Editor: Linh Le
Năm mười hai tuổi, Trì Kinh Hồng biết tới bộ phim “Castle in the sky”. Cậu thích bộ phim đó và cũng thích luôn nhạc phim của nó. Thậm chí cậu cũng có thể huýt sáo giai điệu của bản nhạc ấy.
Vào năm mười hai tuổi, Trì Kinh Hồng thường tưởng tượng rằng một trong những học sinh tiểu học trong khu mỏ gặp được một cô gái tên Sheeta đến từ thế giới bên ngoài vào một ngày nọ, bọn họ đã cùng nhau tìm ra một toà thành trên bầu trời.
Toà thành trên không ấy đã được cậu gửi gắm tất thảy trí tưởng tượng của mình về hạnh phúc. Ở đó có nhà của cậu, nơi bố mẹ, anh chị em của cậu sinh sống. Họ hiền lành, tốt bụng, mọi người trong gia đình đều yêu thương nhau.
Giai điệu bài Castle in the sky chậm rãi xuyên qua ô cửa kính và đến bên tai cậu. Hồng Nhạn ngồi bên cạnh cậu nhắm mắt lại, hàng mi dài rung rinh trong cơn gió buổi tối. Ánh sáng phát ra từ ô cửa nhỏ nhẹ nhàng rơi trên đôi hàng mi cô và khẽ đung đưa theo gió.
Cảnh tượng này sẽ không bao giờ thoát khỏi những giấc mơ của cậu trong những năm tháng sau này, khi mà cậu và cô phải chia xa. Rất lâu về sau, cậu mới nhận ra rằng có lẽ, cô gái tên Trì Hồng Nhạn không biết từ khi nào đã trở thành Sheeta của cậu.
Đêm hôm ấy, con phố dài này dường như đã trở thành một khuông nhạc, khuông nhạc mang giai điệu của bài Castle in the sky đang trôi chảy. Nó khiến con phố này trở nên khác lạ so với chính mình.
Trì Kinh Hồng và Trì Hồng Nhạn đi dọc theo con đường dài.
” Lúc nãy cậu đã bỏ gì vào trong miệng thế?” Trì Kinh Hồng không thể không hỏi.
” À, đó là chocolate, mình thuận tay lấy nó từ trong phòng bao.” Trì Hồng Nhạn mỉm cười nhìn Trì Kinh Hồng. ” Kinh Hồng, cậu không biết ư? Mỗi khi tức giận, mình sẽ ăn chocolate.”
Mình cũng thật biết nói dối, nói dối mà mặt không đổi sắc.
” Tôi xin lỗi.” Trì Kinh Hồng suy nghĩ một lúc ” Hồng Nhạn”.
Tiếng ” Hồng Nhạn ” so với ” Trì Hồng Nhạn ” từ miệng Trì Kinh Hồng phát ra lại càng ấm áp biết bao. Cô dịch sát về phía cậu, choàng lấy vai cậu:
” Cậu quên rồi ư, Trì Hồng Nhạn chỉ giận Trì Kinh Hồng trong vòng một phút thôi mà.”
Khi họ đến bến tàu, họ phát hiện ra rằng mình đã lỡ chuyến phà cuối cùng.
” Làm sao bây giờ?” Trì Hồng Nhạn cau mày khổ sở.
Trì Kinh Hồng nhìn xung quanh một lượt sau đó kéo Trì Hồng Nhạn tới một nơi chuyên cung cấp chỗ nghĩ ngơi cho khách du lịch.
“ Chúng ta hãy ở đây chờ trong năm tiếng. Năm tiếng sau sẽ có chuyến tàu đầu tiên.”
Nơi bọn họ nghỉ ngơi có tầm nhìn hướng ra biển. Từ đó có thể thấy được ánh đèn trên đảo Cỏ Lãng Tự, đèn neon trên biển quảng cáo bên bờ biển phản chiếu lên mặt biển, tạo nên hai mảng đối lập sáng tối ở cảng.
Bọn họ ngồi xuống ghế, vì ghế không có lưng dựa nên Trì Hồng Nhạn phải dựa đầu vào một cây cột, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy.
Trì Kinh Hồng cởi áo khoác ra và choàng lên người Trì Hồng Nhạn, kéo đầu cô dựa lên vai mình.
“ Như vậy sẽ thoải mái hơn.” Cậu khẽ nói.
Trì Hồng Nhạn mím môi, sau một chuyến hành trình dài khiến cô cảm thấy hơi mệt mỏi.
Trì Hồng Nhạn yếu đuối thế này làm Trì Kinh Hồng thấy khó chịu. Cậu thực sự không thích nhìn thấy cô như vậy.
“ Hồng Nhạn, cậu có biết tên của bài hát mà chúng ta vừa nghe bên ngoài hiệu sách là gì không?”
Cô gái đang tựa đầu lên vai cậu lắc đầu.
“ Nó tên là Castle in the sky.”
“ Castle in the sky?” Trì Hồng Nhạn thì thầm, “ tên của nó cũng dễ nghe y như giai điệu của nó vậy.”
“ Đó cũng là tên của một bộ phim. Tôi đã từng xem nó. Cậu có muốn nghe nội dung không?”
Cô khẽ gật đầu.
Vì vậy, Trì Kinh Hồng bắt đầu kể lại câu chuyện, kể một cách rất tỉ mỉ, từ khi Pazu gặp được Sheeta cho tới khi hai người nhờ đức tin của mình mà tìm thấy được tòa thành trên bầu trời.
Sau khi câu chuyện kết thúc, cả hai im lặng một lúc lâu. Cuối cùng trì Hồng Nhạn khẽ hỏi cậu:
“ Kinh Hồng, cậu nói xem, có phải thực sự có tồn tại một tòa thành trên bầu trời như vậy với một cái cậy sự sống trên đời không? Cây sự sống đó có thể kéo dài sự sống của một người không?”
Trì Kinh Hồng không trả lời. Nhìn vào màn đêm, cậu chậm rãi huýt sáo, mang giai điệu của Castle in the sky lan rộng ra xung quanh.
“ Nghe hay thật đấy, Kinh Hồng!” Trì Hồng nhạn cầm lấy tay Trì Kinh Hồng đem tới trước mặt mình. “ Nhìn này, nó hay tới mức làm mình rơi lệ.”
Trì Kinh Hồng lấy tay mình lau đi những giọt nước mắt rơi trên má cô.
“ Kinh Hồng, cậu có thích cô gái tên Mai Nặc đó không?”
“ Không phải như vậy, cô ấy và tôi chỉ là bạn cùng lớp.”
“ Thì ra là thế!”. Suy nghĩ một lát, Trì Hồng Nhạn nói.
“ Kinh Hồng, cậu có thể không động lòng với một cô gái khi còn quá sớm được không?”
Nếu muốn động lòng thì chờ cho tới khi qua hai mươi lăm tuổi được không, Trì Hồng Nhạn khẽ thầm thì trong lòng.
Khi bình minh ló dạng, khi tiếng còi quen thuộc của chiếc phà vang lên, Trì Hồng Nhạn khoác chiếc áo lại lên người Trì Kinh Hồng.
“ Kinh Hồng, mình sẽ luôn nhớ mãi đêm nay, cho tới chết cũng không quên.”
Trì Kinh Hồng giận dữ hất tay Trì Hồng Nhạn ra. Cô gái này thật vô lý. Mới sáng sớm ra đã nói tới chết chóc này nọ, thật khó chịu.
Lúc đầu, Trì Hồng Nhạn cứ nghĩ rằng sau đêm ấy, hai người sẽ trở nên than thiết hơn. Nhưng Trì Kinh Hồng vẫn là Trì Kinh Hồng, một người luôn luôn trầm lặng ít nói.
Vào tháng tám, Jack phải rời đi. Trì Hồng Nhạn liên tục cầu xin anh ấy ở lại thêm một tháng nữa nhưng chàng trai tới từ Anh quốc ấy nhất quyết nói không.
Trì Kinh Hồng phải thừa nhận rằng Trì Hồng Nhạn có một năng khiếu nhất định về ngôn ngữ. Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, cô đã có thể nói chuyện với Jack bằng tiếng Anh.
Khi Jack đến, anh ấy mang theo một cái balo lớn, và khi anh ấy đi, vẫn là chiếc balo ấy nhưng trên đó có thêm một chuỗi dây trang trí làm bằng những chiếc vỏ sò. Nó được làm ra bởi Trì Hồng Nhạn và cũng chính tay cô là người đã đeo nó lên balo của anh ấy.
Không hiểu sao, Trì Kinh Hồng cảm thấy chuỗi dây đó chướng mắt cực kỳ.
Hôm đó, Trì Thanh Dương đưa họ tới sân bay.
Trì Hồng Nhạn mặc chiếc váy được Jack tặng hôm sinh nhật. Tại sân bay, anh chàng người Anh đó nói với Trì Hồng Nhạn, “ Cô gái thân yêu của tôi, em có thể mặc chiếc váy ấy và xoay người một vòng cho vị khách sắp rời đi này xem không?”
Cô đứng ở đó, nở nụ cười và gật đầu, sau đó nâng váy và nhón chân lên.
Chiếc váy rộng xoay quanh như bông hoa đang dần hé nở, mái tóc đen như đang nhảy múa trong không trung. Cảnh tượng ấy khiến mọi người vô thức dừng lại.
Lần đầu tiên, Trì Kinh Hồng cảm thấy ngạc nhiên vì cô gái kỳ lạ ấy dường như biến thành một cô gái trưởng thành tinh tế trong tức khắc.
Trì Hồng Nhạn dừng lại, Jack, em tặng thêm cho anh ba vòng miễn phí.
Anh ấy khẽ cười, cúi người và ôm chầm lấy Trì Hồng Nhạn. Anh nói, tạm biệt, người bạn Trung Quốc của tôi.
Tạm biệt, người lữ khách của em. Tay Trì Hồng Nhạn ôm lấy cổ Jack và áp má mình vào má anh ấy.
Tư thế này có hơi mờ ám trong mắt Trì Kinh Hồng. Thật táo bạo cho một cô gái suốt ngày luôn ru rú trong nhà.
Anh chàng ấy cũng đi đến bên Trì Kinh Hồng, ôm lấy cậu như ôm Trì Hồng Nhạn. Còn ghé vào tai cậu thì thầm, này, cậu bé khó chịu, cậu phải thật quan tâm cô ấy, nếu không dễ bị mấy anh chàng khác cướp đi mất đấy.
Trì Kinh Hồng đẩy anh ấy ra. Tên người Anh này đúng là có bệnh thần kinh. Quan tâm? Cậu còn không biết nó có nghĩa là gì.
Trên đường về, Trì Hồng Nhạn đẩy đẩy người Trì Kinh Hồng: “ Kinh Hồng, cậu khó chịu với Jack sao?”
Cúi đầu, Trì Hồng Nhạn rũ vai xuống, sau đó nhìn ra cửa sổ.
“ Cậu nói xem, có phải mình và anh ấy sẽ không bao giờ được gặp lại không?”
Trì Kinh Hồng gục đầu sang một bên, đúng là hồn ma lại gặp được một con quỷ ngoại quốc.
Cuối tháng tám, cô gái tên Mai Nặc bất ngờ đến nhà họ cùng với một cô gái khác nữa. Hôm đó, Trì Hồng Nhạn vừa mới tỉnh ngủ liền nghe thấy có ai đó đang nói chuyện trong phòng khách.
Mai Nặc mặc một chiếc váy màu hồng đào đứng ở trong phòng khách mỉm cười với cô. Bộ dáng ấy khiến Trì Hồng Nhạn liên tưởng tới một câu nói thường dùng để miêu tả vẻ đẹp của một mỹ nhân: khuôn mặt như hoa đào, thiếu nữ như gió xuân đứng dưới gốc mai khẽ nở nụ cười.
Cô ấy thật xứng đôi khi đứng cạnh Kinh Hồng ngay trong nhà của họ! Trì Hồng Nhạn chua chát nghĩ.
Thế nhưng, cô gái ngốc nghếch kia lại như vậy, bày ra một bản mặt không đổi sắc, đi tới bên cạnh Trì Kinh Hồng, thì thầm vào tai cậu. Yên tâm đi, mình và ông sẽ tới nhà thờ và ở lại đó đêm nay.
Cô sao lại có thể không hiểu rõ tâm trạng của Trì Kinh Hồng? Ông ngoại cái gì cũng tốt, chỉ là không thích bạn học của Kinh Hồng tới chơi. Có nhiều khi, ông ngoại trả lời điện thoại của bạn học Kinh Hồng rằng, Kinh Hồng không có ở đây, dù rằng đôi khi Kinh Hồng vẫn ở ngay đấy.
Cho nên, hiện tại khuôn mặt của Trì Kinh Hồng mới tỏ vẻ khó xử như thế?
Nhưng Trì Hồng Nhạn cũng không tiếp khách. Sau khi nói mẹ Minh đi nghỉ, cô liền ở riết trong thư phòng. Không lâu sau, Trì Hồng Nhạn nghe thấy tiếng cười như tiếng chuông bạc của cô gái truyền đến.
Trong lòng Trì Hồng Nhạn giờ phút này đây lại dâng lên nỗi phiền muộn. Kinh Hồng chưa bao giờ chọc cho cô cười cả, cậu chỉ luôn cười nhạo cô. Thậm chí có khi cả buổi cậu cũng không cười lấy một cái.
Tới bữa tối, Trì Kinh Hồng đi tới thư phòng.
Sau khi đi vào, cậu không nói gì, chỉ ngồi xuống bên cạnh cô. Một lúc lâu sau mới lên tiếng: “ Mai Nặc nói muốn ở lại đây vào đêm nay. Nếu vậu thích thì tôi sẽ để họ ở lại. Nếu cậu không thích thì tôi sẽ nói họ đi ngay.”
“ Kinh Hồng.” Khẽ thở dài, Trì Hồng Nhạn đóng cuốn sách lại: “ Kinh Hồng, mình phải nói với cậu bao nhiêu lần nữa, đây là nhà của cậu, tại sao cậu cứ luôn không hiểu thế!”
– ———————-
Hết chương 7