Editor: QinggWei
Vào tối ngày kỷ niệm 60 năm thành lập Vạn Hào, sau sáu tiếng đồng hồ loay hoay chuẩn bị ở Lệ gia Trì Hồng Nhạn cuối cùng cũng đã được Émi, một nhà tạo mẫu nổi tiếng người Ý lái xe đưa đến buổi tiệc.
Hơn nửa tiếng trước, người đàn ông người Ý mặc một thứ giống lông vũ kỳ lạ vỗ ngực tự hào nói với cô: “Tracy thân mến, đêm nay, tôi không thể đảm bảo cô là người phụ nữ xinh đẹp nhất, nhưng tôi chắc chắn rằng cô nhất định sẽ là phụ nữ mê hồn nhất.”
Sau đó, người đàn ông người Ý đó sử dụng rất nhiều thuật ngữ chuyên môn để giải thích cho cô định nghĩa của xinh đẹp và quyến rũ, người đó nói, xinh đẹp là hấp dẫn ánh mắt, nhưng mê người là hấp dẫn linh hồn.
Xinh đẹp hấp dẫn ánh mắt, mê người hấp dẫn linh hồn. Trong tiệm salon, cô đứng trước giương lẩm bẩm nhớ kỹ, không thể không thừa nhận lời nói của người đàn ông Ý tên Émi đó đã làm cho hư vinh nhỏ trong lòng cô lan rộng một chút, trong giương cô mặc sườn xám màu trắng được thêu bằng lụa Giang Nam, vì vết sẹo trên ngực cô mà Émi đã hao tâm tổn trí không ít, cuối cùng, anh ta đã chọn cho cô bộ sườn xám này.
May mắn thay, bộ sườn xám đó rất hợp với cô, Émi bối tóc cô lên, kiểu tóc rất đơn giản được kẹp bằng một chiếc trâm hiện đại, sau đó, nhà tạo mẫu người Ý trang điểm kiểu khói nhẹ nhàng cho cô.
Nguyệt bạch sắc sườn xám xứng hơi mê ly hun khói*, tao nhã mà mê hoặc.
*Ý nói sườn xám trắng sáng như trăng kết hợp với kiểu trang điểm khói mờ ảo mê hoặc.
Sau khi chỉnh sửa xong trang phục cho cô, anh ta đột nhiên nhảy loạn lên như một chú khỉ và liên tục nói với trợ lý của mình bằng tiếng Ý mà cô không hiểu được.
Trì Hồng Nhạn mang theo chút hư vinh nhỏ của mình đi đến buổi tiệc, ở trước sảnh Vạn Hào, cô không ngừng suy nghĩ, Trì Kinh Hồng nhìn thấy cô, anh sẽ thích chứ? Cô giờ đây giống như một cô thiếu nữ lần đầu tiên trong đời được khoác lên mình chiếc váy công chúa đi gặp chàng trai mình thích với tâm trạng bất an, mong chờ anh sẽ vui vẻ vì chiếc váy của mình.
Tại lối vào đại sảnh, Ngô Bảo Châu cùng chồng mặc quần áo sang trọng bắt tay chào hỏi với các vị khách, khi nhìn thấy cô Ngô Bảo Châu nhất thời bị thần hồn điên đảo, sau đó Ngô Bảo Châu bước đến ôm cô và thì thầm vào tai cô: “Nếu như Thư Nhiên thấy được thì tốt rồi!”
Lời nói của Ngô Bảo Châu khiến tim cô thắt lại, mấy phút trước, trong lòng cô chỉ muốn Trì Kinh Hồng nhìn thấy.
Ngô Bảo Châu dẫn cô vào hội trường.
Hội trường được trang hoàng lộng lẫy như một cung điện, bộ đồ ăn hoa lệ lấp lánh dưới ánh đèn, rượu ngon, hoa tươi, dàn nhạc, những người phục vụ mặc đồng phục với nét mặt tươm tất, những người đàn ông ăn mặc chỉnh tề tụ tập cùng cao đàm khoát luận*, trang sức của những người phụ nữ đeo trên người toả sáng rực rỡ dưới ánh đèn hoa mỹ.
*cao đàm khoát luận: nói chuyện thú vị, không câu thúc.
Trước mắt cô hiện tại chính là cuộc sống thượng lưu với quần áo lụa thơm tho, dáng dấp tóc mai yểu điệu*, ngợp trong vàng son.
*Nguyên văn y hương tấn ảnh – 衣香鬓影: Theo Baike giải thích thì đây là thành ngữ thường được dùng để chỉ người con gái ăn mặc phục trang hoa lệ.
Ngô Bảo Châu kéo cô đến gặp một số người lớn trong dòng tộc, liên tục giới thiệu rằng đây là vợ của Thư Nhiên, nghe vậy ai cũng như một mỉm cười đáp, gật đầu hỏi vài câu.
Cô không nhìn thấy Trì Kinh Hồng, thậm chí cả Lệ Xuân Hiểu mà chỉ thấy Tần Tiếu Quân đang trò chuyện cùng vài người phụ nữ, ánh mắt cô ta đột nhiên lạnh lùng chăm chú khi chạm mắt với cô.
Trì Hồng Nhạn quay đầu đi, nhớ tới lời cảnh cáo của cô ta với mình cách đây không lâu, có lẽ cô ta nói rất đúng, không nên đi nhìn trộm thứ không thể là của mình.
“Sao không thấy Cô và Xuân Hiểu?” Trì Hồng Nhạn nhỏ giọng hỏi.
Ngô Bảo Châu chỉ vào cánh cửa đang đóng trong đại sảnh, ghé vào tai cô nói: ” Bọn họ đang ở trong đó, vì lễ kỷ niệm 60 năm này, Trì Kinh Hồng đã đặc biệt mời tạp chí Michelin tới để đưa tin về khách sạn chúng ta. Trì Kinh Hồng thật sự rất giỏi. Đó là tạp chí Michelin đấy. Giám đốc của tất cả các khách sạn trên thế giới đều muốn trèo lên tạp chí Michelin. Tạp chí Michelin đưa biên tập và giám đốc đến nói rằng khách sạn của chúng ta nhất định sẽ xuất hiện trên tạp chí của họ.”
“Bất quá, Tracy.” Ngô Bảo Châu dò xét cô: “Em nhất định phải giữ thái độ khiêm tốn đấy, dáng điệu của em tối nay tuyệt nhiên là khẩu vị của người nước ngoài, nhưng cách theo đuổi phụ nữ của người nước ngoài thật đúng là khiến người ta đau đầu.”
Ngô Bảo Châu vừa dứt lời, cô liền thấy cánh cửa đang đóng kia mở ra, cả khán đã bỗng chốc yên lặng, sau đó vang lên những tràng pháo tay nồng nhiệt.
Trì Hồng Nhạn sững sờ một lúc, sau đó lòng nhói lên, lần đầu tiên nhìn thấy Trì Kinh Hồng, khi ấy anh vẫn còn là đứa trẻ đứng trong đài phun nước với đôi mắt cô đơn, anh lúc đó rõ ràng không cao, mạnh mẽ như bây giờ. Nhưng lại khiến cô dâng lên một nỗi chấp niệm, muốn đem tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời này cho anh.
Thời gian thấm thoát trôi, đứa trẻ không có gì đứng trong đài phun nước đó đã trở thành vị vua đẹp trai nhất thế giới, với bộ vest xám nhạt, áo sơ mi trắng sáng như tuyết, cà vạt màu xanh ngọc, kiểu tóc chỉnh tề tao nhã, bộ dáng đủ để mê hoặc lòng người. Người trong tay anh là nữ thần hoàng hậu Hy Lạp, họ bước tới đám đông, mỉm cười với các vị khách.
Suốt thời gian đó, ánh mắt của Trì Kinh Hồng không hề rơi vào người cô, trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy anh không còn là cậu thiếu niên đứng trong nước cô có thể chạm đến nữa rồi. Tại thời điểm mà cô không biết, Kinh Hồng của cô đã trở thành một người xa lạ đứng bên cạnh một người phụ nữ xinh đẹp khác.
Đôi mắt của cô dường như bất động dừng trên người Trì Kinh Hồng, cô tựa như đứa bé cố chấp hi vọng anh sẽ nhìn thấy cô, hiện tại cô không xấu, Émi còn khen cô rất quyến rũ.
Nhưng mà, từ đầu đến cuối Trì Kinh Hồng không hề nhìn tới đây, anh luôn cười với khách, nhìn người vợ xinh đẹp trong tay mỉm cười.
“Cô thấy chưa?” Không biết từ lúc nào, Tần Tiếu Quân đã đi đến bên cạnh, nói nhỏ bên tai cô, “Họ thật xứng đôi, phải không? Thái tử cùng công chúa, quốc vương cùng vương hậu. Trì Kinh Hồng trong tay Lệ Xuân Hiểu bây giờ chính là thái tử, là quốc vương. Nếu cô cứ cố chấp dây vào thì chỉ khiến cho anh ta bị hủy loại, kẻ trắng tay thân bại danh liệt.”
Trì Hồng Nhạn không hề để ý đến Tần Tiếu Quân, ánh mắt vẫn luôn kiên trì đuổi theo Trì Kinh Hồng. Trên sân khấu MC tuyên bố chủ tịch và phu nhân sẽ khiêu vũ để khai mạc buổi dạ tiệc.
Các vị khách tự động bước sang một bên.
Đây là lần thứ hai Trì Hồng Nhạn nhìn Trì Kinh Hồng và người phụ nữ trước mặt khiêu vũ, cô tránh sau mọi người, ngơ ngác thì hai người đang ở vị trí trung tâm kia, ánh đèn rọi trên người bọn họ, trông thật rực rỡ.
Điệu nhảy kết thúc, cả hội trường vang lên tràng vỗ tay như sấm, mọi người ở đây đều là hoàng tử có riêng mình một cô công chúa.
Cô quay đầu, muốn đi hít thở không khí bên ngoài, lúc này cô nghe thấy giọng nói của Tần Tiếu Quân: “Trì tiên sinh, anh có thể hôn vợ mình để biểu đạt tình cảm phu thê sâu đậm có được không?”
Trì Hồng Nhạn đột nhiên giữ chân lại, tiếng khách khứa reo hò vỗ tay vang lên, Trì Kinh Hồng đã hôn cô ấy thật sao?
Quay đầu nhìn, Trì Kinh Hồng thật sự đã hôn cô ấy! Anh cúi đầu, cô kiễng chân, hai người ở trung tâm quấn lấy nhau.
Nhìn trang phục của bản thân, Émi đúng thật là kẻ dối trá, nói nhiều như vậy khiến đầu óc cô mê muội, thực sự vô liệu mà. Trì Hồng Nhạn lấy ly rượu từ người phục vụ đi đến sân thượng.
Tựa nửa người vào ban công, Trì Hồng Nhạn đem ly rượu đổ vào trong bụng, cô hối hận vì sao không lấy thêm vài ly nữa, bỗng có một người nước ngoài trên tay cầm hai ly rượu xuất hiện trước mắt cô, anh ta đưa cho cô một ly.
Người này và Trì Kinh Hồng cùng bước ra từ cánh cửa đó, có lẽ là người của Michelin.
“Người Pháp sao?” Trì Hồng Nhạn không khách sáo, cầm lấy ly rượu, hỏi anh ta bằng tiếng anh.
“Đúng vậy.” Tiếng Anh của anh ta lưu loát vang lên, đưa cho cô một tấm danh thiếp nói: “Có thể cho tôi biết tên của cô được không?”
“Tại sao tôi phải nói tên tôi cho anh chứ?” Trì Hồng Nhận nhận lấy tấm danh thiếp. Thoạt nhìn, thật đúng là vị khách đó của Trì Kinh Hồng.
“Bởi vì tôi hoài nghi rằng bản thân đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên!”
“Hoài nghi?” Trì Hồng Nhạn bật cười, “Anh đến từ Pháp, có phải anh thường rơi vào loại hoài nghi này không?”
“Không, em là người đầu tiên.” Anh ta nghiêm túc.
“Được, nói xem tôi đã khiến anh yêu từ cái nhìn đầu tiên như thế nào đi.” Anh ta vỗ đầu. “Ay ya, không. Em vẫn còn nghi ngờ sao.”
Người Pháp đầy ria mép kia ngơ ngác nhìn cô. “Vừa rồi em đứng đó, tôi còn tưởng rằng em rất thần bí. Bây giờ, tôi lại nghĩ em rất đáng yêu.”
Thần bí? Đáng yêu? Ừ! Cô rất thích nó.
Trì Hồng Nhạn uống hết ly rượu anh ta đưa, cô chỉ vào ly rượu còn lại trong tay anh ta nói: “Nếu anh đưa cho tôi ly rượu này, tôi sẽ nói cho anh biết tên của tôi.” Người Pháp ngoan ngoãn đưa ly rượu cho cô.
Sau khi uống cạn, cô ngước thấy Trì Kinh Hồng đang đi về phía này, bên cạnh còn có mấy người đàn ông trung niên, họ nói cười với Trì Kinh Hồng, mà vị vua đẹp trai kia lại trông có vẻ không kiên nhẫn lắm, rất tốt! Trì Kinh Hồng bây giờ có thể tùy ý thể hiện sắc mặt trước mọi người, không giống như trước đây dù không vui anh cũng giả vờ vui vẻ.
Cuối cùng, anh cũng nhìn thấy cô.
Cho nên.
Cô ghé mặt đến tai người Pháp: “Thưa ngài, rất cám ơn ly rượu của ngài, nhưng phải làm sao đây? Anh đã gặp phải một kẻ lừa đảo rồi.”
Đúng, cô là một kẻ lừa đảo, thậm chí là tự lừa dối mình, lừa dối bản thân để không đố kị.
Rõ ràng cô rất muốn đem mặt Trì Kinh Hồng cào thành nhiều mảnh khi anh thực sự hôn Lệ Xuân Hiểu.
“Hai người làm gì vậy?” Cô nghe thấy giọng nói tức giận của Trì Kinh Hồng.
Trì Hồng Nhạn cách xa người Pháp, đặt tay lên vai anh ta, vươn đầu lưỡi liếm miệng nói: “Anh Trì, vị khách quý của anh nói rằng tôi rất thần bí và dễ thương, có lẽ anh ta đã tôi yêu từ cái nhìn đầu tiên rồi. Anh ta….”
“Em còn không bỏ tay xuống, có tin hay không, hiện tại trước mặt mọi người hôn em.” Trì Kinh Hồng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
“Anh Trì? Hình như anh quên mất mình vừa rồi đã hôn vợ mình trước mặt mọi người, sao bây giờ còn muốn trước mặt mọi người mà hôn tôi. Anh có biết hậu quả của việc này không?”
Trì Hồng Nhạn giọng run run, tay vẫn đặt trên vai người Pháp, trong phút chốc, cô đã có một ý nghĩ điên rồ như vậy, cứ như vậy đi! Nếu lời nói của cô khiến anh hôn, để mọi người chứng kiến khoảnh khắc này và sau đó…
Khi đầu anh càng ngày càng tiến gần cô, cô sợ hãi, vội vàng bỏ tay ra khỏi vai người Pháp.
Vẻ mặt của Trì Kinh Hồng hiện rõ, vẻ mặt đó dường như đang chế giễu cô vì cô đã trở thành một kẻ đào ngũ lần nữa.
Trì Hồng Nhạn chật vật man theo ban công trốn đi, cô bước đi không ngừng, rời khỏi hội trường, để lại những ánh mắt và âm thanh của sự xa hoa từ âm nhạc và rượu phát ra.
Khi đến lối đi thiếu ánh sáng, cô nghe thấy tiếng bước chân vội vã ở phía sau.
“Trì Hồng Nhạn, em còn định trốn bao lâu nữa?”
Giọng nói của người phía sau không cao cũng không thấp cất lên.
“Trì Hồng Nhạn, em ghen tị, em ghen tị vì anh cùng cô ấy hôn môi ư?”
Trì Hồng Nhạn bước chân càng lúc càng nhanh.
Người phía sau cười chế giễu: “Trì Hồng Nhạn, em càng lúc càng nhát gan, nhát gan đến mức không dám thừa nhận mình ghen tị?”
Bước chân của Trì Hồng Nhạn dừng lại, người phía sau cũng dừng theo.
“Vừa rồi.” Anh thì thào nói: “Cô ấy hôn anh trước, lúc đó anh còn không kịp phản ứng.”
“Nhưng anh không đẩy cô ấy ra?”
Quay đầu lại, cô hung dữ nói.
Kinh Hồng của cô nở nụ cười, cười đến không biết có bao nhiêu thoải mái liền thoải mái.
“Không cho cười!” Cô lại hung dữ nói.
Nhưng, anh vẫn cười.
Cô nắm lấy cà vạt anh, kéo khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của anh lại gần mình.
Một lúc lâu sau, Trì Hồng Nhạn không hiểu chuyện gì đã xảy ra với mình vào lúc đó, như thể nụ cười của Trì Kinh Hồng là một loại ma thuật mạnh mẽ.
– Hết chương 40-
——-