“Có người trời sinh xấu xa, em đừng tự trách, Thái Hâm cũng không oán hận em”.
Tống Thần An đột nhiên nói: “Em vào mộng nhiều lần như vậy, cho tới bây giờ đều không tổn hao gì trở lại thế giới hiện thực, có thể thấy được Thái Hâm cũng chỉ là muốn cho em xem phản kích của cậu ấy.
”
Tống Thần Anh ngẩn ra, cuối cùng nằm ở trên vai anh trai khóc rống không thôi.
Trong lòng Giang Yến một bên khinh bỉ Tống Thần Anh thấy chết mà không cứu, một bên bắt đầu tính toán hành động trước mắt của Thái Hâm có phải đã nhiễu loạn trật tự bình thường của thế gian hay không.
Thái Hâm khi còn sống gặp phải bắt nạt không còn tính người, sau khi chết lại còn bởi vì những tên cặn bã này mà không thể luân hồi bình thường, điều này thật đúng là rất không đáng!
Giống như cảm nhận được tâm ý của Giang Yến, Minh Kính vươn ngón tay tinh tế nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Giang Yến đang ngồi xổm trong thức hải.
“Cởi chuông còn cần người buộc chuông, một ngày oán niệm của Thái Hâm không hóa giải, hồn phách của cậu ấy sẽ không yên nghỉ.
”
Giang Yến không khỏi nhớ tới bóng đen trốn ở chỗ tối trên hành lang.
Liệu có phải cậu ấy cũng còn ôm hy vọng, chờ có người có thể kéo cậu ấy một phen?
Trong ánh mắt to tha thiết hy vọng của Giang Yến, ngự tỷ “Giang Yến” đứng lên đi tới trước mặt Tống Thần Anh, lại mỉm cười lộ ra răng nanh đáng yêu hoàn toàn không phù hợp với giọng nói của mình, mê hoặc nói:
“Đừng sợ, cậu nói cho tôi biết tên những người kia, chuyện này tôi bao hết!”
Nói xong còn chớp chớp mắt nhìn cậu ta, giơ tay vân vê thủ thế, bộ dáng dí dỏm chờ cậu ta đáp lại.
Tống Thần Anh ngừng khóc, vội vàng báo tên nhiều người liên tiếp.
Cuối cùng còn cố ý hỏi có cần sinh nhật bát tự của những người này hay không.
“Giang Yến” lắc lắc ngón trỏ tay trái: “Tôi là bà tổ của Lăng Tiêu phái, chuyện này không cần kỹ xảo, căn bản không cần phức tạp như vậy.
”
Thủ thế vê quyết vừa nhanh vừa đẹp mắt, ánh sáng nơi đầu ngón tay lóe lên tiêu tán trên người Tống Thần An.
Thủ đoạn trả thù đa dạng, căn bản không cần phương pháp đả thương địch một ngàn tự tổn hại tám trăm.
——
Trấn an tốt hai anh em Tống Thần An, “Giang Yến” trở về nhà của mình.
Minh Kính la hét mệt mỏi cần nghỉ ngơi, thoát ly thân thể Giang Yến sau đó thẳng tắp nằm ở trên sô pha bất động.
Trong mắt Giang Yến, lúc này Minh Kính tựa như một đoàn sương trắng mơ hồ, chính mình nhìn qua giống như người cận thị một ngàn độ, nhìn không rõ ràng.