*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thích Thời Tự ngồi mơ màng nặng nề ở ghế sau, thậm chí ngay cả ánh sáng và bóng tối cũng vật lộn với nhau, lờ mờ hòa làm một, như một đám sương đen dày đặc bốc lên từ ánh sáng.
Sau khi Thích Thời Tự nói ừ thì không còn nói gì nữa, Hàn Diệp mấy lần muốn nói lại thôi, liếc nhìn đến vùng màu xanh nhàn nhạt dưới mí mắt cùng đôi mắt yên tĩnh hồi lâu không mở, rốt cuộc vẫn không đem lời muốn nói thốt ra khỏi miệng.
Hàn Diệp nâng má, cảm thấy mình đang suy nghĩ nhiều quá đáng về Thích Thời Tự, cảm thấy mất tự nhiên vì đó không giống anh.
Anh là kim chủ, tại sao phải quan tâm đến ý kiến của minh tinh nhỏ mà anh đang bao nuôi? Tại sao phải nghĩ liệu kế hoạch tăng cân của mình đối với Thích Thời Tự có thể gây ra bất tiện gì cho sự nghiệp của hắn hay không?
Thích Thời Tự đồng ý rất dứt khoát, mà anh lại tự mình suy nghĩ thiệt hơn, từ góc độ nào đó mà nói, anh suy nghĩ nhiều quá thì chính là có bệnh.
Hàn Diệp vùi đầu vào trong chăn, cố gắng giữ đầu óc thanh tỉnh, không muốn làm những chuyện ngu ngốc nữa.
Thích Thời Tự dùng tay ấn mạnh vào bụng mình, các cơ quan không ngừng tra tấn đẩy cơn buồn nôn của hắn lên.
Ý thức hỗn độn không rõ, nhưng ám ảnh chưa bao giờ biến mất.
Hàn Diệp giật mình khi nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề phía sau. Vẫn là không kiềm được lo lắng, anh chuyển sang ngồi ở ghế sau, cúi người quan sát tình trạng của Thích Thời Tự.
Sắc mặt Thích Thời Tự trắng bệch như tờ giấy dán trên song cửa sổ trong tang lễ, tiều tụy đến mức không còn chút sức sống. Anh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của Thích Thời Tự như vậy bao giờ, đầu ngón tay của Hàn Diệp run lên, suýt chút nữa là không kiềm chế được cơ thể Thích Thời Tự đang co quắp giãy giụa.
Hàn Diệp lo lắng gọi tên Thích Thời Tự, không nhịn được chửi thề: Mẹ nó, Thích Thời Tự! Thích Thời Tự? Cậu sao vậy? Cậu hé răng nói một tiếng…
Thích Thời Tự nghe thấy âm thanh của Hàn Diệp, nhưng lại không nghe rõ anh đang nói gì, có điều cùng lắm chắc là mấy lời nhục mạ mà thôi…
Hắn dùng sức kéo một nụ cười trên môi, định giải thích: “Tổng giám đốc Hàn, tôi không diễn, tôi biết Thôi Húc không bị bệnh dạ dày.
Hàn Diệp chợt sững sờ khi nghe thấy tên Thôi Húc, anh không hiểu Thích Thời Tự đang tự suy luận chuyện gì, vội vã giải thích nhưng lại cảm giác người trước mắt đang bệnh nên không được tỉnh táo, có thể cũng không biết mình đang nói cái gì.
Thích Thời Tự thấy Hàn Diệp vẫn ở bên cạnh mình không cử động, hắn đã đau đến mức không thể di chuyển nổi nữa, chẳng thể làm gì hơn là miễn cưỡng gom chút sức lực lại nói tiếp: “Thôi Húc không có bệnh dạ dày, anh không cần lo lắng cho tôi.
“Cũng không cần phải quản tôi.
Hàn Diệp lo lắng nhìn người trước mắt đã đau đến nỗi mồ hôi đầm đìa nhưng vẫn không ngừng lảm nhảm cái tên Thôi Húc trước mặt anh. Anh kéo tay Thích Thời Tự để ngăn hắn tự ấn mạnh vào dạ dày mình như đang ngược đãi bản thân, không nhịn được hét lên với hắn: “Cậu có thể ngoan ngoãn một chút hay không? Thích Thời Tự, tôi nói cho cậu biết, cậu là người của tôi, tôi không quản cậu thì ai quản cậu!
Hàn Diệp nói xong lời này, đột nhiên cảm thấy Thích Thời Tự gần như mất khống chế đã bình tĩnh lại, dùng ánh mắt ngậm nước mơ hồ nhìn anh, gương mặt giống như đang không dám tin, Hàn Diệp vốn dĩ chỉ muốn lau chút mồ hôi toát ra ngoài cho Thích Thời Tự, nhưng khi anh còn chưa kịp nhìn thấy biểu tình của Thích Thời Tự thì Thích Thời Tự đã cúi đầu xuống trước, khăn tay anh cầm còn chưa kịp đưa ra.
Tay của Thích Thời Tự vẫn còn bị Hàn Diệp nắm chặt, hắn thật sự đau đến mất hết sức, mà hắn cũng không thật sự muốn tránh thoát khỏi bàn tay của Hàn Diệp.
Hàn Diệp cảm nhận được Thích Thời Tự đang đau tới mức phải cố gắng khắc chế bắp thịt dưới lòng bàn tay anh để không cử động, anh thấy ngực mình hơi nhói lên, nhưng còn chưa đợi anh thể hiện ra cảm xúc gì cụ thể thì đã thấy Thích Thời Tự ngẩng đầu, thử thăm dò muốn rút tay mình về.
Sắc mặt của Thích Thời Tự vẫn tái nhợt, những sợi tóc dính mồ hôi bết lại trên trán, nhưng đường nét của hắn lại được phác họa rất rõ ràng, lúc này còn dùng kiểu ánh mắt vừa ngoan vừa mềm đó nhìn anh chằm chằm, Hàn Diệp chỉ cảm thấy mình bị hắn nhìn đến lòng ngứa ngáy.
Có chút không nỡ mắng hắn, bất đắc dĩ nhìn Thích Thời Tự, giọng nói dịu dàng: Ngoan một chút, đừng cử động, nhé?
Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay Thích Thời Tự, cố ý trấn an nói.
Bản thân Hàn Diệp không mong đợi câu trả lời của Thích Thời Tự, nhưng hồi lâu sau lại nghe thấy Thích Thời Tự thấp giọng ừ một tiếng.
Anh nhìn Thích Thời Tự ngoan ngoãn thì có chút kinh ngạc, nhưng thoáng trông thấy người trước mắt ngượng ngùng cúi đầu, mấy sợi tóc trên đỉnh đầu cũng giống như mệt mỏi vô cùng, mềm oặt nằm yên trên đó. Hàn Diệp cảm thấy Thích Thời Tự rất đáng yêu, không nhịn được khẽ cười, nhưng người nọ vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ có vành tai là càng lúc càng đỏ ửng.
Thích Thời Tự cảm thấy cơn đau đang khiến mình sinh ra ảo giác, nhưng vẫn không nhịn được mà đắm chìm. Hắn không muốn Hàn Diệp biết mình đang đau đớn, nhưng khi Hàn Diệp chủ động trêu chọc hắn, hắn vẫn không khống chế được mà càn rỡ hơn chút nữa.
Vốn cho rằng Hàn Diệp sẽ bảo hắn cút xuống xe, nhưng cảm nhận được bàn tay Hàn Diệp đang nắm lấy tay mình, nóng rực đến mức hắn không thể tránh né được, cảm thấy miệng vết thương mở ra một cơn đau đớn kéo dài cuối cùng cũng chịu cho hắn một chút ấm áp.
Còn chưa kịp thở thì bụng đã tiếp tục quặn lên, thậm chí ngay cả nơi giao nhau giữa trái tim và miệng cũng nẩy dữ dội, đáng tiếc, cơ thể rách nát của hắn cũng chỉ có hai cái tay dài.
Ngay khi Hàn Diệp vừa mới nghiêng người chuẩn bị rót nước ấm từ trong bình thủy ra thì cảm nhận được Thích Thời Tự đang chui ra ngoài, cả người co rúc lại với nhau, sự đau đớn trên mặt không cách nào che giấu nổi, cánh môi rõ ràng bị cắn đến rướm máu. Đau đớn kinh khủng như vậy, nhưng ngay cả một tiếng kêu đau anh cũng không nghe được.
Thích Thời Tự, cậu thật sự có thể nhịn.
Hàn Diệp cúi đầu, mềm lòng hôn lên nơi giữa hai chân mày của Thích Thời Tự.
Thích Thời Tự rất sợ đau, vẫn luôn sợ đau.
Có thể là mười tám năm nay người khác vẫn luôn lợi dụng giá trị của hắn, cố tình nâng cao mạng sống quý giá của hắn, cho dù sau này hắn phản nghịch và rời khỏi nhà, còn chưa kịp trải qua mấy ngày cuộc sống gian khổ đã bị Hàn Diệp chọn trúng làm thế thân cho Thôi Húc. Nhiều năm như thế trôi qua, hắn chưa một lần thật sự bị đau nghiêm trọng đến vậy.
Ngoại trừ lật người trên thân Hàn Diệp, Thích Thời Tự thật sự đã quen xuôi buồm thuận gió, dẫu sao có quá ít thứ khiến hắn phải bận tâm, không có gì phải lo lắng…
Cũng là những năm gần đây, hắn không ngừng ở trong đoàn phim, tham gia diễn kịch, cuộc sống không quá quy luật, mười mấy năm qua cơ thể quý giá chịu khổ, dạ dày liên tục vật lộn với hắn cùng những hôm thức trắng đêm làm việc không hề thiếu, đôi lúc ngay cả trái tim cũng không chịu nghe theo lời hắn sai bảo.
Lúc đầu gặp tí xíu tủi thân thôi cũng không chịu nổi, thế nên đã làm nũng với Hàn Diệp, cứ mới vừa bị đau một chút là đã la lối, Hàn Diệp rất bận, không mấy khi nguyện ý phản ứng lại hắn, nhưng khi nhìn thấy gương mặt giống Thôi Húc của hắn há miệng kêu đau, anh vẫn sẽ mềm lòng, xoa xoa dạ dày thay hắn, cuối cùng ngược lại là hắn không chịu nổi trước, dù sao hắn cũng không thể lợi dụng Thôi Húc quá nhiều được.
Kết quả là bệnh dạ dày ngày càng nghiêm trọng, rối loạn nhịp tim phát triển thành viêm cơ tim, hắn vẫn có thể mặt không đổi sắc nhìn Hàn Diệp, phối hợp làm hết thảy những gì mà một thế thân nên làm, bình tĩnh như mây.
Có thể là do hôm nay hắn không để ý nhiều nên mới vô tình để lộ sự khó chịu trước mặt Hàn Diệp.
Thích Thời Tự suy nghĩ, cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình, lại kéo ra một nụ cười gượng.
Nhưng mỗi một lần Hàn Diệp có thể giữ hắn lại, mỗi một lần hắn muốn hoàn toàn rời đi.
Lẽ ra Hàn Diệp phải là doanh nhân vĩ đại nhất mới đúng, vậy mà lại dùng tiền bao nuôi để đổi lấy một thân thể một lòng muốn sụp đổ của hắn.
Thích Thời Tự mất đi ý thức trước khi cảm nhận được hơi thở của Hàn Diệp đang bao bọc lấy hắn, cùng với sự ấm áp trên mi tâm.
Là Hàn Diệp hôn hắn.
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ |||||
Chân thật giống hệt như ảo giác.
Hàn Diệp nhìn người trong ngực đau đến mức mất hết sức lực, lại nhẹ nhõm đến mức không nhận ra.
Khẽ nghịch mái tóc rối bù của Thích Thời Tự, có chút vui mừng vì ít ra Thích Thời Tự còn có thể bất tỉnh, ít nhất sẽ đỡ đau hơn nhiều so với lúc tỉnh táo.
Anh không nhịn được hôn Thích Thời Tự.
Ba năm trước, khi Thích Thời Tự còn chưa giống như bây giờ, nghĩ đến việc Thích Thời Tự lúc ấy kéo tay áo anh không biết xấu hổ mà nũng nịu nói mình bị đau dạ dày, Hàn Diệp có chút tức giận chọc chọc vào mặt Thích Thời Tự, lúc ấy không đau nhưng vẫn có thể làm nũng, nhưng bây giờ đau thật rồi thì lại giống như một cái hồ lô khó hiểu, không chịu nói tiếng nào.
Khi đó Thôi Húc vừa mới rời xa anh, anh không biết lúc ấy mình khổ sở rốt cuộc là bởi vì mất đi một người bạn thân như hình với bóng không rời, hay là một người mà anh thầm mến đã lâu. Suy cho cùng, anh không muốn Thôi Húc rời khỏi anh, anh không cách nào tưởng tượng được một cuộc sống không có Thôi Húc, cho dù có là một cái bóng, cho dù chỉ là một vật chứa, anh vẫn cố chấp muốn đưa Thôi Húc về lại bên cạnh mình, rồi sau đó cậy mạnh mà tùy tiện định nghĩa cho loại cảm giác không buông bỏ được dù đã mất đi này là tình yêu.
Là tình yêu, Hàn Diệp cúi đầu suy nghĩ, làm sao có thể không phải là tình yêu?
Vì vậy, anh cương quyết xác định “Thôi Húc là vực cấm của mình trong rất nhiều năm.
Lúc này đôi mắt của Hàn Diệp tối sầm lại, bàn tay vẫn không ngừng xoa xoa cái bụng đang làm loạn của Thích Thời Tự, cố gắng muốn giúp người đang ngất đi thoải mái hơn một chút. Nhưng khi thoáng nhìn thấy vẻ mặt cố gắng nhịn đau của người nọ, anh vô tình ngẩn ngơ.
Anh nhớ tới năm đó có một lần, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Thích Thời Tự quấn lấy anh đòi xoa lưng, nói là mình đau thắt lưng. Lúc ấy anh đang lau chùi ảnh của Thôi Húc nên không để ý đến hắn. Vốn tưởng rằng Thích Thời Tự sẽ không mấy nghiêm trọng, dẫu sao trước giờ anh vẫn luôn mắt nhắm mắt mở làm ngơ với Thích Thời Tự hay giả vờ bị bệnh, anh chỉ nhớ lúc đó mình nhìn Thích Thời Tự một cách rất mỉa mai, ngoài miệng nói lời không chút lưu tình: Có thể nhịn được thì nhịn, không thể thì cút, Thích Thời Tự, nghiện giả bệnh rồi phải không?
Thích Thời Tự sửng sốt nửa giây, sau đó hắn bắt đầu cười, dáng vẻ gay gắt không giống với hắn: “Hàn Diệp, tôi đang cho anh cơ hội thôi mà, không phải Thôi Húc đau thắt lưng sao? Gương mặt này của tôi còn chưa đủ để anh hoài niệm sao? Dù cho anh có lau sạch đến mức nào đi chăng nữa, Thôi Húc cũng sẽ không trở về…
Sắc mặt Hàn Diệp lạnh đi, nhưng vẫn cố gắng đặt khung ảnh xuống một cách dịu dàng và cẩn thận.
Hàn Diệp lấy chiếc khăn bên cạnh để lau tay, sau đó nghiêm túc mạnh mẽ tát Thích Thời Tự một cái: “Thích Thời Tự, hẳn là cậu biết, gương mặt của cậu không phải là tôi cho, mà là Thôi Húc cho.
Thích Thời Tự bất ngờ không kịp đề phòng ăn một cái tát của Hàn Diệp, càng lúc càng cảm thấy giống như một trò đùa.
Nghĩ đến trước khi lên lầu có nghe dì nói Hàn Diệp còn chưa ăn trưa, nghĩ đến buổi sáng mình hạ đường huyết mà chưa kịp uống một ngụm sữa bò nào, lại nghĩ về cách Hàn Diệp chất vấn dáng vẻ của hắn có giống một tên hề hay không, còn nghĩ tới bàn thức ăn mà hắn làm hẳn là đã nguội ngắt…
Vết thương trên mặt thật ra không đau như vậy, nhưng hắn cũng mất đi sức lực dây dưa, đầu lưỡi áp vào vòm miệng, miễn cưỡng áp chế cổ họng đang đau rát.
Hắn mượn hoa hiến Phật, nhưng Phật không muốn, là lỗi của hắn.
Sau đó Thích Thời Tự không giải thích gì thêm về chấn thương ở lưng, khi hai từ giả bệnh được thốt ra từ miệng của Hàn Diệp, hắn cũng không còn hứng thú nói chuyện nữa. Có lẽ là bởi vì ám ảnh ở tuổi trẻ, một nam diễn viên trẻ trong đoàn đã động tay động chân khiến hắn ngã từ trên dây cáp xuống, trùng hợp đạo cụ bên dưới còn vô tình bị tịch thu, trực tiếp ngã xuống đất và rơi vào tình trạng gãy xương sống, được đưa đến bệnh viện nằm nửa ngày, bệnh viện của đoàn làm phim không nói ra tình trạng đó, chỉ nói cơ thắt lưng bị căng, đạo diễn muốn giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, mà Thích Thời Tự cũng không muốn Hàn Diệp phải ra ngoài vì chuyện này. Nhưng mấy ngày đó lại là mấy ngày Hàn Diệp về nhà, hắn không kiên nhẫn nằm ở đó tịnh dưỡng mà vội vàng chạy về nhà.
Cho đến khi không xuống giường được vào hôm sau, hắn mới cân nhắc đến tính nghiêm trọng của vấn đề. Cố gắng chống đỡ làm bữa cơm cho Hàn Diệp, nhưng chứng hạ đường huyết và chấn thương ở lưng khiến hắn không còn tỉnh táo, sau đó hắn nhớ rằng Thôi Húc cũng có chấn thương ở lưng, thế nên mới chạy tới làm nũng với Hàn Diệp, muốn Hàn Diệp xem cho hắn một chút, dựa vào vài phần dịu dàng kia mà tương tư hơn một tháng trời.
Hàn Diệp đối xử với hắn quá tốt, tới mức khiến hắn quên mất rằng Thôi Húc là Thôi Húc, một bức ảnh hắn cũng không sánh bằng.
Cái tát này không hề oan uổng.
Chấn thương ở lưng không được chữa trị kịp thời nên hình thành cơn đau âm ỉ kéo dài nhiều năm, nhắc nhở hắn không được ảo tưởng.
Khi tuổi còn trẻ, hắn vì ánh mắt của Hàn Diệp mà dừng lại trên người anh nhiều hơn, cho dù đó có là cái bóng cũng sẽ rất trân quý, nhưng hiện tại hắn đã có kinh nghiệm, thế thân là thế thân, chắc chắn không được vượt qua ranh giới.
Vì đã từng đau, cũng đau đủ rồi.
Hàn Diệp thoát khỏi ký ức, anh không còn nhớ rõ vẻ mặt của Thích Thời Tự sau khi bị anh tát, chỉ nhớ rằng khi đó có vẻ Thích Thời Tự đã mất bình tĩnh trong mấy ngày. Có một khoảng thời gian anh không nhìn thấy hắn ở nhà, mà lúc ấy anh cũng đang bực bội, cố ý dạy cho Thích Thời Tự một bài học, thậm chí còn soạn thảo xong hợp đồng chấm dứt, chẳng qua là sau khi Thích Thời Tự trở về, anh lại quên đưa nó ra, mà Thích Thời Tự sau khi trở về cũng trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều, cuộc sống tiếp tục như dòng nước chảy xuôi, cho đến ngày hôm nay.