Chúc Mịch Hồi tỉnh dậy đã sáu giờ chiều, điều hòa thổi ra làn gió vừa vặn, trước khi ngủ Mạc Tầm Quy đã ôm cô đi tắm, hiện giờ trên người khô ráo mát mẻ.
Hai cơ thể đều trần trụi, cánh tay thon dài của cậu đè trước ngực cô, chén ép bộ ngực no đủ thay đổi hình dáng, Chúc Mịch Hồi gối lên cánh tay khác của cậu, thân hình nhỏ nhắn được ôm vào trong ngực.
Cô thật cẩn thận xoay người, đổi thành tư thế mặt đối mặt, dáng vẻ đang ngủ của cậu trầm tĩnh, hơi thở đều đều, động tác xoay người lại làm cánh tay theo bản năng càng ôm chặt hơn. Cô không dám động nữa, sợ đánh thức người trước mắt, hơi thở ấm áp phun lên cằm cậu, giữa lúc nửa mê nửa tỉnh Mạc Tầm Quy cúi đầu đến hôn một cái lên môi cô.
Lúc này không kịp phòng bị được chàng trai mà cô mơ mộng đã lâu ôm trong lòng, hai cơ thể trần trụi dán bên nhau, cô ngẩng đầu là có thể hôn đến cằm, môi, mũi, mắt cậu.
Con người lãnh đạm như Chúc Mịch Hồi vậy mà cảm thấy tim đập như sấm, huống chi, cô ở trước mặt Mạc Tầm Quy chưa bao giờ là người rụt rè lãnh đạm. Cô ngắm nghía từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng nơi cổ có một dấu hôn màu đỏ sậm, không nhịn được nữa, phủ môi lên đó, hôn từng chút từng chút một.
Cứ như thế hôn mấy cái, Mạc Tầm Quy cuối cùng cũng tỉnh, cậu nhập nhèm mở mắt, giọng nói khàn khàn có vẻ rất thỏa mãn: “Mấy giờ?”
“6 giờ.”
Tay Mạc Tầm Quy đưa lên thưởng thức vuốt ve mái tóc dài của cô:
“Lát nữa dẫn em đến một nơi.”
Chúc Mịch Hồi đưa mắt lên nhìn cậu: “Đi đâu?”
“Cùng mấy đứa bạn ăn bữa cơm.” Giọng cậu bình đạm.
“A……. hả?”
Mạc Tầm Quy buông mái tóc cô ra, tay đưa xuống bóp eo cô, cúi đầu đối diện.
“Em đừng nói em không biết hôm nay là ngày bao nhiêu?”
Cậu nhìn ánh mắt nghi ngờ của cô, biết mình đoán đúng rồi, động tác tăng thêm lực, cậu cúi xuống cắn một cái lên vai cô, hung giữ nói: “Ngày thường khi mắt em dán vào người tôi không rời đi nơi khác, cũng không hỏi thăm người ta ngày sinh nhật tôi?”
Chúc Mịch Hồi: “……”
Đúng là không hỏi, huống hồ tính tình của cô như vậy, cũng sẽ không chủ động đi tìm người hỏi thăm.
Hơn nữa…từ bao giờ có chuyện khi nhìn thấy cậu ánh mắt rõ ràng không rời đi nơi khác…
Môi Mạc Tầm Quy đi dọc theo đầu vai xuống dưới, cắn tạo thành một loạt dấu răng, sau đó dừng trước ngực cô, cậu bóp lấy tạo nên một vú thịt lớn, dùng hàm răng nghiền cắn, toàn thân đều lộ ra dáng vẻ “Tôi không hề vui.”
Chúc Mịch Hồi bị đau, giữ đầu cậu, muốn đẩy ra nhưng không kiềm chế được lại ôm thật chặt, lần đầu tiên thấy dáng vẻ ấu trĩ như vậy của người này, cô cười cười:
“Cậu là cẩu sao?”
Chàng trai đang vùi ở ngực cô không ngẩng đầu lên:
“Đúng vậy, tôi hận không phải là cẩu, cắn chết em.”
Chúc Mịch Hồi vuốt ve mái tóc ngắn của cậu, dịu dàng nói:
“Từ đây về sau tôi sẽ nhớ được không? Cậu muốn quà gì, tôi bù nhé?”
Nói xong cô cũng cảm thấy kinh ngạc về mình, vậy mà tự nhiên cô nói “Về sau.”
Quả nhiên cậu dừng lại, cười thật sâu: “Được.”
Hai tay Chúc Mịch Hồi giữ má cậu, đưa môi lên chủ động hôn, kỹ thuật hôn tuy chưa thành thạo, chỉ nhẹ nhàng đưa theo cánh môi, một lúc lâu, mới duỗi đầu lưỡi nhu nhược đưa vào trong miệng cậu, lập tức bị ngậm lấy, từ chủ động lại thành bị động.
Hơi thở Mạc Tầm Quy ngày càng nặng hơn, trai gái trẻ tuổi thân thể trần truồng dán sát vào nhau, dễ dàng là có thể thổi bùng lên ngọn lửa, trước khi xảy ra việc mất khống chế, Mạc Tầm Quy khắc chế dừng lại. Cậu cũng muốn làm một lần nữa, một khi đã đụng tới cô gái này sẽ không biết thỏa mãn, nhưng đã hẹn bạn bè bảy giờ có mặt, không muốn đến trễ, cậu nhẹ nhàng chạm môi cô vài cái:
“Mặc quần áo vào, chúng ta ra ngoài ăn cơm.”