Ánh sáng màu cam ấm áp hắt xuống từ chiếc đèn chùm trên đỉnh phòng, và bởi những vệt phản chiếu lốm đốm nhấp nháy trước những giọt nước mắt trước mắt của cô.
Một bàn tay trắng nõn mảnh khảnh duỗi ra trước mắt, có các đốt rõ ràng, dưới ánh đèn ấm áp, ngay cả móng tay cũng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, mọi thứ đều tinh xảo, giống như tác phẩm thủ công hoàn mỹ nhất của Thượng đế.
Hoặc có lẽ rất lâu không nhận lại được phản hồi, Bùi Ngôn Khanh trực tiếp đặt chiếc khăn nóng lên khuôn mặt của Tô Niệm Niệm, lau nước mắt cho cô, sự ấm áp chạm vào đôi mắt nhức nhối với cảm giác mềm mại, và bóng tối mang đến cảm giác an toàn tạm thời.
Lúc này Tô Niệm Niệm mới bị kéo trở lại thực tế từ vòng xoáy, cảm giác như cô đã quay trở lại thực tế.
Như vớ lấy cây rơm cứu mạng, cô nắm chặt bàn tay kia, xúc tu vừa ấm vừa mát, giống như nắm một khối ngọc lạnh.
Tô Niệm Niệm lau nước mắt, đồng thời hơi sụt sịt, làm giảm cảm giác cay nồng và ngột ngạt trong khoang mũi.
“Xúc miệng đi.” Bùi Ngôn Khanh để mặc cho tay cô, một bàn tay khác anh cầm ly nước ấm, “Khó chịu thì khạc ra.”
Tô Niệm Niệm ngoan ngoãn làm theo.
Ai ngờ khạc ra không chỉ có rượu mà còn có cả nước mũi.
Cảm nhận được chất lỏng không rõ dưới chóp mũi, Tô Niệm Niệm sững sờ trong giây lát, ước gì mình có thể bấm nút lên trời ngay tại chỗ.
Đây gọi là tử hình phải không?!!! Tại sao tiên nữ mà phải bị chịu nỗi nhục này?
Cô vội vàng muốn tránh mặt, còn bàn tay của Bùi Ngôn Khanh, cô vung nó nhanh như khi cô nắm nó, nhưng cuối cùng động tác của cô vẫn chậm hơn một bước.
Trên đỉnh đầu truyền đến một giọng cười, tay đang nắm cái khăn của Bùi Ngôn Khanh dịch xuống, lau nước mũi cho cô.
Tô Niệm Niệm như cứng đờ, cô mở trừng trừng đôi mắt đang đỏ ửng của mình nhìn Bùi Ngôn Khanh đang đứng bên phải cô, lại nhìn tay đang cầm khăn giấy của anh, vội vàng dời mắt sang chỗ khác.
Aaaaa, Bùi Ngôn Khanh, tay anh bẩn rồi!
Tuy nhiên, anh đặc biệt quen thuộc với kiểu chuyển động này, và đôi mắt anh tự nhiên như đang lau mũi cho Điềm Điềm.
Bùi Ngôn Khanh lại cụp mắt xuống, nhìn cô gái nhỏ đang đỏ bừng từ khuôn mặt đến mang tai, môi anh cong lên, anh quay lại chỗ cũ.
“Đỡ hơn chút nào chưa?” Tô Diệm hỏi.
Tô Niệm Niệm mỉm cười, rồi nhìn những người xung quanh với ánh mắt xin lỗi, mặc cho cô im lặng giả chết với đôi má ửng hồng, Tô Diệm vẫn không buông tha cho cô, cúi người chế giễu: “Lần này mất mặt mất tới tận nhà luôn rồi à?”
Cô giận dữ ném ánh mắt liếc nhìn anh.
Sau khi trải qua sự gián đoạn này, phần lớn sự ngột ngạt choáng ngợp đã biến mất, Tô Niệm Niệm lặng lẽ ngồi trên ghế, nhưng dần dần nhận ra rằng đầu óc cô không thể theo kịp cuộc trò chuyện của những người xung quanh, và cô thường nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó trong góc một lúc lâu.
Hoặc là do ánh mắt cô nhìn chằm chằm Bùi Ngôn Khanh quá mức nóng bỏng khiến anh quay đầu nhìn với vẻ hoài nghi.
Bình thường Tô Niệm Niệm nào có thể bị anh bắt thóp được, nhưng bây giờ phản ứng của cô có hơi chậm chạp một lúc, nhưng vẫn không nỡ rời đi, ừ đôi lông mày tuấn mỹ đến sống mũi thẳng tắp, đến nốt ruồi giống như tai họa trên khuôn mặt.
Cho đến khi Bùi Ngôn Khanh có lẽ bị cô làm cho sửng sốt, đưa tay ra lắc lắc trước mặt, Tô Niệm Niệm vẫn nhìn đến mê mẩn, đôi mắt đen không chớp nhìn anh chằm chằm, đôi mắt đẹp như bị sương mù bao phủ. Nhưng như thể có cái móc câu khiến anh bất giác do dự ánh nhìn.
“Tô Diệm.” Bùi Ngôn Khanh hơi cau mày, “Nhìn xe có vẻ Tô Niệm Niệm uống say rồi không.”
Tô Diệm ngơ ngạc, kinh ngạc nói: “Không phải chứ?”
“Không phải con bé chỉ uống một ngụm thôi sao?” Vừa nói anh vừa quay đầu, nhìn thấy Tô Niệm Niệm cứ ngồi ngây ngốc cười mãi, anh há miệng nói với vẻ khó tin: “Đây là một ly liền gục trong truyền thuyết sao?”
Lục Huyền trịnh trọng nói: “Vậy nên là anh Diệm, về nhà thì hãy nói với Niệm Niệm sau này ở bên ngoài nhất định không được uống rượu.”
“Không còn sớm nữa, hôm nay đến đây thôi.” Bùi Ngôn Khanh cau mày, nhìn đồng hồ, lại nhìn sang Tô Niệm Niệm đang mở trưng trưng mắt nhìn chằm chằm anh như cũ, có hơi buồn cười.
Một nhóm người đi ra khỏi phòng bao, Bùi Ngôn Định vừa nhúc nhích thì sau lưng đã vang lên tiếng của Tô Diệm: “Đi chậm thôi, bà cố nội của tôi ơi, em gấp làm gì vậy hả?” Một tay anh đỡ Tô Niệm Niệm, ngăn không cho cô va bên này đập bên kia, ai ngờ đi mới hai ba bước đã đẩy phắc anh ra rồi thẳng thừng xông lên trước.
Tô Diệm còn chưa kịp kéo cô lại đã nhìn thấy em gái mình giữ lấy cổ áo của Bùi Ngôn Khanh, nghiêng đầu mỉm cười, “Mỹ nhân, dẫn em đi đi.”
! ?
Tô Diệm nhìn cô với ánh mắt chấn kinh, suýt nữa nổ tung, anh tiến lên một phen túm lấy Tô Niệm Niệm, giọng chua chát: “Tiểu tử, em chạy lung tung cái gì?”
Uống chút rượu là tùy ý chạy theo người ta cũng được hả?!
Anh nhìn sang Bùi Ngôn Khanh, vốn tưởng anh ấy nhất định sẽ cau mày cố gắng kiềm chế, nào ngờ nhìn thì tâm trạng vẫn rất bình tĩnh, cũng không có ý đá người ra.
Tô Diệm bối rối, và muốn kéo Tô Niệm Niệm đi, nhưng anh lại bị cô vung ra, và nghe thấy cô nói với Bùi Ngôn Khanh bằng một giọng nói nhẹ nhàng, “Mau lên.”
“Anh trai em, anh ấy ồn thật.”
Tô Diệm: “Em còn biết anh là anh trai em à?”
Tô Niệm Niệm đến nhìn còn chẳng thèm nhìn anh, cứ ngây ngốc nhìn chằm chằm Bùi Ngôn Khanh.
Mãi cho đến khi Bùi Ngôn Khanh từ tốn lên tiếng: “Ừm, đi.”
Anh lại liếc nhìn sang Tô Diệm như thể đang hoài nghi về cuộc đời: “Đi thôi, tôi đưa hai người về.”
Tô Niệm Niệm cười đến híp cả mắt, gật đầu: “Được.”
Tô Diệm nhìn Tô Niệm Niệm đang ngoan ngoãn đi phía sau người ta, ấm ức đến mức suýt cắn gãy răng.
Đây là chuyện gì vậy! Nó chỉ đơn giản là không hợp lý! Coi….coi thù thành thân!
Tô Niệm Niệm ngoan ngoãn đi phía sau, ngón tay vẫn siết chặt lấy góc áo anh. Mùi thảo mộc nhàn nhạt trên người từ từ xông vào lỗ mũi, mang đến cảm giác cực kì an tâm.
Ánh sáng màu cam ấm áp lướt qua khuôn mặt nghiêng của Bùi Ngôn Khanh, từ góc nhìn của cô chỉ có thể nhìn thấy quai hàm thanh tú và sống mũi cao, vạch ra những đường nét uyển chuyển.
Trong lòng thấy rất thỏa mãn, cộng thêm men say của rượu, Tô Niệm Niệm bất giác cười một cách ngây ngốc, trong đầu càng có những suy nghĩ to gan hơn.
Nếu có thể….
“Tô Niệm Niệm.” Một giọng nam khàn khàn cắt ngang dòng suy nghĩ ngày càng nguy hiểm của cô.
Tất cả mộng tưởng trong nháy mắt tiêu tan, nụ cười trên mặt Tô Niệm Niệm đông cứng lại, trong mắt lại hiện lên vẻ bình tĩnh như nước đọng.
Tay cô bất giác siết chặt, dính sát lên cánh tay của Bùi Ngôn Khanh, chân càng nhanh hơn, đầu cũng không quay lại.
Như đã cảm nhận được gì đó, Bùi Ngôn Khanh nghiêng đầu nhìn, giữ chặt tay của Tô Niệm Niệm: “Chậm chút.”
Cùng lúc này, anh quay đầu ra sau nhìn.
Sau khi ra khỏi phòng bao, đây là một lối hành lang dài, xung quanh là tủ kệ rỗng.
Bùi Ngôn Khanh có thể nhìn thấy rõ ràng một người nam đang sải bước về phía mình, rõ ràng là người vừa hét lên.
Vị khách nhìn chằm chằm vào Tô Niệm Niệm đang nắm lấy tay áo anh.
Bùi Ngôn Khanh lại nhìn xuống Tô Niệm Niệm, người đang cúi đầu và mím chặt môi, đôi mắt cô tối sầm lại.
“Chúng ta đi nhanh chút đi.” Tô Niệm Niệm với vẻ mặt đông cứng.
Tô Diệm híp mắt: “Cái tên vừa gọi em là ai?”
“Không quen.” Giọng nói của Tô Niệm Niệm không chút gợn sóng.
Lâm Thư Thành người vừa bước đến đúng lúc nghe thấy câu này, ánh mắt thoáng chút trầm mặc, anh nhìn qua Tô Niệm Niệm đang cụp mắt xuống, người con gái không trang điểm, làn da trắng nõn như ngọc mang đến sự chấn động lòng người.
Chưa bao giờ có thể nghĩ người con gái lạc lõng giữa đám đông khi đó lại có thể trông như thế này.
Lâm Thư Thành nhìn đến mức thất thần.
Tô Diệm chán ghét nhìn liếc sang Lâm Thư Thành, đột nhiên cười lạnh lùng: “Em gái tôi không quen biết cậu, nghe không hả?”
“Niệm Niệm.” Sắc mặt Lâm Thư Thành trắng bệch, không dám tin cười một tiếng: “Em đùa với anh à?”
Anh lại bước lên trước hai bước, nhưng bị Bùi Ngôn Khanh ngăn lại, “Muốn nói gì cứ đứng đó nói.”
Lâm Thư Thành sững người, đánh giá từ trên xuống dưới Bùi Ngôn Khanh, sắc mặt hơi thay đổi. Tô Diệm là anh ruột của Niệm Niệm, thế anh ta là ai?!
“Anh là ai?”
Bùi Ngôn Khanh: “Cậu quan tâm hơi rộng rồi đó.”
Người đàn ông này cao hơn anh ta, khi anh nhìn xuống nhẹ nhàng, anh có vẻ tự hào và đường hoàng, và toàn bộ cơ thể anh dường như có một cảm giác áp bức.
Lâm Thư Thành từ nhỏ đã xuất sắc, còn chưa bao giờ cảm nhận khoảng cách khác biệt như vậy,
Anh ta nắm tay thành nắm đấm rồi lại thả lõng ra, hít một hơi thật sau, tránh khỏi Bùi Ngôn Khanh, nói với Tô Niệm Niệm: “Niệm Niệm, chúng ta có thể nói chuyện được không?”
“Năm đó em không nói tiếng nào, đột nhiên rời đi, anh….”
“Ngại quá.” Bùi Ngôn Khanh đưa tay lên xem đồng hồ: “Chúng tôi đang vội.”
Đêm khuya từ từ rời khỏi nhà hàng làm gì mà có thể vội! Nhưng người đàn ông này nói rất trôi chảy, như thể anh thậm chí không buồn tìm một cái cớ thỏa đáng hơn.
Sắc mặt của Lâm Thư Thành đông cứng, nhìn thấy Tô Niệm Niệm lười biếng siết chặt lấy góc áo của anh, sắc mặt anh ta u ám hơn, lại không chịu từ bỏ nói: “Niệm Niệm.”
“Có thể lưu số điện thoại để liên lạc không em?” Nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của người con gái, anh ta nói năng có hơi lộn xộn, “Anh thật sự muốn nói chuyện với em.”
Tô Niệm Niệm lạnh lùng nhìn đi chỗ khác, ngẩng đôi mắt đáng thương lên nhìn Bùi Ngôn Khanh: “Em đau đầu quá.”
“Dẫn em đi đi.”
Bùi Ngôn Khanh cụp mắt, nhìn những ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng từ cổ tay của Tô Niệm Niệm chậm rãi rút về ống tay áo, “Nắm chặt.”
Câu nói này vừa thốt ra, Tô Diệm có hơi ngây ngốc ngẩng đầu lên.
“Đừng để té nữa.”
Bùi Ngôn Khanh sao biết Tô Niệm Niệm bị té?
Nhưng anh không kịp suy nghĩ đến vấn đề này.
Lâm Thư Thành hiển nhiên không chịu bỏ qua, còn muốn đi theo. Tô Diệm đưa tay ra ngăn lại rồi uể oải nói: “Cậu nghe không hiểu tiếng người hay làm sao?”
“Em gái tôi.” Anh dừng lại một chút, nói chậm rãi từng chữ một: “Không, quen, biết, cậu.”
Lâm Thư Thành trông rất khó coi nhưng vẫn cố chấp, “Anh ơi, em và Niệm Niệm có một vài hiểu lầm….”
“Ai anh cậu?” Tô Diệm lạnh nhạt nói, “Đừng kêu lung tung dùm.”
Nói xong, anh đút tay vào túi vượt qua Lâm Thư Thành.
Lâm Thư Thành đứng nguyên chỗ cũ, nhìn hai người đã đi xa, tay nắm thành nắm đấm, mắt dần u ám.
Mãi đến khi đi đến cạnh xe, Tô Niệm Niệm mới ngoan ngoãn chui vào ghế sau.
Tô Diệm đi theo phía sau nhìn thấy động tác cực kì tự nhiên của cô, anh nhướng mày.
“Tô nha đầu, em quả thật không coi mình là người ngoài nhỉ.” Tô Diệm cũng lên xe rồi đóng cửa lại.
Trước khi xe mở điều hòa, Tô Niệm Niệm buồn chán đến mức bụng khó chịu, nhíu mày không nói.
“Người con trai ban nãy, là ai thế?” Tô Diệm bất giác nhìn lên hàng ghế trên, Bùi Ngôn Khanh đang đánh vô lăng lùi xe, anh rất im lặng.
Dù bình thường anh cũng như thế nhưng không biết tại sao Tô Diệm cảm giác lúc này anh còn hơn thế nữa.
Tô Niệm Niệm hơi mở mắt, ánh mắt có hơi thất thần, “Là người đáng ghét.”
“Đáng ghét?” Tô Diệm vuốt eo bàn tay. “Người ta chọc gì em vậy?”
Tô Niệm Niệm nhắm mắt lại, sau đó đột nhiên mở ra, và rịt mũi vô cùng chán nản.
Đúng lúc đợi đèn đỏ, Bùi Ngôn Khanh dừng xe, ngón tay phải gõ nhịp lên vô lăng, cơn phiền muộn không biết từ đâu ra trào dâng trong lòng.
Cho đến khi cô gái nhỏ ngồi ở hàng ghế sau nhẹ nhàng cất tiếng, mang theo mặc cảm tự ti ẩn sâu: “Anh ta gọi em là đồ ngốc trước mặt nhiều người.”