Tổ Thần Chí Tôn

Chương 127



Nhìn thoáng qua đại lượng yêu quái ở chung quanh nổi lơ lửng không dám nhích tới gần, Lưu Kham cau mày hỏi:

– Bây giờ chúng ta làm sao bây giờ?

– Tiểu tử Diệp Thần kia có chút cổ quái, trên người bị thương, thực lực đại giảm, theo lý thuyết sẽ bị yêu quái vây công đến chết, lại còn có thể chạy xa như thế, có thể thấy được hắn có một chút thủ đoạn tránh né yêu quái, không thể để cho tiểu tử này chạy, sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể, nếu để cho tiểu tử này chạy mất, sau này chúng ta cũng đừng nghĩ sống yên ổn!

Khâu Anh lạnh lùng thốt.

– Cùng nhau đuổi theo!

Một nhóm người hướng phương hướng hạ du con sông đuổi theo, Hạ Địa Quỳnh Lâu nguy cơ tứ phía, bọn họ ai cũng không dám nhảy xuống sông, ai biết trong sông này ẩn núp thứ gì?

– Chúng ta theo phương hướng sông tìm, nếu như gặp phải phiền toái, còn có thể theo sông trở lại.

Khâu Anh suy nghĩ một chút nói.

Nghe được Khâu Anh nói, chúng nhân ánh mắt sáng lên, không hổ là Tả thừa tướng, Hạ Địa Quỳnh Lâu này thế giới rộng lớn khôn cùng, nếu đi vào trong lạc đường, không chừng mấy tháng cũng ra không được, bọn họ chỉ dẫn theo hai tháng lương thực, nói không chừng sẽ chết đói ở bên trong, nếu theo sông ngòi đi, sẽ không lo những vấn đề này.

Diệp Thần theo con sông chảy xiết vẫn đi xuống, trong sông thâm thúy truyền đến trận trận hơi thở u hàn, phảng phất có đồ vật gì đó muốn từ trong nước chui đi ra, làm hắn mao cốt tủng nhiên.

Sau khi thi triển thần hồn, những thứ đó mới từ từ đi xa.

Ở trong con sông trôi nổi hơn hai mươi phút, nước chảy từ từ bằng phẳng, phía trước bờ sông là một mảnh loạn thạch, Diệp Thần bắt được một tảng đá bên bờ sông ngừng lại.

Ô ô, A Ly thấp giọng nức nở, trong con ngươi chứa đầy nước mắt, lo lắng nhìn Diệp Thần.

– A Ly, ta không sao.

Diệp Thần cười cười nói, tra nhìn vết thương trên người một chút, máu cũng đã dừng lại, dọc theo con đường này huyền khí hao tổn hơi nhiều, cũng không có chịu trọng thương gì.

Huyền khí trong cơ thể rỗng tuếch, Diệp Thần ngồi dậy, bắt đầu khôi phục huyền khí, huyền khí trên phi đao không ngừng xông ra tiến vào đan điền, đại khái mấy phút đồng hồ sau, huyền khí liền khôi phục bảy tám phần, thần hồn của hắn đột nhiên cảm giác đến cái gì, bỗng dưng mở mắt, hướng nơi xa nhìn lại, chỉ thấy mấy thân ảnh bay vút mà đến, chính là mấy người Khâu Anh!

Đám người này thật đúng là Âm Hồn Bất Tán!

– Tiểu tử kia ở bên kia!

– Đừng cho hắn chạy!

Khâu Anh thấy Diệp Thần ngồi xếp bằng ở trên tảng đá, ánh mắt lạnh lẻo, nếu là người bình thường, chảy nhiều máu, theo con sông trôi lâu như vậy, không chết cũng muốn rụng nửa cái mạng, cộng thêm nơi này yêu vật hoành hành, một tia máu tanh cũng có thể khiến cho yêu vật vây công, tiểu tử này lại còn sống, thật đúng là mạng lớn.

Mấy thân ảnh chạy nhanh tới, tốc độ Khâu Anh nhanh nhất, khoảng cách Diệp Thần chỉ có hơn 10m.

– Tiểu tử, lúc này xem ngươi còn chạy trốn nơi đâu!

Khâu Anh hừ lạnh một tiếng, một trảo rơi xuống.

– Chỉ bằng mấy người các ngươi, còn muốn bắt ta, tỉnh lại đi.

Khóe miệng Diệp Thần nhếch lên, mặc dù thực lực Khâu Anh cường đại, nhưng Diệp Thần là có rất nhiều thủ đoạn chạy mất, bây giờ thể lực đã khôi phục rất nhiều, căn bản không e ngại bọn họ, thấy Khâu Anh nhào đầu về phía trước, tung người nhảy lên, lại là phù phù một tiếng, nhảy vào trong nước.

Khâu Anh thấy Diệp Thần nhảy xuống nước, ở bên bờ sông dừng bước, nước sông này sâu không thấy đáy, phía dưới có những thứ gì căn bản thấy không rõ lắm, thỉnh thoảng truyền đến một chút hơi thở âm hàn mạnh mẽ, để cho hắn hơi có chút kiêng kỵ.

Trước lúc không có đến Hạ Địa Quỳnh Lâu, hắn lật xem qua một chút điển tịch cùng Hạ Địa Quỳnh Lâu có liên quan, có một từ để cho hắn khắc sâu, gặp nước không nhập, bên trong Hạ Địa Quỳnh Lâu, một chút yêu quái yêu vật cường đại đều thích chui ở đáy sông!

Diệp Thần nhảy vào sông bơi đi, hướng về mặt sau nhìn thoáng qua, đám người Khâu Anh ở bên bờ không dám xuống, hướng Khâu Anh dựng thẳng một ngón giữa, khóe miệng mang theo một tia khinh thường!

– Tiểu tử này thủ thế là có ý gì?

Mặc dù không rõ thủ thế của Diệp Thần, nhưng đám người Khâu Anh vẫn có thể đoán được một chút, Khâu Anh thân ở địa vị cao, chưa từng bị miệt thị qua như thế.

– Xuống nước, nước sông này chỉ rộng mười trượng, ta không tin hắn có thể chạy đi!

Khâu Anh mắng một tiếng, mấy người thủ hạ chần chờ một chút, phù phù phù phù toàn bộ nhảy xuống nước, hướng bên Diệp Thần bao vây tới, Khâu Anh tung người dựng lên, vượt qua mặt sông, hướng Diệp Thần đánh tới. nguồn tunghoanh.com

– Tiểu tử, ăn ta một chưởng!

Khâu Anh vung lên hữu chưởng, một chiêu Bổ Phong chưởng chụp được, lúc này hắn cực kỳ tức giận, khí thế bén nhọn chí cực.

Thấy Khâu Anh một chưởng rơi xuống, Diệp Thần hiểu được mình cùng Khâu Anh thực lực kém nhiều lắm, hơn nữa sáu người còn lại bên cạnh đã thật nhanh hướng mình bao vây tới.

Diệp Thần không có đón một chưởng này, mãnh liệt hít một hơi, hướng trong nước tàn nhẫn chìm xuống.

Oanh một tiếng nổ, một chưởng của Khâu Anh vỗ vào trên mặt nước, nước sông chấn động, nhấc lên cột nước ngập trời hơn mười trượng, bọt nước văng khắp nơi.

Diệp Thần lẻn vào đáy sông mấy trượng, nhưng vẫn cảm giác được một cổ chưởng lực xuyên thấu qua nước sông, làm hắn buồn bực hừ một tiếng, huyền khí trong cơ thể chấn động, trong nước tựa hồ có cái bóng màu đen gì cực kỳ nhanh xẹt qua, Diệp Thần vội vàng dùng thần hồn bảo vệ mình, Cửu tinh trong cơ thể cực kỳ nhanh vận chuyển.

Huyền khí trong cơ thể chấn động, hô hấp trở nên có chút khó khăn, cộng thêm đang ở trong đáy nước, trong lúc nhất thời có chút thiếu khí, nếu lên tới mặt sông, tất nhiên lại phải đón đánh Khâu Anh.

Chung quanh là nước, Diệp Thần linh quang chợt lóe, vận chuyển lên Thủy Thần quyết, thủy huyền khí trong cơ thể cùng huyền khí phụ cận tan ra làm một thể, cảm giác hít thở không thông nhất thời nhỏ rất nhiều, giống như cá lội, dán ở đáy nước du động, Thủy Thần quyết lại mơ hồ có một tia tăng lên.

Ở trong nước tu luyện Thủy Thần quyết, tốc độ tu luyện có thể so với bình thời nhanh hơn, trong lòng Diệp Thần mừng như điên, không nghĩ tới còn có phát hiện ngoài ý muốn như vậy.

Sau khi Khâu Anh đánh ra một chưởng, cũng không có xuống nước, mượn chưởng lực tung người trở lại bên bờ, hướng trong sông nhìn lại, một trận cuộn sóng này sau khi bình thường, mặt nước chậm chạp không có bất cứ động tĩnh gì, hắn không khỏi cau mày, theo lý thuyết tiểu tử Diệp Thần kia ăn mình một chưởng, cho dù không có bị thương, huyền khí trong cơ thể cũng sẽ chịu chấn động, hẳn là sẽ rất nhanh hiện lên mới đúng, làm sao lâu như vậy, vẫn còn lặn ở trong nước.

– Tiểu tử kia đi đâu?

Lưu Huân xem xét chung quanh, trong nước đen nhánh một mảnh, cái gì cũng nhìn không thấy, trong lòng hắn tức giận, nhiều người như vậy lại bắt không được Diệp Thần!

– Chung quanh tìm xem!

Lưu Kham không khỏi cau mày, tiểu tử Diệp Thần này thật có chút cổ quái.

– Lặn xuống đáy nước đi tìm!

Khâu Anh thấy đám người Lưu Kham chần chờ không đi, quát lên.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.