Lâm Yến An phát hiện người đàn ông kia lén lút đi theo mình rất lâu rồi, nhưng anh không có hơi sức để quan tâm.
Bởi vì thời còn đi học anh đã từng bị không ít nữ sinh tự cho là đã nấp rất kỹ bám theo phía sau anh để chụp ảnh hoặc làm gì gì đó, thậm chí trong đó còn có một vài nam sinh.
Vậy nên anh quá quen thuộc với chuyện như thế này rồi, chỉ cần bọn họ không làm gì quá đáng thì anh cũng lười để ý tới.
Nhưng mà người đàn ông này đã bám theo anh hơn ba tháng nay rồi, anh ta giống như một con ruồi đuổi hoài không bay làm cho anh thật sự mất hết kiên nhẫn.
Anh nhìn bóng đen lén lút nấp sau góc tường rình mò qua kính chiếu hậu.
Sau khi tìm một chỗ dừng xe, anh xuống xe, lưu loát đóng cửa xe lại rồi quẹo vào một ngã tư đường hẻo lánh.
Quả nhiên, người đàn ông kia lại bắt đầu lén lút đi theo.
Lâm Yến An rẽ vào một con hẻm nhỏ bên đường, quanh co vài vòng. Người đàn ông kia dần dần mất phương hướng, không thể bắt kịp anh nữa.
Lúc người nọ đang đứng ngơ ngác ở đó, không biết nên đi về hướng nào, Lâm Yến An thình lình xuất hiện phía sau người nọ.
Người nọ bị sự xuất hiện đột nhiên của Lâm Yến An làm cho hoảng sợ, trên mặt hiện lên vẻ kinh hoảng khi bị phát hiện, anh lảo đảo lui ra phía sau hai bước, nhưng lập tức bị bóng dáng cao lớn trước mắt bao phủ.
Lâm Yến An nhìn người đàn ông có gương mặt coi như trắng nõn trước mặt, anh khoảng ba mươi tuổi nhưng trông ốm yếu và nhỏ gầy, lúc bước đi dường như có chút cà nhắc.
Không hề giống với dáng vẻ đáng khinh của những kẻ chuyên bám đuôi người khác như trong tưởng tượng của Lâm Yến An, nhưng anh thật sự đã làm như vậy.
Người nọ còn có ý che dấu sự bối rối của mình, cố làm ra vẻ bình tĩnh lách người muốn rời đi.
Ồ, thật sự bị què à, không biết chân trái của anh đã từng bị thương hay là sinh ra đã có tật như thế.
Lâm Yến An nhìn người đã què một chân còn đang vờ như không có chuyện gì xảy ra muốn im lặng chuồn đi, anh cười lạnh trong lòng một tiếng. Nhưng mới đi được hai bước người nọ đã bị Lâm Yến An kéo lại như kéo một con gà.
“Cậu này…, cậu buông tay ra, tôi…tôi lạc đường, không phải cố ý muốn đi theo cậu.” Người kia sợ hãi tránh né, lại phát hiện giãy không khỏi bàn tay đang túm lấy mình kia.
“Lạc đường? Lạc đường hơn ba tháng? Hừ, anh cho rằng anh không lòi đuôi? Sao không nhìn lại bản thân mình xem, đường còn không biết đi sao cho đúng còn muốn theo dõi người khác, nực cười.” Lâm Yến An không chút nể mặt châm chọc.
Người kia bắt đầu nhận sai: “Thật xin lỗi.. tôi không cố ý quấy rầy cuộc sống của cậu…” Anh có chút bất an quơ tay muốn kéo tay của Lâm Yến An ra.
Lâm Yến An trực tiếp dùng sức áp người nọ lên trên tường, sau đó dán sát vào, anh cong lưng cuối sát vào bên tai người kia lạnh lùng cảnh cáo: “Nếu để cho tôi phát hiện thêm lần nào nữa thì cái chân phải của anh cũng không xong đâu.”
Sắc mặt của người kia càng thêm tái nhợt, cả người bắt đầu run rẩy, không ngừng gật đầu cam đoan: “Thât xin lỗi, thật xin lỗi…, không có lần sau, thật sự không có lần sau.”
“Tốt nhất nên như vậy.” Lâm Yến An hừ một tiếng khinh thường, đẩy người kia ra nói một tiếng: “Cút!”
Người kia bị đẩy ngã trên mặt đất, vội vàng lồm cồm bò dậy, tha đôi chân khập khiễng, trông chật vật không chịu nổi rời đi.
Lâm Yến An nhìn bóng lưng của người nọ khuất dần, mới xoay người về xe.
Từ đó về sau, Lâm Yến An vẫn luôn để ý, anh không còn nhìn thấy người đàn ông kia nữa.
Rất nhanh sau đó anh lại vứt chuyện này ra sau đầu, anh vẫn luôn cho rằng mình sẽ không còn có chút quan hệ gì với người này nữa.