Về đến nhà, Bùi Sam Sam nằm dài lên ghế sofa, mệt mỏi đến nỗi không còn quan tâm đ ến chuyện của người khác.
Nguyễn Tinh Vãn rót một cốc nước, vừa uống được nửa cốc thì nghe Bùi Sam Sam nói:
“Tinh Tinh, mình nghe nói Tiểu Thầm đã đăng ảnh lên các tờ báo lớn, cậu nghĩ việc này có tác dụng không?”
Nguyễn Tinh Vãn đặt cốc nước xuống, mỉm cười:
“Có tác dụng hay không cũng không quan trọng, mình cũng không nghĩ sẽ tìm được.”
“Vậy tại sao cậu lại làm thế…”
“Kể từ khi Tiểu Thầm biết mình không phải con ruột của Nguyễn Quân, nó luôn cảm thấy có lỗi với mình.”
Bùi Sam Sam thở dài:
“Thằng nhóc này đúng là cố chấp, những việc Nguyễn Quân làm đâu liên quan gì đến nó, tại sao lại cứ muốn thay Nguyễn Quân chuộc lỗi… Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Nguyễn Quân thật sự không phải người tốt, mình không hiểu tại sao mẹ cậu lại cưới ông ta.”
Nguyễn Tinh Vãn nói: “Đó đều là chuyện quá khứ rồi.”
Bùi Sam Sam suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Tinh Tinh, cậu có nghĩ đến việc nếu thật sự tìm được người đó thì cậu sẽ làm gì không?”
Nghe vậy, Nguyễn Tinh Vãn im lặng một lúc.
Cô thật sự chưa từng nghĩ rằng có thể tìm được người đó.
Dù sao cô luôn nghĩ rằng, nếu người đàn ông trong bức ảnh muốn tìm cô, thì đã tìm từ lâu rồi.
Cũng không đến mức chờ đến bây giờ.
Một lúc sau, Nguyễn Tinh Vãn mới nói:
“Đến lúc đó rồi tính, chuyện đến đâu hay đến đó.”
Hai ngày sau.
Nguyễn Tinh Vãn nhận được cuộc gọi từ Quý Hoài Kiến.
Anh nói: “Tinh Vãn, anh đang ở đối diện studio của em, em có thể ra đây một chút không?”
Nguyễn Tinh Vãn ngẩng đầu nhìn qua, quả nhiên thấy bóng dáng quen thuộc đó.
Anh đứng trước cửa quán cà phê, nhìn cô từ xa.
“Em sẽ ra ngay.”
Nguyễn Tinh Vãn dặn dò hai cô gái mới tuyển vào cửa hàng vài câu rồi bước ra khỏi studio.
Trong quán cà phê, Quý Hoài Kiến mím môi nói:
“Tinh Vãn, có thể anh sẽ đi nước ngoài.”
Nguyễn Tinh Vãn dừng lại: “Đột ngột vậy sao?”
Quý Hoài Kiến gật đầu:
“Nhà họ Chu đã hủy bỏ hôn ước giữa anh và Chu An An, anh đã nói chuyện với ba mẹ, họ cũng không ép buộc anh nữa. Tình hình của tập đoàn Quý thị hiện tại không mấy khả quan, nhưng ở nước ngoài vẫn còn một số thị trường, anh dự định sẽ sang Thụy Sĩ để chính thức tiếp quản công ty bên đó, có thể sẽ không quay lại trong thời gian ngắn.”
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Vậy em chúc anh mọi điều thuận lợi.”
Quý Hoài Kiến cười nhẹ:
“Tinh Vãn, anh mong rằng trong bất kỳ hoàn cảnh nào, em cũng hãy nhớ đến anh như một người bạn, nếu có chuyện gì nhất định phải nói với anh. Anh không muốn chỉ nghe tin về tình trạng của em từ người khác, điều đó chỉ khiến anh cảm thấy mình vô dụng.”
“Anh đã giúp em rất nhiều rồi.”
Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười.
“Nhưng nếu anh đã nói vậy, em sẽ không khách sáo đâu. Sau này nếu em cần giúp đỡ, anh đừng chê em phiền nhé.”
Chương 333
Lúc rời đi, Quý Hoài Kiến lại gọi cô: “Tinh Vãn.”
Nguyễn Tinh Vãn quay đầu lại: “…”
Cô vừa mở miệng, đã bị anh ôm vào lòng.
Quý Hoài Kiến nói:
“Anh không biết lần này đi, lần sau gặp lại sẽ là khi nào, nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt.”
Nguyễn Tinh Vãn nhẹ nhàng nói: “Em sẽ……..”
Khi trở lại studio, Bùi Sam Sam mặt đầy vẻ tò mò hỏi:
“Hai người đã nói gì? Quý Hoài Kiến lại tỏ tình với cậu à?”
Nguyễn Tinh Vãn cười nói: “Cậu nghĩ gì vậy.”
Nói rồi, cô nhìn ra ngoài, giọng nhẹ nhàng:
“Anh ấy sắp đi Thụy Sĩ rồi.”
“Hả?” Bùi Sam Sam không khỏi nhíu mày
“Vậy khi nào anh ấy về?”
“Không biết nữa, tập đoàn Quý thị có công ty ở đó, lần này anh ấy đi để chính thức tiếp quản.”
Bùi Sam Sam đầy vẻ tiếc nuối, cô còn định sau khi Quý Hoài Kiến và Chu An An hủy hôn, sẽ giúp hai người họ tái hợp.
Một lát sau, cô thử hỏi:
“Vậy hai người, thực sự không còn khả năng nào sao?”
Nguyễn Tinh Vãn thu lại ánh mắt, cười nhạt, chỉ lắc đầu.
Thực ra khoảng cách giữa cô và Quý Hoài Kiến quá lớn, dù không có những chuyện đã xảy ra, cuối cùng cũng chưa chắc có thể đến được với nhau.
Hiện tại như vậy cũng tốt, giữ lại được tình cảm thuần khiết ban đầu.
Bùi Sam Sam nói:
“Thôi vậy, chuyện quá khứ không nên níu kéo… À đúng rồi, Chủ Nhật này có buổi họp mặt bạn đại học, mình đã đồng ý giúp cậu rồi, đến lúc đó chúng ta cùng đi nhé.”
Nguyễn Tinh Vãn nghe vậy ngạc nhiên, rồi nói:
“Nhưng bản thiết kế của mình còn chưa…”
“Không sao đâu, không gấp một hai ngày mà, thư giãn một chút sẽ giúp cảm hứng đến nhanh hơn.”
Bùi Sam Sam cảm thán
“Nói đi cũng phải nói lại, chúng ta đã lâu rồi không tụ họp, mọi người đều hỏi thăm cậu đấy.”
Thấy Nguyễn Tinh Vãn còn do dự, Bùi Sam Sam ôm lấy tay cô lắc lắc:
“Được không, Tinh Tinh, làm ơn mà, mình thực sự rất muốn đi.”
Bị Bùi Sam Sam thuyết phục và lôi kéo, Nguyễn Tinh Vãn cười nói: “Được rồi, đi chứ.”
Mấy tháng nay đều bận rộn, không có thời gian nghỉ ngơi, ra ngoài đi dạo cũng tốt.
…
Tập đoàn Chu thị.
Liên tiếp mấy ngày nay, Lâm Nam cảm thấy trong văn phòng tổng giám đốc tích tụ một bầu không khí vừa lạnh lẽo vừa nặng nề, tất cả nhân viên vào phòng đều không dám thở mạnh.
Mà Lâm Nam, người phải ra vào văn phòng tổng giám đốc vô số lần mỗi ngày, càng cảm thấy khổ sở, áp lực chưa từng có từ trước đến nay.
Khi Chu Từ Thâm ký xong giấy tờ, Lâm Nam tiến lên nhận tài liệu, thử thăm dò nhỏ giọng nói: “Chu tổng…”
“Nói.”
Một chữ lạnh lùng vô tình.