Tôi Được Tiểu Thụ Trong Văn NP Tỏ Tình

Chương 8: 8: Cái Thứ Mềm Mềm Dài Dài To Như Cánh Tay Em Bé



Ngay giây phút Hạ Dương còn đứng đơ ra đó, Tề Bạch Ân lại lặng lẽ quan sát cậu.
Từ sáng hôm nay đến giờ, hắn đã cảm thấy Hạ Dương có điểm gì đó rất lạ, cậu vừa giống lại vừa khác với tên đầu tóc đỏ mà hắn biết.

Hạ Dương của năm lớp 10 chỉ cần nhìn thấy hắn là không ngần ngại gì mà miệt thị, phỉ báng, sai đám đàn em đánh hắn đến khi thương tích đầy mình.

Thế nhưng từ hôm nay… không, phải là từ lúc hè, hắn đã cảm thấy ở cậu có một sự thay đổi.

Hồi hè cậu đột nhiên đến chỗ hắn làm thêm để kết thân, sau đó không được mấy ngày lại tiếp tục việc bạo lực hắn.

Đến ngày tựu trường hôm nay, cậu lại liên tục làm ra những hành động kỳ lạ, một bên sỉ nhục hắn trước mắt mọi người, sai đàn em đánh hắn suýt vỡ đầu.

Một bên lại giả nữ để hỏi han ân cần, quan tâm chăm sóc hắn?
Để làm gì? Áy náy ư? Tề Bạch Ân cảm thấy rất nực cười.

Hắn chịu khổ quen rồi, không cần chút lòng thương hại giả tạo đó.

Dù gì chỉ không lâu nữa thôi, Hạ gia sẽ bị tiêu diệt, dù là kiếp trước hay kiếp này đi chăng nữa, đó đã là một định mệnh được sắp đặt sẵn, Hạ Dương phải chết!
Nhưng khác với kiếp trước, kiếp này Tề Bạch Ân sẽ không để bất cứ ai đụng đến Hạ Dương cả, bởi vì hắn sẽ tự tay làm điều đó, tự tay gi3t chết cậu!
Hắn cười lạnh, cất giọng âm trầm: “Cậu đến đây làm gì?”
Hạ Dương cố gắng nở nụ cười thật tươi, giơ những thứ mình cầm trên tay lên: “Em lo cho anh nên…”
“Không cần.

Cậu về đi.” Nói rồi Tề Bạch Ân giơ tay đóng cửa.
“Khoan… khoan đã.” Hạ Dương vội chen một bàn tay vào giữa khe cửa sắp đóng lại.

Vì hắn dùng một lực rất mạnh để đóng cửa thế nên tay cậu bị kẹp lại vô cùng đau đớn, dường như còn rướm một chút máu, các khớp tay ửng đỏ cả lên.
Tề Bạch Ân thấy vậy nhíu mày, đối diện với đôi mắt rơm rớm sắp rơi lệ của cậu, hắn trầm ngâm một chút, rốt cuộc cũng thỏa hiệp mở cửa ra.

Tề Bạch Ân đứng khoanh tay, đôi mắt từ trên cao nhìn xuống cậu, như muốn xem xem Hạ Dương sẽ giở trò gì tiếp theo.
Mà Hạ Dương lúc này đang đau điếng cả linh hồn luôn.

Cậu tưởng như tay mình sắp liệt đến nơi, tê buốt giống như cái thứ nối liền với cánh tay mình là một bàn tay nhựa giả vậy.
Thế nhưng cậu vẫn cố mỉm cười, âm thầm nghĩ đến số phận bất hạnh mà Tề Bạch Ân đã phải chịu từ nhỏ.

Sự đau đớn lúc này của cậu chẳng là gì so với những điều mà hắn đã phải trải qua cả.
Vì thế, Hạ Dương nhịn đau, nhẹ nhàng nói: “Anh cho em vào phòng ngồi một chút, em băng bó vết thương rồi nhìn anh ăn cháo xong rồi sẽ đi.

Anh không cho em vào thì… thì ngay bây giờ em sẽ la lớn cho cả tầng này biết là học bá khối 11 dắt gái về phòng đó.”
Đôi mắt Tề Bạch Ân trầm xuống, lạnh lùng nhìn cậu đang diễn trò.

Nhưng hắn vẫn chưa kịp mở miệng đuổi người thì Hạ Dương lại nhanh tay hơn.

Cậu thấp hơn hắn một cái đầu, tạng người lại nhỏ nhắn, thế nên cậu lách qua chỗ hở bên khe cửa, đảo khách thành chủ nắm tay Tề Bạch Ân lôi hắn vào chính căn phòng của hắn.
Cậu thuận tiện mở miệng: “Anh nhớ đóng cửa lại, chốt luôn càng tốt.

Để người ta biết một cô gái xinh như hoa như ngọc là em đây ở phòng anh thì danh tiếng của anh sẽ không giữ được đâu.”
Tề Bạch Ân: “…”
Lặng lẽ chốt cửa.
Hạ Dương đi vào căn chung cư dành riêng cho Tề Bạch Ân.

Bước vào đầu tiên sẽ là huyền quan*, hai bên là huyền quan là chỗ để giày dép và cây treo quần áo.

Đây là một căn chung cư cỡ vừa, gồm hai phòng ngủ và hai phòng tắm, một phòng làm việc kiêm phòng sách, một phòng khách, một căn bếp rộng rãi và một nhà kho nhỏ.

Cách bày trí trong không gian của Tề Bạch Ân tạo cho người ta cảm giác rất u tối, rèm cửa thì đóng kín bưng, máy lạnh mở mười tám độ, căn bếp trống rỗng như không có hơi người.

Cả căn chung cư đều tắt đèn, chỉ có ánh sáng từ phòng làm việc hắt ra và sự ẩm ướt trong phòng tắm cho biết nơi này vẫn còn người sống.
Vì tối quá nên Hạ Dương chỉ lờ mờ nhìn thấy được như vậy, cậu bước thêm vài bước nữa, không thấy đường nên vấp phải một cái bậc nối từ huyền quan lên nhà.

Quá hoảng loạn nên cậu chới với, vội nắm lấy thứ gì đó bên cạnh.

Hạ Dương dùng lực rất mạnh, thế nên thứ đó cũng theo lực tay của cậu mà rơi xuống, còn chủ nhân của nó thì theo quán tính nắm lấy đồ vật của mình, và rồi kết quả là cả đồ vật và cả hai người đều té xuống đất.
Hạ Dương đập đầu xuống nền, đau đớn khiến cậu hít hà một hơi.

Sau đó lại cựa quậy để tìm cách đứng lên, nhưng vì lúc này không gian xung quanh tối tăm quá nên cậu chẳng nhìn thấy cái gì cả.
Đột nhiên Hạ Dương nắm được vật gì đó mềm mềm dài dài, kích cỡ của nó cỡ một cánh tay em bé.

Vì không biết đây là thứ gì nên cậu cứ hết nắn lại xoa, sau cùng còn ghị mạnh một cái.
“Shhh.”
“Ơ.” Hạ Dương một tay cầm vật thon dài, một tay lại tiếp tục mò mẫm khắp nơi: “Anh có nghe tiếng gì không? Anh đang đè lên người em đấy, mau đứng lên đi.”
Tề Bạch Ân giận quá hóa cười: “Cậu nắm thứ của tôi, sờ ngực của tôi, bảo tôi đứng lên kiểu gì?”
Hạ Dương: “???”
“Anh nói gì cơ?” Đừng nói là thứ mà cậu đang nghĩ nha!!!
Hạ Dương hoảng loạn sờ thêm vài cái nữa, đôi mắt cố gắng xuyên qua bóng tối nhìn xem mình đang cầm thứ gì, cậu chợt thấy chiếc khăn khi nãy Tề Bạch Ân quấn phía dưới đang nằm trên ngực mình, vì khăn màu trắng hơn nữa chất liệu lại mềm nên cậu có thể thấy và cảm nhận được nó dù đang ở trong bóng tối.
Vậy tức là… thứ đang ở trong tay cậu…
Tề Bạch Ân đè phía trên cậu lạnh giọng: “Tôi không biết Hạ thiế… tiểu thư lại yêu quý tôi đến mức này.

Cậu còn muốn nắm thứ của tôi đến bao giờ nữa?”.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.