Hạ Thành Chí trêu chọc em trai một chút rồi trở về biệt thự của mình.
Hạ Dương thở dài, cậu đổ nước sả gừng vào trong bình giữ nhiệt, lấy giỏ xách bỏ tóc giả và quần áo nữ vào trong, sau đó lên phòng thay đồng phục, gọi bác lái xe đến chở cậu đi học.
Trường THPT Nhất Sinh vào học lúc 8h sáng, mọi ngày khoảng 7h30 Hạ Dương mới đến trường, hôm nay mới 6h30 sáng mà cậu đã đi khiến bác lái xe vô cùng tò mò.
“Cậu chủ, hôm nay sao cậu đi sớm thế?”
Hạ Dương nói: “Cháu có chút việc ạ.”
Nếu có ai thắc mắc tại sao Hạ Dương có thể nói chuyện lễ phép với bác lái xe mà lại không bị sao thì lý do rất đơn giản.
Hạ gia là một gia tộc lớn, vì mức độ giàu có ấy rất dễ khiến người ngoài nảy sinh lòng tham thế nên toàn bộ người giúp việc lẫn người làm vườn và bác lái xe, cả những bà vú và đầu bếp trong nhà đều là họ hàng xa của Hạ gia.
Chung quy lại thì toàn là máu mủ cả, thế nên từ lúc Hạ Dương phát hiện ra điều này, cậu có thể tiếp xúc với họ một cách bình thường.
Khi ở nhà, cậu hoàn toàn thoải mái bộc lộ tính cách thật của bản thân mà không sợ bị OOC.
Người trong nhà cậu thường gọi bác lái xe là bác Thương, tính tình ông ấy rất hiền lành dễ mến.
Bác Thương nhìn thấy thứ cậu cầm trên tay, vừa lái xe vừa cười nói vui vẻ với Hạ Dương: “Cháu có bạn gái rồi à? Haha có sớm thế, lúc bằng tuổi cháu ta vẫn chưa biết mùi nắm tay bạn gái là như thế nào đâu.”
Hạ Dương: “…” Sao ai cũng nghĩ cậu có bồ hết vậy? Cậu chỉ là nấu nước sả gừng giải cảm cho bạn bè thôi mà.
Cậu và Tề Bạch Ân là hoàn toàn trong sáng đấy! Hắn là thụ mà, làm gì có chuyện hắn thích cậu hay cậu thích hắn được!
Hai thằng con trai cùng giới tính sẽ chẳng có kết quả đâu! Cậu là trai thẳng trăm phần trăm.
Bác Thương nhìn qua kính chiếu hậu thấy tiểu thiếu gia ngày càng có sinh khí thì vui hẳn ra.
Ông đã phục vụ cho Hạ gia hơn hai mươi năm rồi, từ lúc cậu út còn chưa sinh ra thì ông đã có mặt ở biệt thự chính.
Ông vẫn còn nhớ khi cậu chủ Hạ Dương ra đời, cả nhà tươi vui hơn hẳn.
Mọi người trong gia đình đều rất yêu quý cậu, mà cậu chủ lại như một mặt trời nhỏ xinh, lúc nào cũng sưởi ấm trái tim người khác, có thể thấy từ nhỏ cậu đã rất yêu gia đình mình.
Thế nhưng từ năm cậu út mười tuổi thì mọi chuyện đã khác.
Giống như đột nhiên đổi tính đổi nết, cả nhà còn tưởng cậu dậy thì sớm nên mới trở thành dáng vẻ như vậy.
Hạ Dương biến thành một đứa bé hư hỏng, cãi cha cãi mẹ, suốt ngày bỏ nhà ra đi, trốn học quậy phá, đánh đập cô lập bạn bè… Thậm chí cậu còn tỏ thái độ chán ghét với tất cả mọi thành viên trong gia đình.
Cũng may bây giờ cậu út đã khác, trở nên vui vẻ và thương người hơn.
Giống như Hạ Dương trước kia đã trở về vậy!
Có lẽ Hạ Dương ở thế giới thực có tính cách khá giống với Hạ Dương ngày bé, thế nên người nhà Hạ gia mới không nghi ngờ khi cậu đột ngột thay đổi tính tình chăng?
Xe rất nhanh đã chạy đến trước cổng trường.
Hạ Dương chào tạm biệt bác Thương, sau đó cậu chạy thẳng đến công viên gần trường, chui vào nhà vệ sinh gần đó thay đồ nữ.
Nếu cậu mà vào nhà vệ sinh trong trường thì thế nào cũng xảy ra chuyện.
Vào nhà vệ sinh nam mà bước ra là nữ thì nhục chết được! Nhưng vào nhà vệ sinh nữ với bộ dạng một thằng con trai thì chắc chắn Hạ Dương sẽ bị coi là biến thái!
Thế nên cậu nhanh trí chạy đến nhà vệ sinh công cộng để tiện hành sự.
Sau khi chuẩn bị xong, Hạ Dương chạy vọt đến ký túc xá khu B, bây giờ cổng khu B đã mở, cậu nhân lúc bác bảo vệ không chú ý liền lẻn vào trong.
Khi cậu đang định “đi nhờ” người khác để vào trong sảnh thì lại thấy Tề Bạch Ân đang đeo balo bước từ bên trong ra.
Ánh nắng mặt trời chiếu rọi vào dáng vẻ cao lớn của hắn, đồng phục học sinh màu trắng càng làm cho vẻ đẹp ấy thêm tinh khiết.
Hắn tựa như một khối băng không để ý đến bất kỳ ai, lạnh lùng và kiêu ngạo.
Tuy danh tiếng Tề Bạch Ân trong trường rất xấu nhưng vẫn có rất nhiều người ngưỡng mộ tài năng và nhan sắc của hắn.
Mỗi bước đi của hắn đều khiến cho không ít các bạn nữ sinh khác quay đầu lại nhìn, thậm chí cả nam sinh cũng thèm ch ảy nước miếng cái gương mặt và body đó.
Hạ Dương bày tỏ: Ừm, đúng là nhân vật chính thụ, đẹp trai thật!
Cậu nắm chặt đồ đang cầm trong tay, chạy vọt đến cạnh hắn.
Gương mặt thanh tú xinh đẹp nở một nụ cười thật tươi.
“Anh ơi, hôm qua em có nghe tiếng anh hơi khàn.
Anh có bị cảm không ạ? Sáng nay em dậy sớm làm nước sả gừng cho anh nè.”
Quần chúng xung quanh tụ lại, đứng nhìn và bàn tán xôn xao về hai người bọn cậu.
Bởi lẽ cả hai đều có gương mặt rất ưa nhìn.
Nam thanh “nữ tú” vô cùng xứng đôi.
Tề Bạch Ân lạnh mặt nhìn cậu, khuôn mặt biểu hiện rõ sự kháng cự.
Nhưng dường như có chút gì đó khác với hôm qua.
Hắn mỉm cười, thu lại ánh nhìn đáng sợ, giọng nói nhẹ nhàng cất lên: “Đặc biệt làm cho tôi?”
Hạ Dương nghe vậy đứng đơ ra vài giây.
Cậu thầm nghĩ chẳng lẽ vì sự nhiệt tình của mình tối qua mà nhân vật chính thụ đã thay đổi suy nghĩ rồi sao? Hắn quyết định sẽ dịu dàng với Hạ Ôn hơn ư?
Vốn dĩ Hạ Dương vì tính mạng của bản thân và gia định, còn vì đồng cảm với số phận đau khổ của Tề Bạch Ân thế nên cậu mới giả gái.
Cậu giả thành Hạ Ôn giúp đỡ hắn đồng thời cũng muốn từ từ xoa dịu hận thù của hắn với “Hạ Dương” bản gốc.
Hạ Dương bắt nạt Tề Bạch Ân, còn Hạ Ôn – em gái của cậu thì lại quan tâm chăm sóc hắn.
Nếu như vậy thì chắc chắn hắn cũng sẽ nể mặt cậu, dù sau này ba tên tra công có liên hợp lại tiêu diệt Hạ gia thì hy vọng Tề Bạch Ân sẽ nói đỡ cho nhà cậu một vài câu.
Nghĩ như thế, cậu vui vô cùng: “Đúng vậy ạ, em đặc biệt làm cho anh đó.”
“Trong đó có độc?”
Hạ Dương: “…” Ê nha đang vui nha! Nói một câu là cậu thèm đổ hết đống này vô người hắn luôn.
Sao ai cũng nghĩ cậu hạ độc người khác hết vậy?
Cậu tức giận: “Thế kỷ nào rồi mà anh còn nghĩ em đầu độc anh hả? Nếu anh không tin thì em uống cho anh xem.”
Nói rồi cậu mở bình giữ nhiệt ra, cắm ống hút vào hút một hơi.
Sau đó thỏa mãn “hà” một tiếng.
“Hơi cay cay nồng nồng, ấm cả cổ họng.” Hạ Dương dúi bình giữ nhiệt vào trong lòng hắn: “Này, em kiểm chứng cho anh rồi á! Anh mau uống đi kẻo nguội, không có độc đâu mà lo.”
Tề Bạch Ân nhìn cậu một lúc lâu, cuối cùng dưới ánh mắt ép buộc của Hạ Dương mà cầm lấy bình giữ nhiệt.
Nhiệt độ ấm nóng truyền đến khiến hắn có chút thoải mái trong lòng.
Thoải mái? Tề Bạch Ân mím môi, loại bỏ suy nghĩ kỳ lạ trong đầu mình ra.
Hạ Dương thấy hắn đã nhận đồ mình đưa liền cười vui vẻ.
Nụ cười của cậu dưới ánh mặt trời càng thêm rực rỡ.
Tất cả mọi thứ trên gương mặt cậu đều đang cười, từ đôi mắt đào hoa xinh đẹp đến khuôn miệng bé xinh.
Mang đến cho người xung quanh cảm giác như một mặt trời nhỏ đang sưởi ấm thế gian, xua tan giá lạnh.
Mọi người xung quanh vẫn tiếp tục nhìn các cậu.
Nhưng vì khoảng cách khá xa nên họ không nghe được thanh âm của Hạ Dương, nếu không chắc chắn đám đông sẽ hết cả hồn với giọng của một thằng đực rựa phát ra từ một cô gái xinh đẹp.
“Cô bé đó là ai mà xinh thế nhỉ?”
“Chả biết, hình như không phải trường mình.”
“Aaaa xinh quá, tui muốn xin Instagram của cổ.”
“Sao người đẹp như thế lại crush thằng Tề Bạch Ân nhể? Đúng là uổng phí của trời mà!”
“Trời ơi hình như cổ là con lai đó, nhìn mái tóc vàng và làn da trắng mịn không tì vết đó đi.
Tui muốn xin info của cô ấy quá đi mất!”
Thấy mọi người xung quanh ngày càng đến nhiều hơn, Hạ Dương nhìn Tề Bạch Ân một cái rồi nói: “Anh mau đến lớp đi! Em đi đây.
Nhớ uống nước sả gừng giải cảm đấy.”
Cậu vỗ vỗ vai hắn một cái, sau đó chạy một mạch đến toilet công cộng.
Thay đồ ra rồi vội chạy vào lớp.
Còn về phần Tề Bạch Ân, hắn đứng nhìn theo bóng dáng chạy đi của cậu một lúc lâu, sau đó nâng chiếc bình giữ nhiệt đựng nước sả gừng do cậu làm lên, khóe môi nhếch lên một độ cong đầy châm chọc.
Chiếc ống hút đang cắm trong bình đã được cậu sử dụng, vậy mà tên ngốc thích giả nữ kia lại kêu hắn uống?
Tề Bạch Ân vừa đi vừa ngắm nghía chiếc bình, đến một nơi hoang vắng, hắn thẳng tay quăng cả bình và ống hút vào thùng rác.
Không ai lại vừa đánh vừa xoa mà không có chủ đích gì cả.
Tề Bạch Ân không tin Hạ Dương thật lòng quan tâm hắn.
Bởi những gì mà hắn đã trải qua ở kiếp trước khiến hắn lúc nào cũng sinh lòng nghi kỵ và đề phòng với tất cả mọi thứ.
Tề Bạch Ân chỉ tin vào chính bản thân mình.
Sự quan tâm giả dối của Hạ Dương… hắn không cần..