biết bao! Phải biết đây mới là ngày đầu tiên đến trường đấy! Muốn giết chó cũng không cần phải như vậy chứ! Sau đó họ mới biết anh mới là bạn trai chính thức của Hứa Ý Nùng, anh tên Vương Kiêu Kỳ, là học bá của đại học A, người ta nhập học sớm hơn họ mấy hôm, còn đang học quân sự, cố ý xin nghỉ ngồi tàu cao tốc đến thăm cô. Mọi người đều hâm mộ và đố kỵ, cùng là người với nhau sao trai đẹp chỉ đi bên cạnh cô! Còn họ thì sao! Là họ không xứng à?
Vẻ bề ngoài của Vương Kiêu Kỳ cũng rất nổi bật, nhất là đôi mắt không thể nhìn nhiều ấy, dù rõ ràng bạn đang nói chuyện nhưng sức chú ý của bạn cũng sẽ vô thức rơi lên người anh. Sau khi quen thân họ luôn trêu chọc Hứa Ý Nùng: “Vương Kiêu Kỳ nhà cậu có một đôi mắt chứa tình, tựa mang móc câu, câu linh hồn người ta, cậu phải canh chừng cậu ấy cẩn thận vào.” Mà trông anh từ trên xuống dưới có vẻ đẹp trai ngả ngớn khó hiểu, anh nở nụ cười cộng thêm đôi mắt đa tình kia, lúc nào cũng khiến người ta nhìn một lần là khó quên, ký ức khắc sâu. Nhưng anh lại chỉ cười như vậy với Hứa Ý Nùng, với người khác lại rất bình thường.
Hai người họ cứ thế bắt đầu một mối quan hệ yêu xa chậm rãi, nhưng yêu xa lúc đi học là thứ bất an nhất, chương trình học đại học vốn đã nặng nề, đối phương không ở cạnh mà cả hai lại rất ưu tú. Mấy cô gái trong khoa ghen tị với Hứa Ý Nùng đều lén lút bàn tán, nói cô và Vương Kiêu Kỳ không thể ở bên nhau hết bốn năm này. Nhưng người ta cứ sống như vậy, tình cảm lại càng ngày càng tốt, ban đầu mấy cô là bạn cùng phòng cũng không coi trọng lắm, nhưng càng về sau càng ngưỡng mộ tình cảm của hai người họ. Ai ngờ học đại học xong, Hứa Ý Nùng lại chạy sang Nhật du học thạc sĩ. Họ đều hỏi cô ra nước ngoài làm gì, khó lắm mới kết thúc yêu xa lại đi yêu xa hơn, mệt mỏi đến nhường nào, mà người tốt như Vương Kiêu Kỳ cô không sợ bị người khác nhìn chằm chằm rồi đào góc tường à. Khi ấy Hứa Ý Nùng chỉ cười không để ý, giọng điệu không đàng hoàng lại lộ ra một tia kiên định: “Anh ấy à, anh ấy sẽ không đâu.”
Khi ấy Chu Nghiệp đang tốt đẹp với Lưu Sảng cũng trách các cô lo chuyện bao đồng: “Tình cảm của họ còn bền hơn vàng, thật sự không phải thứ người bình thường có thể hiểu nổi. Mấy cậu không nhìn thấy đâu, ngày nào lão Vương cũng video call với cô ấy, máy tính cắm điện bật cả ngày để cùng đọc sách làm đề với anh Nùng, thỉnh thoảng còn thông báo cho nhau là đi rót cốc nước hay đi vệ sinh gì gì đó. Một ngày lão Vương ngồi mấy tiếng, chỉ cần anh Nùng không nói kết thúc, cậu ấy cũng sẽ từ chối tất cả mọi hoạt động mà ngồi đó gặm sách với cô ấy. Đợi đến khi anh Nùng mệt mỏi buồn ngủ, cậu ấy cũng bảo đợi cô đi rửa mặt xong mới tắt video. Thương vợ kỹ như thế, chỉ hận không thể bay luôn sang Nhật với cô ấy, còn bảo sau này nếu anh Nùng định ở lại Nhật Bản làm việc, cậu ấy cũng sẽ sang đó.” Lúc nói chuyện, Chu Nghiệp còn vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ, “Hai người họ cứ lén lút giấu người nhà yêu đương lâu như vậy, năm nay cuối cùng cũng coi như gặp phụ huynh bàn chuyện hôn sự, chờ qua năm nay họ sẽ đi đính hôn trước, học thạc sĩ xong sẽ kết hôn. Có vẻ trong đám bạn học chúng ta, đây sẽ là đôi kết hôn sinh con đầu tiên. Từ vườn trường đến đám cưới, chậc, tuyệt vời thật.”
Khi mọi người đều tưởng hai người họ sẽ đi đến viên mãn, họ lại chia tay ngay trước khi đính hôn, mọi người đều choáng váng, Hứa Ý Nùng chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Chắc là không có duyên.” Rồi không nhắc lại chuyện này nữa. Sau đó một mình cô ở Nhật học thạc sĩ rồi đi làm đến năm nay mới về. Mà Chu Nghiệp nói, Vương Kiêu Kỳ chưa học thạc sĩ xong đã nghỉ học ở đại học A, sau đó làm việc trong một công ty IT không quá nổi tiếng, không biết nguyên nhân cụ thể là như thế nào.
Haizz, hai người này chịu được yêu xa nhưng lại không chịu nổi cái gọi là hiện thực, đúng là ý nan bình* của nhóm bạn học.
*Niềm nuối tiếc không thể nguôi ngoai.
Không biết có phải vì Vương Kiêu Kỳ ngồi cạnh không, bữa ăn này Hứa Ý Nùng ăn chẳng có khẩu vị gì, còn đang nghĩ kiếm cớ về sớm như thế nào thì lại nhận ra anh ăn khá ngon miệng, thỉnh thoảng còn tán gẫu với người bên cạnh vài câu.
Tề Hoan chỉ sợ cô thấy không được tự nhiên, cố ý thuận miệng mở một chủ đề: “Cậu tặng cho bé con quà gì thế? Tớ mua cho cậu nhóc một cái bàn tính vàng, ngụ ý chiêu tài phát đạt, sau này lớn lên thăng quan phát tài.”
Mấy người khác nghe vậy đều nói món quà này tốt lắm, rất có ý nghĩa.
Phục vụ lại bưng đồ ăn nóng lên, là món tôm bạc đất Hứa Ý Nùng thích ăn, cô lại cầm đũa lên chờ món ăn quay sang phía mình: “Tớ chỉ tặng một bao lì xì.”
Tề Hoan chậc một tiếng: “Mẹ nuôi như cậu không tặng con nuôi món nào có ý nghĩa à, tiền bạc thô t.ục bỏ xừ.”
Tôm bạc đất đã tới, Hứa Ý Nùng duỗi đũa ra: “Tiền thực dụng mà, muốn mua gì thì mua.”
Mọi người nghe vậy cũng bật cười đồng ý với quan điểm của cô, tranh thủ nói mình cũng tặng bao lì xì, rất tiện lợi, vân vân. Chỉ có người anh em ngồi cạnh Vương Kiêu Kỳ hỏi anh: “Cô ấy là mẹ nuôi thì cậu là bố nuôi à?”
Cô vừa định nói không phải, lại nghe thấy Vương Kiêu Kỳ đang uống nước cam đáp “Ừ” một tiếng.
Hứa Ý Nùng nhíu mày, động tác gắp đồ ăn cũng dừng lại.
Cái gì? Anh là bố nuôi của đứa nhỏ?