Tình Yêu Thôn Quê

Chương 44



Khai giảng gần một tháng, chớp mắt đã tới cuối tháng chín.

Lễ Quốc Khánh nhà trường sẽ cho nghỉ 7 ngày, Lâm Đông Đông đã sớm tính về nhà giúp bà ngoại thu hoạch mùa màng.
Hơn nữa nói đi cũng phải nói lại, khai giảng lâu như vậy rồi, không biết bà ngoại ở nhà ra sao, bà một mình phải làm hết việc cả trong lẫn ngoài nhà, chắc chắn vất vả lắm.
Cơm trưa Lâm Đông Đông ăn không nhiều, món hồng xào trứng thích nhất cũng chỉ ăn có mấy miếng.
“Đông Đông ~” Tưởng Hải Dương ngồi ở phía đối diện ân cần hỏi: “Sao vậy, đồ ăn không ngon hả? Anh đi mua cho em món khác nhé.”
Lâm Đông Đông lắc đầu, nhét một đũa cơm tẻ vào miệng, nhỏ giọng nói, “Em nhớ bà, chúng ta lên đây học rồi, không biết bà ở nhà thế nào.”
“Anh cũng nhớ bà.” Tưởng Hải Dương vươn tay xoa đầu Lâm Đông Đông, dịu dàng nói, “Lát nữa chúng ta mua thẻ điện thoại gọi điện về nhà xem thử, nhờ ba hoặc mẹ đi gọi bà đến, sau đó nói với bà mấy câu.”
Mắt Lâm Đông Đông sáng rực lên, vui vẻ gật đầu.
Trong trường có hai bốt điện thoại màu đỏ, ngay dưới ký túc xá nam với ký túc xá nữ.

Lâm Đông Đông lúc nào cũng nhìn thấy người xếp hàng mua thẻ gọi điện thoại, nhưng nhà bà ngoại không có điện thoại, nếu muốn gọi phải gọi đến nhà Tưởng Hải Dương, sau đó phải nhờ ba mẹ Tưởng đi gọi bà đến, Lâm Đông Đông sợ phiền hà nên chưa từng gọi.
Ăn xong cơm trưa, hai người ra ngoài trường mua thẻ điện thoại, loại thẻ IC này có rất nhiều mệnh giá khác nhau, Tưởng Hải Dương nói hay mua loại 50, phải ở đây ba năm, sau này thường xuyên gọi điện về nhà.
Lâm Đông Đông nghĩ một lát vẫn không đồng ý, mua loại 20 thôi, loại 50 mắc quá, nếu lỡ bị mất thì cậu sẽ tiếc đứt ruột!

Buồng điện thoại giờ này không có ai, Lâm Đông Đông với Tưởng Hải Dương nhanh chóng chạy tới, cắm thẻ IC vào bên trong khe thẻ, bấm số tiệm tạp hóa Hải Dương.
Tưởng Hải Dương trước tiên nói chuyện với ba mẹ Tưởng, báo cáo cho hai người biết mọi chuyện ở trường vẫn ổn.

Sau đó nhờ người nào rảnh thì đi gọi bà ngoại Lâm Đông Đông đến giùm, Lâm Đông Đông muốn nói mấy câu với bà.
Ba Tưởng nhanh chóng đồng ý, nói để ông đi gọi bà Lâm Đông Đông đến.
Bà ngoại đi chậm, sau khi cúp điện thoại khoảng chừng 10 phút, Tưởng Hải Dương mới lại gọi tới.
Lúc này là bà ngoại nghe, Tưởng Hải Dương ngoan ngoãn chào, hỏi thăm hai câu thì đưa điện thoại cho Lâm Đông Đông.
“Bà ơi ~” Lâm Đông Đông vui vẻ gọi, “Bà nghe con nói không?”
“Ôi chao ôi chao, ” bà ngoại liên tục đáp lời, “Bà nghe được, con ở trường ăn uống có tốt không? Có hòa đồng với bạn bè không? Khi nào con với Tiểu Dương mới về?”
Lâm Đông Đông không biết nên trả lời câu nào trước mới tốt, cậu vội vàng nói cái gì cũng tốt, ở trường cũng ổn, hai ngày nữa nghỉ lễ sẽ về, còn dặn bà đừng lo lắng gì có việc cũng chờ cậu về đã.
Bà ngoại lại hỏi ở ký túc có quen không, giáo viên dạy thế nào.

Hỏi xong một đống vấn đề lại kể gà mái trong nhà đẻ được bao nhiêu trứng, đều đang để dành cho cậu nghỉ về nhà ăn.
Lâm Đông Đông nghe bà ngoại nói luyên thuyên trong điện thoại, không kìm được mà mỉm cười, đôi mắt cong cong lấp lánh.
Tưởng Hải Dương hai tay đút túi, tựa đầu vào mái vòm màu đỏ của buồng điện thoại, nhìn Lâm Đông Đông nói chuyện điện thoại, mỉm cười dịu dàng.
Sau khi nói chuyện với bà ngoại, tâm trạng Lâm Đông Đông trở nên tốt hơn, bàn với Tưởng Hải Dương nghỉ lễ nên mua món gì ngon về cho bà ngoại, tiền tiêu vặt bà đưa cậu vẫn còn dư một ít.
Thời gian nghỉ trưa rất dài, bình thường hai người đều ra sân thể dục chơi hoặc đứng trên hành lang lớp học nói chuyện tào lao, không còn nơi nào khác để đi.
Lúc này nói chuyện điện thoại xong, hai người cách nhà ăn rất gần, thấy nhà ăn vẫn chưa đóng cửa thì đi vào, nói chung vẫn còn ngồi một lát.
Lầu một không còn ai, chỉ có hai dì đang dọn rác với thức ăn thừa.
Tưởng Hải Dương ma xui quỷ khiến kéo Lâm Đông Đông lên lầu hai, lầu hai có mấy người, đều là từng cặp trai gái ngồi rải rác khắp các góc, lén lút hôn môi.
Lâm Đông Đông lập tức cảm nhận được không khí khác thường, cũng hiểu rõ ý đồ của Tưởng Hải Dương.
Cậu kéo lấy tay Tưởng Hải Dương, lắc đầu.
Mặc dù những người ở đây đều là mấy cặp đôi yêu đương lén lút làm chuyện xấu, nhưng hai người bọn họ thì không được.
Bởi vì cả hai là con trai.
Thế nhưng Tưởng Hải Dương không để ý lắm, quét mắt nhìn một vòng, kéo Lâm Đông Đông đến một góc sát cửa sổ ngồi xuống.

Đó là góc khuất có tường che hai bên, bên trái lại có một cột trụ che chắn, trước mặt là mấy cái bàn hư xếp chồng, gần như bao bọc góc nhỏ lại.
Kỳ thực chỗ này không tốt lắm, bàn ăn sắp hỏng, bình thường học sinh không phải vì hết chỗ thì sẽ không tới đây ngồi.
Còn với những người muốn làm chuyện xấu mà nói, nơi này thật sự là chỗ tốt.
Tưởng Hải Dương có chút ảo não, sao không biết đến chỗ này sớm một chút chứ!

Lúc nãy hai người đi lên có mấy người để ý, nhưng nhìn thấy là hai tên con trai, bọn họ lập tức không quan tâm nữa, lại tiếp tục chuyện của riêng mình.
Chuyện như này cũng không phải lạ, thỉnh thoảng sẽ có một vài nam sinh đến đây, có thể là kéo bè kéo cánh đi đánh nhau, cũng có thể là nghiên cứu chuyện xấu xa gì đó, rất bình thường.
Cho nên không ai chú ý đến hai nam sinh ở trong góc hết.
Tưởng Hải Dương ấn Lâm Đông Đông ngồi vào bên trong, còn mình thì chen bên ngoài.
Quay đầu nhìn một vòng, cây cột trụ kia vừa vặn chắn hết tầm nhìn từ bên ngoài.

Hắn xoay người ôm lấy Lâm Đông Đông vào lòng, yên lặng hôn xuống.
Lâm Đông Đông vẫn rất lo lắng, tim đập thình thịch, chỉ sợ có ai phát hiện hai thằng con trai trốn trong góc nhà ăn hôn nhau.
Miệng cậu bị bịt kín, chỉ có thể trừng mắt đẩy Tưởng Hải Dương, hi vọng giữ lại chút lý trí đang chơi vơi nơi bờ vực.
Nhưng Tưởng Hải Dương hôn cậu rất chăm chú, đôi mắt nhắm nghiền khiên nhẫn liếm láp hai cánh môi đóng chặt, mãi đến tận khi liếm hở được một góc, lập tức thừa cơ chen đầu lưỡi vào, mở khóa hàm răng, tiến quân thần tốc.
Mặc dù tầm nhìn bị che chắn, nhưng bọn họ cũng không dám phát ra bất kỳ âm thanh kỳ quái gì.
Tưởng Hải Dương không buông thả như trước, chỉ dịu dàng liếm láp khoang miệng Lâm Đông Đông, cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại vào trong miệng mình, mút lấy mơn trớn.
Lâm Đông Đông không thể chống cự một Tưởng Hải Dương cuồng dã, lại càng không thể chống cự nổi một Tưởng Hải Dương dịu dàng.
Cho dù thế nào, chỉ cần đối diện là Tưởng Hải Dương, cậu sẽ không có sức chống cự.
Lâm Đông Đông tựa người vào trong ngực Tưởng Hải Dương, ngửa mặt lặng yên đáp lại nụ hôn vừa dịu dàng vừa ngập tràn lo lắng này.
Hôn nhau một lúc, Tưởng Hải Dương lại vói tay vào trong quần áo Lâm Đông Đông, vuốt ve một vòng bụng dưới cậu, sau đó duỗi tay đi xuống.
Lâm Đông Đông giật mình, rút đầu lưỡi về nhìn Tưởng Hải Dương ở khoảng cách gần, bàn tay cậu nắm chặt lưng quần, không cho Tưởng Hải Dương mò xuống nữa.
Hôn môi chưa tính, bây giờ còn muốn làm chuyện khác nữa, lá gan hắn cũng lớn quá rồi? Trái tim hắn vậy mà vẫn chịu nổi?
Thế nhưng Tưởng Hải Dương đúng là có thể chịu được, không chỉ chịu được, mà dục vòng dường như cũng bộc phát.
Loại cảm giác bí mật làm chuyện kích thích ở nơi công cộng này khơi dậy ham muốn của hắn, ở trong nhà ăn của trường, nơi góc nhỏ không ai để ý, hai bọn họ thân mật với nhau.
Tưởng Hải Dương nắm lấy tay Lâm Đông Đông đặt ở thân dưới của mình, quần thể thao đã bị thứ cứng rắn đội lên một đống.
Lâm Đông Đông cố gắng rút tay về, lắc đầu.
Nhưng Tưởng Hải Dương dường như càng muốn đầu độc cậu, bên nhau lâu như vậy rồi, Tưởng Hải Dương biết cậu không thể nào thắng nổi sự dụ dỗ của hắn.
“Đông Bảo Nhi…” Tưởng Hải Dương dán vào bên tai Lâm Đông Đông, khàn giọng nói, “Anh muốn,…!em sờ anh đi, anh cứng rồi…” Vừa nói hắn vừa vói bàn tay kẹt nơi lưng quần cậu xuống sâu hơn, “Đông Bảo Nhi để anh sờ em đi, anh muốn..”
Cuối cùng ngay lúc cậu thất thần, bàn tay bắt lấy thời cơ chen vào bên trong quần lót, nắm lấy thứ mềm mại thanh tú kia.
Lâm Đông Đông biết mình kháng cự thất bại, không thể làm gì khác hơn đành vùi đầu vào trong hõm cổ Tưởng Hải Dương, bàn tay cũng duỗi vào trong quần hắn, âu yếm gậy th*t to dài bừng bừng sức sống kia.
Tưởng Hải Dương một tay ôm lấy eo Lâm Đông Đông, tay kia nhanh chóng xoa nắn dương v*t cậu, thỉnh thoảng cúi đầu hôn lên môi cậu một cái.
Lâm Đông Đông trốn trong ngực hắn, cũng ra sức lấy lòng hắn, hi vọng hai người có thể nhanh chóng bắn ra, sau đó đi khỏi cái chỗ nguy hiểm này.
Lâm Đông Đông vừa sợ vừa kích thích, rất nhanh đã bắn ra, nhưng Tưởng Hải Dương thì vẫn chưa.
Vốn thời gian lên đỉnh của Tưởng Hải Dương đã dài rồi, sau khi hai người chân chính làm tình, Tưởng Hải Dương chỉ dựa vào bàn tay tuốt lại càng lâu ra hơn.

Lâm Đông Đông bắn được một lúc mà thứ kia của hắn vẫn giữ dáng vẻ giương cung bạt kiếm, cầm trong tay vừa nóng vừa cứng, trong thời gian ngắn chắc chắn chưa thể bắn ra.
Lâm Đông Đông tròn mắt ấm ức nhìn hắn, yên lặng lên án sao người này còn chưa bắn.
Tưởng Hải Dương vẻ mặt vô tội, trong mắt chứa ý cười xấu xa.
Lâm Đông Đông cảm thấy cứ tiếp tục như thế này thì không được, phải nhanh chóng để Tưởng Hải Dương bắn ra.
Cậu không biết đầu óc mình đột nhiên bị gì, ngồi xổm xuống, kéo quần Tưởng Hải Dương ra một chút, cầm lấy thứ công cụ ướt nhẹp kia, há miệng ngậm vào.
Tưởng Hải Dương bị hành động của cậu làm cho hô hấp cứng lại, con ngươi co rút.
Hắn thật sự không ngờ Lâm Đông Đông có thể lớn gan như vậy, trước đó còn lo sợ, vậy mà bây giờ lại ngồi xổm dưới bàn liếm cho hắn!
Nhưng ngạc nhiên qua đi, khoái cảm được khoang miệng ấm áp bao lấy ở giữa hoàn cảnh căng thẳng lo sợ này được khuếch đại đến mức tận cùng.
Lâm Đông Đông cảm giác thứ cứng rắn trong miệng to lên, thậm chí lúc đầu lưỡi mềm mại trượt lên thân gậy có thể cảm nhận được những đường gân lồi lõm xung quanh.
Tưởng Hải Dương nhếch miệng, cố gắng kìm nén không thở dốc.
Tay hắn đặt trên gáy Lâm Đông Đông, thoải mái xoa mái tóc mềm mại trong lòng tay.

Hắn nhẹ nhàng thúc hông, phối hợp với động tác phun ra nuốt vào của Lâm Đông Đông.
Lâm Đông Đông cảm nhận được dương v*t trong miệng rỉ chất lỏng càng nhiều, biết Tưởng Hải Dương cuối cùng cũng muốn bắn.
Vì thế cậu càng thêm ra sức kích thích lên gậy th*t trong miệng, phun ra nuốt vào, lại cong đầu lưỡi đâm lên mã mắt yếu ớt.
Nghe thấy tiếng thở dốc của người phía trên, cậu động lưỡi liếm quanh đầu khấc, lại liếm xuống dưới thân gậy, cùng với phần da nối liền thân gậy với gốc.

Cậu biết nơi này rất nhạy cảm, mỗi lần liếm ở đây, Tưởng Hải Dương sẽ không nhịn nổi.

Cậu có rất nhiều kinh nghiệm với hắn.
Quả nhiên, Tưởng Hải Dương chụp lấy gáy Lâm Đông Đông, lồng ngực phập phồng, thân dưới đong đưa, miệng nỉ non, “Đông Bảo Nhi…”
dương v*t Tưởng Hải Dương run rẩy trong miệng Lâm Đông Đông, Lâm Đông Đông nuốt đến tận gốc rễ, ngậm lấy phần đầu yếu ớt dùng sức mút một cái, nháy mắt tinh dịch nóng bỏng phun thẳng vào trong cổ họng.
Tưởng Hải Dương ngửa đầu phun chất lỏng đậm đặc, tất cả đều bị Lâm Đông Đông nuốt sạch.
Thế nhưng mùi hương tanh mặn lan tỏa trong không khí là minh chứng cho chuyện hai thiếu niên trốn ở trong góc điên cuồng âu yếm..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.