Tôi Biến Thành Mèo Của Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 3



Edit: Cáo

Beta: Maria, Amin

5

Tôi lần nữa tỉnh lại ở ký túc xá.

Lần này tôi đã xác định, sau khi ngủ tôi sẽ biến thành mèo của Bùi Chu Lâm, đồng thời, chỉ cần tôi ngủ tiếp thì sẽ biến trở lại.

Nhưng làm sao để phá giải hiện tượng này, tôi không có manh mối nào.

Dù sao cũng không có khả năng là do bình luận muốn biến thành Nguyên Bảo của tôi đâu ha?

Mắt tôi sáng lên, có thể xuống tay từ đó.

Tiếng tin nhắn cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi, tôi nhìn qua, là của Bùi Chu Lâm gửi đến.

Cậu ấy hẹn tôi ngày mai đến phòng học tự học, đầu tôi dường như vẫn còn lưu lại chút độ ấm từ lòng bàn tay cậu ấy, mặt tôi nóng lên, nhanh chóng trả lời.

“Được, ngày mai gặp.”

Trai đơn gái chiếc, ở chung một phòng, rất thích hợp để phát triển tình cảm.

Nhưng tôi thật sự không ngờ tới, cuối cùng khả năng toán học của tôi được phát huy hết mức có thể.

Bùi Chu Lâm đúng giờ đến chỗ hẹn, cậu ấy nâng mắt kính, ánh sáng hắt ra từ mắt kính lạnh như băng.

“Tớ nghĩ ra cách giải đơn giản hơn cho hai câu hôm qua rồi.”

Tôi trang điểm tỉ mỉ, mặc một chiếc váy xinh xắn trong thời tiết 0 độ này chẳng khác gì đồ ngốc cả.

Tôi nhẫn nại nghe cậu ấy giảng bài. Không biết là do trình độ dạy của cậu ấy cao hay do lòng tôi không còn tạp niệm, nói chung là tôi đã tiếp thu được không ít.

Tôi nhìn sườn mặt của Bùi Chu Lâm, ngẩn ngơ chìm vào hồi ức, lúc ở nhà Bùi Chu Lâm làm bài tập, dì Bùi sẽ mang đồ ăn vặt và trái cây cho chúng tôi.

Bùi Chu Lâm chú ý tới ánh mắt của tôi, quay đầu hỏi: “Hôm nay tớ đẹp trai không?”

Tôi thoải mái thừa nhận: “Đẹp, đẹp hơn mấy đề toán này.”

Hình như cậu ấy không ngờ tôi sẽ trả lời như vậy, hai tai nhanh chóng xuất hiện màu đỏ đáng yêu, cũng không dám nhìn tôi.

“À ừm… Hôm nay cậu cũng rất xinh.”

Cái gì đây, hóa ra là vẫn để ý đến tôi.

Tôi thẳng lưng lên, làm dáng hất tóc: “Rõ ràng là lúc nào tớ cũng xinh đẹp.”

Bùi Chu Lâm khẽ “ừ” một tiếng, nói nhỏ: “Cậu vẫn luôn rất xinh đẹp.”

Bùi Chu Lâm kêu giảng bài khát nước, nói muốn nghỉ ngơi một lát, cậu ấy ra ngoài mua nước.

Tôi nhân cơ hội lướt điện thoại, xem video vuốt chó vuốt mèo mà không biết trời đâu đất đâu.

Trong video là một chú mèo mập Thái Lan đang đùa nghịch theo sự chỉ dẫn của chủ nhân, thân hình cường tráng nhẹ nhàng lộn ngược ra sau khiến tôi tui vẻ mà cười “haha”.

Xem lại video đó mấy lần, Bùi Chu Lâm đứng sau lưng mà tôi cũng không biết.

“Khụ khụ.”

Tôi bị dọa giật mình, quay đầu thấy Bùi Chu Lâm sắc mặt không tốt.

Tôi có cảm giác chột dạ khi bị bắt gặp làm chuyện xấu.

Cậu ấy đưa tôi một ly trà sữa nóng, tùy ý nói: “Mua một tặng một, không muốn uống thì để làm ấm tay cũng được.”

Tôi cảm ơn nhận lấy, nhưng cậu ấy lại không buông túi trà sữa ra.

“Hả?” Tôi ngẩng đầu khó hiểu nhìn cậu ấy.

“Thật ra, mèo nhà tớ cũng biết lộn ngược ra sau.”

Cậu ấy ngượng ngùng nhìn ra chỗ khác: “Cậu có muốn đến nhà tớ xem không?”

“Hả, đến nhà cậu á?”

Tôi cúi đầu làm vẻ ngại ngùng.

Đúng là đang gấp thì có người giúp.

“Thế nên hôm nay có thể đến xem không?”

6

Trong lòng tôi vô cùng kích động.

Không chỉ là vì tìm được điểm đột phá trong chuyện biến hình, mà còn vô cùng phấn khích vì được gặp idol.

Tôi tung tăng nhảy nhót phía sau Bùi Chu Lâm, không đợi cậu ấy dẫn đường tôi đã ngựa quen đường cũ vọt đến chỗ thùng giấy mà Nguyên Bảo thích ngủ nhất, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, bị sự xinh đẹp của chú mèo mập chọc đến khẽ kêu lên một tiếng, quên luôn mục đích ban đầu khi đến đây.

Dễ thương quá đi mất.

Sao lại có một chú mèo đáng yêu như Nguyên Bảo vậy nhỉ? Từ đầu đến thân mình đều tròn xoe như thế.

Lúc này Nguyên Bảo đang ngửa người “hừ hừ” mà ngủ, chiếc bụng tròn xoe theo từng nhịp thở mà phập phồng lên xuống, trông rất đáng yêuuu.

Tôi hét chói tai giống như meme Marmota* trong lòng vì vẻ dễ thương ấy.

“Tớ mua rất nhiều ổ mèo nhưng nó chỉ thích nằm thùng giấy.”

Bùi Chu Lâm cũng ngồi xổm xuống bên cạnh tôi, chỉ chỉ những ổ mèo đầy kiểu dáng thú vị ở xung quanh, hơi căng thẳng giải thích với tôi.

Tôi hiểu rõ gật đầu, không ngắt lời cậu ấy. Tôi xem Nguyên Bảo từ lúc còn là một chú mèo nhỏ biến thành một chú mèo mập như bây giờ nên biết cậu ấy quan tâm đến Nguyên Bảo như thế nào.

Bên cạnh là một ổ mèo hình hamburger, lúc ấy Bùi Chu Lâm còn quay video khui hộp, tôi còn bình luận dưới bài đăng ấy nữa cơ mà.

Tôi nói gì ấy nhỉ? Ồ, tôi nói nếu bé mèo không thích thì sinh viên đại học hai mươi tuổi ở trong này có được không?

Tôi chột dạ dời tầm mắt, trong lòng thế mà lại nghĩ lần sau biến thành Nguyên Bảo thì sẽ thử xem sao.

Tôi giả vờ đây là lần đầu tiên nhìn thấy Nguyên Bảo, nhỏ giọng hỏi cậu ấy: “Nó tên là gì vậy?”

Bùi Chu Lâm cũng bắt chước tôi nhỏ giọng: “Tên là Nguyên Bảo, cậu xem đầu mũi nó có một đốm trắng trông có giống đồng tiền không?”

Tôi nhếch môi: “Hình như vậy.”

“Mẹ của nó cũng có đốm này, nhưng màu đậm nhiều hơn nên gọi là Kim Bảo.”

Tôi không chú ý đến ánh mắt chờ mong của Bùi Chu Lâm mà chỉ chăm chăm nhìn vào chiếc bụng mềm mại của Nguyên Bảo.

Aaa, muốn vùi đầu vào đấy quá đi.

Có thể là do ánh mắt của tôi quá nóng bỏng, Nguyên Bảo cũng tỉnh lại từ trong giấc mộng.

Tôi kích động đấm liên tục vào người Bùi Chu Lâm: “Nó tỉnh rồi! Nó tỉnh rồi! Nó tỉnh rồi!!”

Bùi Chu Lâm càng căng thẳng hơn: “Nguyên Bảo có lẽ hơi sợ người lạ, không phải là không thích cậu đâu…”

Bùi Chu Lâm vừa nói dứt lời, Nguyên Bảo mà cậu ấy lo lắng đã nhẹ nhàng nhảy xuống, chậm rãi đi tới bên chân tôi nằm xuống, lộ ra chiếc bụng trắng như tuyết.

Bùi Chu Lâm:?

Tôi:?

Bùi Chu Lâm kinh ngạc vì không biết Nguyên Bảo còn có bộ dạng này, còn tôi thì ngạc nhiên, mừng rỡ vì còn có chuyện tốt như này.

Tôi vừa mừng vừa lo ôm lấy Nguyên Bảo, bé mèo trong ngực tôi tìm một tư thế thoải mái, ngoan ngoãn tiếp tục ngủ, để mặc cho tôi sờ lông.

Bùi Chu Lâm ngồi bên cạnh tôi, thấy tôi và Nguyên Bảo hợp tác như vậy thì có chút ghen tị.

Tôi bế Nguyên Bảo đến trước mặt cậu ấy, ra hiệu bảo cậu ấy sờ bụng Nguyên Bảo.

“Bụng của nó siêu mềm luôn.”

Vẻ mặt Bùi Chu Lâm như không để ý, trong miệng lẩm bẩm gì mà vốn dĩ là mèo của tớ và cậu…

Nhưng tay lại rất thành thật sờ bụng mèo.

Nhưng lúc tay cách bụng mèo còn một centimet nữa, Nguyên Bảo hé mắt thấy thế liền xoay người bỏ chạy.

Dáng vẻ Bùi Chu Lâm khi ăn trái đắng này vừa đáng thương vừa đáng yêu vô cùng.

Tôi cố gắng cười bé nhất có thể.

Bùi Chu Lâm chắc là muốn lấy lại danh dự, một tay cầm cần câu mèo, một tay cầm súp thưởng nhìn Nguyên Bảo đang nằm rạp dưới đất.

“Nguyên Bảo, lật người về sau một cái đi nào, chỉ một cái thôi.”

Nguyên Bảo vẫn bất động như núi.

Bùi Chu Lâm điều chỉnh thái độ, cong cong chiếc lưng thẳng tắp xuống một xíu.

“Em làm được mà, lần trước lúc em chơi với cần câu mèo…”

Nguyên Bảo khinh thường nhìn Bùi Chu Lâm một cái, cuối cùng cũng động đậy thân thể, đổi tư thế, xoay mông về phía mặt cậu ấy.

Bùi Chu Lâm: …

Tôi không nhịn được nữa, cười to không ngừng.

Mãi đến khi cậu ấy tiễn tôi ra trước cửa vẫn còn đang nhấn mạnh “Hôm nay Nguyên Bảo sợ người lạ”, “Nguyên Bảo chưa tỉnh ngủ nên không có sức biểu diễn”.

Tôi gật đầu, giả vờ như không thấy chú mèo mập màu cam đang chạy loạn trong phòng.

“Lần sau, lần sau cậu đến nhà tớ, Nguyên Bảo chắc chắn sẽ biểu diễn cho cậu xem.”

Bùi Chu Lâm nghiêm mặt nói với tôi.

Tôi chớp chớp mắt: “Ok.”

Như thế là đã hẹn được lần gặp tiếp theo.

Sau khi trở về, Bùi Chu Lâm gửi cho tôi rất nhiều ảnh của Nguyên Bảo.

Từ nhỏ đến lớn, cậu ấy tỉ mỉ chia sẻ cho tôi quãng đường trưởng thành của Nguyên Bảo.

Tôi xem nhật ký cuộc trò chuyện, khóe môi chưa từng hạ xuống.

Bạn cùng phòng đi qua, trêu ghẹo nói: “Tâm Tâm xem gì mà cười ngọt ngào thế?”

Tôi mở một tấm ảnh của Nguyên Bảo, cười híp mắt: “Xem bé mèo dễ thương đó.”

Còn có chủ nhân đáng yêu của chú mèo nữa.

Hết chương 03!


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.